Ta Dựa Vào Phát Điên Sửa Trị Giới Tu Chân
Tiểu tình lang của Hạ Thanh Tâm rất giỏi, không chỉ chạy nhanh, mà trên suốt đường đi, mặc dù gặp nhiều nguy hiểm, làm nàng bị ném qua ném lại, nhưng cũng không để nàng bị thương.
Tuy nhiên, Hạ Thanh Tâm lại bị say kiếm.
Nàng vốn dĩ là người say xe, lại bị lắc lư như vậy trên trời dưới đất, chờ đến khi rốt cuộc hai người cũng hạ cánh xuống một khu rừng hoang vu, thì Hạ Thanh Tâm đã bám vào một cái cây lớn mà nôn ọe.
“Ọe ọe ọe! ”
Có lẽ nàng là tu sĩ duy nhất trong thế giới Tu Chân này bị say kiếm.
Hạ Thanh Tâm nôn ra hết những thứ ngon lành mới ăn sáng, lập tức đau lòng không chịu được.
“Nàng không sao chứ?” Giọng điệu của tiểu tình lang vang lên trong khu rừng vắng vẻ đêm khuya, trầm thấp và gợi cảm.
Nhưng Hạ Thanh Tâm không thèm quay đầu lại, chỉ âm thầm giơ ngón giữa, mắng to trong lòng: Tên khốn kiếp này, ngươi giả bộ cái gì!
Còn không phải cố ý sao!
Hạ Thanh Tâm có chút đau lòng vì thịt linh thú mà nàng ăn chưa kịp tiêu hóa, cả hai đời nàng cộng lại, chưa bao giờ ăn được thứ ngon hiếm có như vậy, vừa ăn vào đã tan trong miệng, lưu lại hương thơm, giờ thì tất cả đều bị lãng phí.
Tiểu tình lang rất chu đáo, sử dụng phép thuật làm sạch cho nàng, đỡ Hạ Thanh Tâm ngồi lên một tảng đá nhẵn, còn đưa cho nàng một cái túi đựng nước.
Rồi nói với nàng: “Nàng ở đây đợi ta, ta đi kiếm củi, nhóm lửa, nấu cho nàng chút gì đó ăn.
”
Hắn ta là tu sĩ cảnh giới cao, đương nhiên không sợ lạnh, không biết đói, lửa này rõ ràng là nhóm cho con gà yếu ớt Hạ Thanh Tâm này.
Lúc này Hạ Thanh Tâm mới ngẩng đầu, nhìn về phía tình nhân nhỏ.
Tình nhân nhỏ của nàng rất đẹp trai, đẹp trai đến mức Hạ Thanh Tâm nhìn hắn ta, đều cảm thấy hắn ta như một chàng trai đẹp trai trong thế giới 2D xé truyện bước ra vậy.
Mặt mày anh tuấn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi thẳng, đường nét góc cạnh, hắn ta mặc một bộ trường bào màu xanh nước biển và trắng tinh khôi, trên vai có hoa văn thêu mây, chỉ cần đứng yên trong khu rừng tối tăm hoang vu này, cũng giống như chiến thần từ thiên cung hạ phàm.
Mỗi lần nhìn thấy hắn ta, Hạ Thanh Tâm đều không tự chủ được mà nín thở.
Sau đó trong lòng thầm mắng một câu: Cái tên khốn nạn này, hơn một ngàn tuổi mà giả vờ non choẹt, không biết xấu hổ!
Đôi mắt sắc bén của nàng đã nhìn thấu mọi thứ!
Hạ Thanh Tâm là người xuyên sách, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết tu tiên tình yêu sư đồ khá phổ biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...