Hiện tại có tổng cộng 14 người trong phòng.
Quý Hành bắt đầu quan sát trong phòng.
Ở đây chỉ có hai người đi riêng, còn lại đều kết bạn với nhau mà đến, cũng có thể có người muốn tới đây kết bạn sau..
hoặc có người muốn tự lấy tư cách tham gia phó bản cấp ba.
Ngoài cậu với Manh Manh là team hai người, thì trong phòng có một team ba và một team 4.
Hiển nhiên team bốn người là team mạnh nhất nếu theo đánh giá bình thường.
Quý Hành chú ý tới màu tóc của họ, màu rất đậm.
hai người còn lại trong phòng gồm cô bé hình như chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, tóc đỏ, hơi sẫm và có màu đỏ rượu rất đẹp..
Cô bé đi một mình, trên mặt thể hiện rõ sự bất an.
Về phần người đàn ông, Quý Hành nhìn thấy anh ta đang dựa vào cửa sổ.
Tóc anh ta rất dài, màu đen, được anh ta dùng dây buộc tóc cột tạm, tạo cho người nhìn một cảm giác man rợ và lộn xộn.
Trên người anh ta có khí chất không giống một người chơi sắp tham gia phó bản, mà là một lữ khách đến du lịch.
Rất hấp dẫn.
Không ai lên tiếng, bầu không khí cứng nhắc.
Manh Manh nhìn thấy cô bé yếu đuối đáng thương, chủ động kéo cô bé qua bên micnh, quan sát cách bài trí trong nhà, "Em gái đừng sợ, tối nay ngủ với chị nhé.
Có nhiều người hơn thì an toàn hơn một chút."
Quý Hành giật giật khoé môi.
Nói không phải khen chứ chuyện đáng sợ gì tới miệng Manh Manh nó cũng mất chất hết.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng mỉm cười và chỉ vào mình, "Em tên là Phỉ Phỉ, cảm ơn chị đã cho em tham gia team." Cô bé nói chuyện rất ngoan.
Manh Manh trời sinh đã thích mấy người cười lên đẹp, cô nheo mắt nhìn mấy đứa em của mình đắc ý, "Dù sao thì nhóm chúng ta cũng là người đẹp nhất."
~~ tất cả đều rất xinh đẹp trừ bọn đọc truyện trên truyenfull,truyenwiki1, , truyenhd, bởi vì mấy đứa đấy là súc vật~~~
Quý Hành biết tổng Manh Manh mê mặt từ lâu.
Nhưng cô gái nhỏ này thực sự trông rất đáng thương.
Ở thế giới này, không dễ gì có thể tự bảo vệ mình.
Có thể một mình tới giờ, trừ có hơi ít nói ra, thì chắc cô bé cũng không quá yếu.
Quý Hành lại nhìn đến người đàn ông đang đứng như một pho tượng kia, ra hiệu bảo Manh Manh nhìn tới: " Người đó là người hôm trước cứu chúng ta."
"Có phải không?" Manh Manh lúc đó không hề để ý.
Cô ấy đẩy Quý Hành ra: "Vậy cậu qua tán tỉnh thử xem? "
Quý Hành: "...!Bà nói gì vậy bà nội, tôi có hôn ước rồi."
Manh Manh đưa tay lên miệng, ngạc nhiên nói,: "thời đại nào rồi còn hôn ước từ bé vậy trời.
Thôi chị đây đổi từ, cậu qua mượn sức anh ta thử xem?"
Từ này mới xem như tạm được.
Quý Hành quyết định đi tới gần người đàn ông kia, vừa định mở miệng, có người thấy hành động của cậu như thế thì nhịn không được, một người đàn ông tóc đỏ trong team 4 khoanh tay nói: " Anh bạn nhỏ, tôi khuyên cậu đừng thấy ai cũng muốn kéo vào team.
Cậu không biết trò chơi này ai là người đáng sợ nhất sao? Cậu không sợ lôi kéo nhầm Phó Bằng Lan à?
~~ tất cả đều không đáng sợ trừ bọn đọc truyện trên truyenfull,truyenwiki1, , truyenhd, bởi vì mấy đứa đấy là súc vật~~~ súc vật rất đáng sợ~~~
"Phó Bằng Lan thì làm sao vậy?" Quý Hành cảm thấy lời nói của họ rất lạ.
"Tên họ Phó là người đầu tiên hoàn thành tư cách ở phó bản cấp 2.
Cậu có thể xem danh sách cao thủ thử đi.
Hắn ta chỉ là tên tóc trắng phế phẩm, cậu không thử nghĩ xem nếu không giết nhiều người lấy điểm thì có tư cách gì mà vào bảng cao thủ? Tôi khẳng định hắn ta là một tên độc ác tàn nhẫn!"
"Như vậy chứng minh ảnh đỉnh quá còn gì?" Quý Hành vẫn tiếp tục đi về phía trước: "Sao mấy người biết tôi sợ gặp Phó Bằng Lan?"
Mọi người đều nghĩ cậu điên rồi, có ai đó còn chế giễu cậu: "Tôi biết Phó Bằng Lan trước nay đều đơn thương độc mã.
Loại người mày mà tới ôm đùi khác nào dâng đầu cho nó lấy điểm."
Quý Hành không đồng ý:" Bộ cứ ai đi một mình là Phó Bằng Lan hết hả? Hoá ra mấy người sợ anh ta.." Tuy lúc này không nên gây thù chuốc oán, nhưng Quý Hành nhận ra người ở đây cũng không có ý tốt, nên cậu cũng kệ luôn.
"Tụi tao mà sợ nó hả? Mày nghĩ một người giết người nhiều vậy còn có thể sống yên bình trong thế giới tàn khốc này à? Hôm nay anh trai này sẽ dạy cho mày một chút để mày khôn hơn.
Phó Bằng Lan hiện đang bị các tổ chức lớn truy sát, mày nên cẩn thận đi em trai."
"Với tiền đề người này là Phó Bằng Lan cái đã.
Ai cũng biết Anh ta tóc trắng.." Quý Hành bình tĩnh nói ra khiến cả đám yên lặng hẳn.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Quý Hành lịch sự nói: "Anh có muốn cùng tôi trở thành một team không? Nhiều người chăm sóc nhau dễ hơn."
Đôi mắt của người đàn ông rất sâu, anh ta nhìn chằm chằm Quý Hành một lúc, rồi từ từ gật đầu, "Được."
Đồng hồ trên tường vang lên bốn lần, lúc này cửa lại mở ra, mọi người quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa.
Ngoài cửa một cậu bé khoảng chừng mười tuổi đang đứng đó, hình như là người nước ngoài tóc xanh mắt xanh.
Em ấy chớp chớp mắt và mỉm cười chào mọi người, "Xin chào mọi người, em tên là Thuỵ Mông, chào mừng mọi người đến với rừng Mê Lộ.
Nhưng mà sao ở đây có nhiều nai, lại không được gọi là nai rừng? Thật kỳ lạ...!" cậu bé tự nhủ.
Những người khác nhìn cậu bé, nghĩ đến lời nhắc của hệ thống, biểu tình hơi vi diệu.
Người đàn ông tóc đỏ chỉ hỏi: "Tôi có thể thấy mấy con nai đó ở đâu?"
Thuỵ Mông hất cằm ra ngoài cửa sổ, "Ở ngoài đó á." Mọi người đều nhìn ra hướng cậu bé chỉ đưa ra.
Quý Hành định quay đầu theo thì người bên cạnh đã nhỏ giọng nhắc: "Đừng nhìn, có vấn đề."
Mặc dù không hiểu, nhưng trực giác của Quý Hành tin tưởng anh ta, vì thế cũng kéo được Manh Manh đang tò mò.
"Sao lại có nhiều nai vậy?" Có người hỏi, "Chúng tôi ở đây được một lúc, chúng tôi cũng đã ra ngoài và quay lại nhưng không thấy nó, sao giờ nai xuất hiện nhiều vậy?"
Có người cảnh giác, "Đừng nhìn nữa, tôi thấy mắt nai rất lạ.
Nhưng dù sao đó cũng là nai thôi, còn cậu đang cầm gì trong tay vậy?" Lúc này cả đám mới đổi sự chú ý sang Thuỵ Mông, trong tây cậu nhóc đang ôm một cậu cây con.
Thuỵ Mông có chút không vui, nhìn người hỏi, cứng ngắc đáp: "Một đóa hoa hồng.
Đây là bông hoa mọc tốt nhất ở sân sau.
Ba ngày nữa ta sẽ gửi đi...!Tôi sẽ không nói cho mấy người...Tôi tin rằng cô ấy sẽ thích nó.
"
Ba ngày sau họ cũng sẽ đưa Sophia đến dự tiệc, làm sao lại có thể trùng hợp như vậy được?
"Ba ngày nữa nó cũng chỉ có thể mọc lá, không thể nở hoa, có thể đem đi tặng sao?" Có người thấp giọng hỏi.
Thuỵ Mộng tức giận nói: "Ngươi biết cái gì, nếu có phân bón tốt, hoa sẽ lớn rất nhanh." Hắn nói xong, ánh mắt quét qua đám người, sau đó nở một nụ cười, dường như che giấu gì đó "Được rồi, các bạn hãy chọn phòng để nghỉ ngơi đi, nhưng né gác mái ra nhé, đó là chỗ của tôi, còn lại tuỳ ý mọi người.
Giờ ăn được dán trên cửa phòng bếp, xuống trễ không còn đồ ăn nha.
"
Nghe vậy, lập tức có người lên lầu chọn phòng.
Thời điểm team Quý Hành lên chỉ còn một phòng trống, miễn cưỡng cũng ở đủ 4 người.
Tất nhiên giường là dành cho con gái.
Quý Hành nhìn mặt đất không rộng lắm bèn nói:" Anh ngủ phía này, tôi ngủ bên kia nha."
Người đeo mặt nạ dường như không quan tâm, "Ngủ chung là được rồi."
"Không," Quý Hành mặt lạnh nói: "Tôi...!thích đàn ông."
Người đàn ông mỉm cười dưới lớp mặt nạ, "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy".
(=)))))))))) goy yêu nhau đi chòi, chục chương rồi=)))).
Quý Hành xua tay: "Vậy thì càng không được ngủ chung".
Hai cô gái cùng nhau đi vệ sinh.
Quý Hành nghĩ một lúc rồi để quý ông mặt nạ ở lại, còn mình đi về phía phòng tắm.
Cậu nhớ bọn họ ở đầu bên kia hành lang, cạnh cầu thang.
Khi Quý Hành đi qua còn nghe thấy tiếng cửa trên lầu của Thuỵ Mộng vang lên.
Vừa bước vào phòng tắm đã thấy một người đàn ông hốt hoảng chạy ra,Quý Hành nhận ra đó là team 3.
Mặt người đàn ông tái mét, khi nhìn thấy Quý Hành, anh ta để lại một câu: "Nhóc con, Tôi khuyên cậu không nên đi vào.
"Sau đó chạy đi ra ngoài lầu, chắc định tìm chỗ nào đó giải quyết sinh lý.
Thành thật mà nói, cậu hơi sợ, vậy nên cậu mở cửa rất cẩn thận.
Bên trong thoạt nhìn cũng giống như một phòng tắm nhỏ phổ thông, không có đồ bẩn.
Cậu đi vào trong, giải quyết xong vấn đề thì đến trước gương rửa tay.
Cậu nhìn lên gương, chợt thấy phía sau có một đống bàn tay xương, Quý Hành phản ứng nhanh chóng nhảy ra cửa, đụng phải một bức tường.
Có ai đó kéo tay cậu lại.
Tim của Quý Hành muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Cậu quay lại, nhìn thấy là quý ông mặt nạ mới thở hơi ra, quay đầu nhìn đám xương cốt.
"Hình như đây là nhà ma."
Quý ngài mặt nạ hình như không thấy lạ tí nào.
Anh ta đi tới đóng cửa lại, một bao tải xương liền lộ ra.
Quý Hành nhìn lướt qua, thấy ít nhất năm bộ xương tay.Thành thật mà nói thì rất kích thích.
Vừa rồi cậu không chú ý sau cửa nên khi soi gương mới bị doạ sợ.
"Anh đang tìm cái gì vậy?" Quý Hành hỏi.
Quý ngài mặt nạ đi vào bên trong, dừng ở một góc sàn nhà, sau đó dùng chân đá đá nó.
Quý Hành nghe được âm thanh chứng tỏ bên dưới trống rỗng.
"Cậu đoán xem ở đây có bao nhiêu người chết?"
Quý Hành không muốn nói chuyện.
Đối phương thấy vậy bèn an ủi cậu: "người sai khi chết không phải tro cốt thì là xương cốt trắng, bình thường thôi mà."
Cái đó không phải trọng điểm biết không? Quý Hành hoài nghi "sợ hãi" không có trong từ điển của người này.
Thời gian ăn tối không có ai xuống khiến Thuỵ Mộng rất không vui, khi lên cầu thang cậu ta còn bước mạnh, như thể không phải phải bước lên cầu thang mà là đạp lên trái tim của cả đám vậy.
Ji Heng lấy thức ăn ra, đủ cho rất nhiều người ăn, "Tôi không dám ăn đồ của đứa trẻ đó." Nhất là sau khi nhìn thấy nhiều xương như vậy.
Căn phòng này có một cửa sổ lớn, mấy căn phòng khác cũng vậy, mặc dù không có cơ hội lựa chọn nhưng Quý Hành đã nhìn kỹ khi cậu đi ngang qua.
Cửa sổ...!Quý Hành bất giác liếc nhìn.
Quý ngàn mặt nạ có vẻ chán, ăn xong liền khoanh chân ngồi trên bệ cửa sổ ngắm cảnh.
Quý Hành nhìn thoáng qua, trong não bật ra một câu khen người kia có cặp chân dài dã man.
Sau đó dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã bắt gặp ánh mắt của một con nai.
Quý Hành nhanh chóng thu lại ánh mắt và hỏi người đàn ông: "Anh nói con nai ngoài cửa sổ có vấn đề.
Có vấn đề gì vậy? "
" Mắt nó...!"
" Nó có màu xanh lá cây, " Quý Hành nhận ra màu mắt đó, bất lực buông tay," Tôi chỉ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, liệu có chuyện gì xảy ra không?"
" Thực ra thì không sao cả, "người đàn ông nói.
Quý Hành: "..." phí cả thời gian lo lắng, "Tôi luôn cảm thấy rất phi logic! Tại sao con nai lại có đôi mắt màu xanh lá cây và cả vụ chậu hoa? Khi tôi lần đầu tiên lên lầu, tôi nhìn thấy sân sau qua cửa sổ, ở đó đang trồng thứ gì đó, nhưng nó khác với cái chậu thằng bé cầm.Quan trọng là đứa trẻ đó.
Tại sao chỉ có một thằng nhóc trong ngôi nhà lớn thế này?"
"Suy nghĩ của cậu rất ok, đây cũng là điều mà tôi nghĩ không ta,' người người đàn ông đeo mặt nạ nhìn về phía Quý Hành, "Tôi đến đây lần thứ hai."
Quý Hành nói trong lòng, chẳng trách anh dám ở một mình...!
-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...