Đầu của Tất Vạn Đan, đây là lần thứ hai Cố Nguyên Bạch nhìn thấy đầu người chết gần như vậy.
Thật trùng hợp, cả hai đầu đều là do Tiết Viễn đưa đến trước mặt y, một là vì tranh công, hai là vì cho Cố Nguyên Bạch hả giận.
Cái đầu tranh công kia là của trại chủ núi Vương Thổ, còn cái này, thật đáng kinh ngạc, chính là một trong tám thủ lĩnh của Khiết Đan.
Lúc trước khi quân phản loạn bị áp giải về kinh thành chém đầu thị chúng, bởi vì từ đầu đến cuối Từ Hùng Nguyên vẫn luôn là một thủ hạ bại tướng trong tay Cố Nguyên Bạch, cho nên Cố Nguyên Bạch không có hứng thú xem hắn bị chặt đầu, vì vậy tính ra, y cũng chỉ mới gặp qua hai cái đầu người chết này thôi.
Nhưng Cố Nguyên Bạch lại rất bình tĩnh.
Đáy lòng y bình tĩnh, Cố Nguyên Bạch cũng không ngờ rằng y lại có thể thản nhiên như vậy, thậm chí còn có thể thản nhiên bác bỏ lời nói lúc còn sống của một cái đầu đã chết.
Sau khi phái người xử lý đầu Tất Vạn Đan xong, Cố Nguyên Bạch hỏi: "Không còn đồ gì khác sao?"
Người truyền tin đáp: "Trạm dịch còn đưa một thứ, là Tiết tướng quân gửi tới.
Nói xong, hắn liền lấy một chiếc khăn tay từ trong lòng ra, đôi tay nhấc qua đỉnh đầu, cung kính đưa đến trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch nhìn cái khăn tay này hồi lâu, mới duỗi tay nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Thế nhưng trên khăn tay lại chẳng có gì cả, hoàn toàn trống không.
Cố Nguyên Bạch nhăn mày lại, muốn dùng phương pháp bí mật nào đó: "Mang nước tới."
Thời điểm cung hầu mang nước tới, y lại đi ra trước điện, giơ khăn tay lên đối diện với ánh mặt trời chói chang, lúc này mới miễn cưỡng phát hiện, ở giữa khăn tay có một mảng sậm màu thật nhỏ.
Giống như vệt nước lăn lộn trong gió cát rồi khô lại, nếu không nhìn thật cẩn thận thì hoàn toàn không thể thấy được.
"Cái này có thể là cái gì?" Cố Nguyên Bạch trầm tư.
Lúc này người truyền tin mới nhớ ra: "Thánh Thượng, giữa khăn tay còn kèm theo một tờ giấy."
Hắn tìm tòi một hồi rồi đưa tờ giấy cho Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch vừa mở ra thì thấy bên trong viết:
—— Bông tuyết đầu tiên ở Bắc Cương, của ngươi.
Gió tuyết ở Bắc Cương bay phấp phới như lông ngỗng.
Thời điểm Tiết Viễn viết tin, có người nhìn trộm qua, cười to nói: "Tiết Cửu Dao, hẳn là gió tuyết ở Bắc Cương bay phấp phới như lông vịt mới đúng."
Lời này vừa nói ra, mọi người cười to không thôi.
Bên ngoài doanh trướng gió thổi vù vù, thổi đến mức lều trại đều ầm ầm rung chuyển.
Phải dùng hòn đá đè nặng, mới có thể tránh cho gió tuyết thổi vào.
Tiết Viễn đối với sự chê cười của những người này, mặt không chút đổi sắc mà chấm mực, tiếp tục viết chữ.
Người khác chê cười hắn xong, tiếp tục tán gẫu, một lát sau, có người hỏi: "Tiết Cửu Dao viết thư cả ngày, rốt cuộc là viết cho ai vậy?"
Mọi người đều nói không biết, đến khi có người muốn hỏi Tiết Viễn, Tiết Viễn đã vén mành lên, một mình chạy ra chỗ không người rồi tiếp tục viết tin.
Gió tuyết bên ngoài trực tiếp ập lên mặt, hoàn toàn dựa vào áo bông trên người để giữ ấm.
Thân thể Tiết Viễn cường tráng, sau khi mặc áo bông thì cả người càng ấm áp hơn, tuyết lớn không đọng lại trên người hắn, nếu có thì cũng bị hơi ấm hòa tan hết sạch rồi.
Tiết Viễn đặt nghiên mực lên tảng đá, lót giấy lên tay tiếp tực viết, tốc độ tăng nhanh.
Cũng chẳng còn cách nào, bên ngoài quá lạnh, nếu không viết nhanh thì mực sẽ bị đóng băng, hoặc là bút lông sẽ bị đông cứng mất.
Đây đều là tin viết cho Cố Nguyên Bạch.
Lúc trước Tiết Viễn cũng viết, trước khi chạy về kinh thành đã từng gửi rất nhiều thư từ, tin tức cho Cố Nguyên Bạch, thế nhưng Cố Nguyên Bạch chính là tiểu vô lương tâm, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Sau khi về kinh, mặc dù biết rõ đối phương sẽ không đáp, thế nhưng Tiết Viễn càng kiên trì viết thường xuyên.
Không biết vì sao, từ sau hôm trở về kinh thành, Tiết Viễn càng nhớ Cố Nguyên Bạch hơn.
Thật kỳ lạ, lúc trước nhớ còn có thể đè nén xuống, trở thành cỏ dại phát triển tốt.
Thế nhưng hiện tại nỗi nhớ giống như tìm được bí quyết, chúng nó biết rõ nơi nào là chỗ ngứa của Tiết Viễn, là chỗ Tiết Viễn không che được, vì thế càng phát triển cao lớn hơn.
So với lúc trước càng thêm mãnh liệt, càng không cách nào áp chế.
Thậm chí hiện tại viết tin trong gió tuyết, Tiết Viễn cũng chỉ cảm thấy trong lòng lửa nóng, thậm chí còn xen chút nôn nóng.
Nóng đến khó chịu, vết nhiệt trên môi lại rộp lên.
Gió tuyết cũng đánh lên trang giấy viết tin, từng vệt ướt đẫm ngược lại có ý vị không bình thường.
Tiết Viễn gấp tin lại, cất vào trong ngực rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Hơi thở nóng hổi phả lên trên, hắn nhớ đến Cố Nguyên Bạch, nhớ đến y cũng trắng như tuyết, đầu ngón tay lạnh như tuyết, nhớ cần cổ y, khuôn mặt và đôi môi.
Mỗi lần nhớ tới đều hối hận vạn phần, tại sao khi đó không nhớ hôn y nhiều thêm mấy cái? Tại sao không nhớ hút thêm mấy dấu trên cổ y chứ?
Mang thêm một cái gì đó bên cạnh y về nữa, cho dù lại mang một túi nước tắm, hay là uống một giọt nước đọng trên trên người Cố Nguyên Bạch......!Cái nào cũng tốt hơn so với việc điên cuồng nhớ mong như bây giờ.
Ly bạch ngọc mang đến đây đã sớm không còn hương vị của Cố Nguyên Bạch, trên khăn tay cũng chỉ còn lại hoa văn hình rồng, Tiết Viễn thở dài thật sâu, trở về doanh trướng.
Tiết lão tướng quân ra ngoài tuần tra một vòng cũng đã về, cực kỳ buồn bực nhìn hắn: "Ngày mùa đông, sao hỏa khí của ngươi lại lớn như vậy chứ."
"Không biết." Tiết Viễn nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, sờ sờ môi, lại nghĩ, ngày mùa đông chỉ cần nhớ đến Cố Nguyên Bạch là hỏa khí lại bừng bừng, đáng tiếc, nếu cái này là do Cố Nguyên Bạch cắn bị thương thì tốt rồi, hắn thở dài: "Tiết tướng quân, vào nhanh đi, mọi người đều đang chờ ngươi đấy."
Hai cha con đi vào quân doanh, ở giữa các vị tướng lĩnh là một cái sa bàn*, bên trên cắm những lá cờ nhỏ không giống nhau, đó là địa bàn của những dân tộc du mục còn lại ở Bắc Cương.
*mô hình thu nhỏ có tỉ lệ của một đối tượng hay một khu vực nhất định
"Chúng ta bàn bạc kế hoạch tác chiến năm sau đi." Tiết lão tướng quân nói: "Ha ha ha ha, chờ chúng ta bàn bạc kế hoạch tác chiến cuối cùng này xong, kế tiếp là có thể chuẩn bị ăn tết rồi! Năm nay nhất định là một năm tốt đẹp, thời khắc cuối cùng này, mọi người hãy kiên trì thêm chút nữa."
Thần thái các vị tướng lĩnh đầy sáng láng, đồng thanh nói: "Vâng!" Bắt đầu khí thế ngất trời mà trao đổi.
Vừa bước vào mùa đông, thời gian trời sáng càng lúc càng ngắn.
Không chỉ ở Bắc Cương, kinh thành cũng vậy, nhưng so ra thì mùa đông ở kinh thành vẫn tốt hơn ở Bắc Cương rất nhiều.
Giữa tháng mười hai, Thánh Thượng đích thân ra ngoài tuần tra sinh hoạt của bá tánh trong kinh thành một phen.
Chử Vệ cũng theo bên cạnh, đoàn người xem xét thật kỹ, lúc trở về, trên mặt Cố Nguyên Bạch còn hiện lên chút ý cười.
Trên đường đến nông thôn cùng nhau, một nhóm người theo dõi Chử Vệ tách ra lén trở về Tiết phủ, báo lại chuyện này cho Tiết nhị công tử.
"Thánh Thượng và Chử Vệ đi dạo với nhau?" Tiết nhị công tử mạnh mẽ chống người ngồi dậy: "Vậy các ngươi còn không mau tìm cơ hội xử lý Chử Vệ đi! Cái tính tình như chó điên kia của Tiết Viễn, các ngươi còn không biết sao? Nếu không làm tốt chuyện hắn dặn dò, các ngươi chết hay là ta chết đây?"
Gã sai vặt nói: "Là người chết."
Tiết nhị công tử bị dọa đến run lên một cái: "Biết còn không mau hành động đi?"
"Nhị công tử, không phải chúng ta không ra tay." Gã sai vặt nói: "Mà là chúng ta phát hiện, còn có một nhóm người khác đang theo dõi Chử Vệ."
Tiết nhị công tử tò mò: "Ai?"
Gã sai vặt lắc lắc đầu: "Không biết.
Nhưng từ sáng sớm hôm nay, bọn chúng đã đi theo Chử Vệ rồi, bây giờ Chử Vệ đang ở bên cạnh Thánh Thượng, nếu bọn chúng ra tay, sợ là tính mạng của những người này khó giữ được."
"Tốt tốt tốt!" Tiết nhị công tử vui vẻ nói: "Vậy các ngươi đừng làm gì cả, cứ để cho đám người kia xử lý Chử Vệ thay chúng ta."
Gã sai vặt cung kính: "Vâng."
Những người đi theo Chử Vệ kia, chính là người do hoàng tử Tây Hạ phái tới.
Hoàng tử Tây Hạ muốn âm thầm dạy dỗ Chử Vệ một phen, hắn thích Chử Vệ, tất nhiên sẽ không làm gì quá đáng, chỉ là phái người trói Chử Vệ tới dây để hắn nhục nhã một phen mà thôi, chờ hắn trút giận xong sẽ thả ra ngay.
Đến lúc đó cho dù hoàng đế Đại Hằng muốn điều tra, cũng đâu có chứng cứ gì?
Người do hoàng tử Tây Hạ phái tới cũng không biết thân phận của Cố Nguyên Bạch, bọn chúng một bên đề phòng những thị vệ phía sau Cố Nguyên Bạch và Chử Vệ, một bên truyền tin tức cho nhau: "Nhiều người như vậy, bây giờ không phải là thời cơ tốt để ra tay."
"Thế nhưng đợi bọn họ về kinh thành thì càng không thể ra tay." Người dẫn đầu vội đến mồ hôi đầu đầu: "Trong kinh thành có người tuần tra, chỉ ở nông thôn mới có cơ hội thôi."
"Ngươi xem vị công tử ca đi tuốt đằng trước, vừa nhìn đã biết là sức khỏe không tốt, tay trói gà không chặt." Thuộc hạ nói:" Đằng trước vừa lúc có một đoạn sườn núi, chúng ta hãy mai phục ở nơi đó, một nhóm người đi bắt Chử Vệ, một nhóm người bắt vị công tử ca kia, vừa vặn có thể dùng để uy hiếp đám thị vệ, khiến bọn chúng không dám tiến lên bắt chúng ta."
Người dẫn đầu gật đầu, lau mồ hôi trên trán: "Cứ làm như vậy đi."
Cố Nguyên Bạch và Chử Vệ chậm rãi đi tới, vừa nói vừa cười.
Ngay lúc bọn họ đi đến chỗ sườn núi, bên cạnh đột nhiên có người lớn tiếng vọt ra, trong tay cầm đao lớn, hung mãnh dị thường, trong nháy mắt, hơn mười người từ hai bên sườn núi vọt về hướng hai người.
Đám thị vệ phía sau lập tức rút đao xông lên, sắc mặt Chử Vệ biến đổi, lập tức che chắn trước mặt Thánh Thượng: "Thánh Thượng, đi mau."
Trong lúc nói chuyện, đám thích khách mai phục ở chỗ này từ sớm đã vọt tới trước mặt, Chử Vệ không tránh không né, đang lúc hắn chuẩn bị đại nghĩa chịu chết thì bên tai nghe thấy vài tiếng phá không, thích khách trước mặt hét thảm một tiếng, che ngực quỳ rạp xuống đất.
Chử Vệ sững sờ, xoay người lại nhìn thì thấy khuôn mặt Thánh Thượng vô cùng bình tĩnh, trong tay đang cầm một cái cung nỏ nhỏ, liên tục bắn những mũi tên ngắn về phía thích khách đối diện.
Y thật sự rất trấn định, cánh tay cầm cung nỏ nâng lên, sau khi thích khách trúng tên liền vững vàng chuyển hướng sang hạ một kẻ khác.
Chỉ trong nháy mắt, thị vệ đã xông lên phía trước bắt đầu giao đấu với những người kia, qua vài tiếng binh khí va chạm, đám thích khách đã bị các thị vệ đè chặt xuống đất.
Cố Nguyên Bạch cất cung nỏ do Công Trình Bộ đặc chế cho y vào, thấy Chử Vệ nhìn y chằm chằm không chớp mắt, mặt lạnh hiện lên một ý cười ôn hòa: "Chử khanh, bị dọa sao?"
Chử Vệ đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhảy loạn, hắn siết chặt tay, trên mặt thoáng chốc hiện lên một tầng ửng đỏ, trên trán trơn bóng như ngọc toát ra một tầng mồ hôi mỏng mịn.
Cố Nguyên Bạch trấn an vỗ vỗ tay hắn, rồi sau đó tiến lên, đi đến trước mặt đám thích khách, lạnh lùng cười: "Trẫm nhận được cung nỏ này đã nửa năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên dùng đến, lại sử dụng trên người các ngươi."
Đám thích khách khom người đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu tươi, vừa nghe y nói vậy, đôi mắt tức khắc trừng lớn, sắc mặt dữ tợn lộ gân xanh.
Hoàng Thượng?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...