Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ


Trên mặt sông, một con thuyền nhỏ đang tùy ý trôi theo dòng nước.
Tiết Viễn mặt mày âm u đứng ở đầu thuyền, phía sau hắn là nhi tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh - Thường Ngọc Ngôn đang thản nhiên suy ngẫm, nhìn thấy bộ dạng hung ác của hắn, buồn cười nói: "Thì ra thứ đệ của ngươi không phải mắc dịch bệnh a?"
Khóe môi Tiết Viễn gợi lên, ôn hòa nở nụ cười: "Ngọc Ngôn, ngươi nhắc đến chuyện này làm gì, hắn chơi trò tâm cơ chơi đến tận nương của ta, hôm nay lão tử hồi phủ thiếu chút nữa thì làm thịt hắn luôn rồi."
Thường Ngọc Ngôn cười ha ha: "Còn liên lụy cha ngươi bị phạt bổng lộc, khiến ông ấy và ngươi bị Thánh Thượng mắng một trận trước mặt các văn võ bá quan."
Tiết Viễn cười càng sâu: "Còn không phải sao, ông ấy vừa về phủ liền mắng ta một trận, còn bảo ta lần sau tìm cơ hội nhận lỗi với tiểu hoàng đế."
Thường Ngọc Ngôn buồn cười.
Tiểu tử Tiết Viễn này lớn lên một bộ nhân mô cẩu dạng, tính tình so với chó còn súc sinh hơn, trên mặt lúc nào cũng treo một một nụ cười như quân tử, nhưng không biết trong lòng đang chất chứa cái cái thứ âm ngoan tổn hại đạo đức gì nữa.
Người này to gan lớn mật, chẳng có quy củ đức hạnh gì cả, nếu không phải có Tiết tướng quân nhìn chằm chằm thì có lẽ hắn đã đem tên thứ đệ kia chém thành trăm mảnh, sau đó ném cho sói ăn rồi, một chút cũng không sợ người khác quở trách là không có đạo đức.
Đường đường là nhi tử của một Đại Tướng Quân, kết quả lớn lên thành một tên đầu lĩnh thổ phỉ.
Thường Ngọc Ngôn nói: "Ngươi vẫn nên an phận chút đi, trong kinh thành này người soi mói ngươi không ít đâu."
"Lão tử chỉ cưỡi ngựa thôi mà cũng bị bọn chúng nói thành hành hung giữa phố." Tiết Viễn nói tiếp: "Để hôm nào ta chất một đống kinh quan trước cửa nhà bọn chúng, cho bọn chúng biết cái gì mới gọi là hành hung."
*kinh quan: Thời cổ đại, để phô diễn võ công, người ta sẽ gom xác kẻ thù chất đống thành một cái gò cao, tức là chất đầu kẻ thù thành núi.
"Ngươi muốn chất cũng chất không được, nơi này chẳng phải chiến trường, lấy đâu ra lắm đầu người như thế cho ngươi chất." Thường Ngọc Ngôn lại rót một ly rượu cho mình, nửa ngồi nửa nằm trên tấm ván gỗ, cao giọng niệm thơ:
"Hà diệp la quần nhất sắc tài
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai
Loạn nhập trì trung khan bất kiến
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai."
(Quần xanh như thể lá sen
Hoa từ mặt nước hồng lên mặt người
Chợt nghe ai hát ai cười
Mới hay đầm ấy có người trong hoa).


Tiết Viễn: "Chỗ nào có lá sen? Sen chẳng thèm mọc ở đây đâu."
Thường Ngọc Ngôn: "Tuy không có sen, nhưng ta lại nhìn thấy phù dung."
Hắn chỉ về phía chiếc khăn tay cách thuyền không xa: "Nếu ta nhìn không lầm, dựa vào họa tiết thêu trên chiếc khăn tay kia, hẳn là đồ của cung nữ a."
Tiết Viễn cầm mái chèo vớt chiếc khăn tay kia lên, khăn dệt bằng tơ lụa cực kỳ mềm mại, rơi xuống sông cũng không thấm nước.

Tiết Viễn híp híp mắt, đến khi nhìn rõ họa tiết trên khăn xong mới nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

Thường Ngọc Ngôn hiếu kỳ hỏi: "Có phải đồ của cung nữ hay không?"
"Không phải." Tiết Viễn cười đến sâu xa: "Là hoa văn hình rồng."
Cố Nguyên Bạch đang phê duyệt tấu chương đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh run lên.
Hắn nhăn mi lại, người bên cạnh lập tức đổi lò sưởi cầm tay rồi bưng lên một tách trà nóng, sau đó đốt chậu than trong điện mạnh lên.

Đối với người có thân thể khỏe mạnh thì độ ấm này đã là rất nóng rồi, trên đầu cung nữ và thái giám trong điện đều chảy một tầng mồ hôi mỏng, thế nhưng với Cố Nguyên Bạch thì đồ ấm này lại là vừa vặn.
Y nắm chặt lò sưởi cầm tay được điêu khắc tinh mỹ, bút lông vung lên, sau khi phê xong chiếc tấu chương cuối cùng thì đứng dậy, để người tới dọn dẹp bàn.
Thân thể tiểu hoàng đế yếu nhược, đã trưởng thành rồi thế nhưng thoạt nhìn vẫn chưa đến 20, rất nhiều lần Cố Nguyên Bạch có ý định giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng đến khi nhìn thấy bộ phận trắng trắng nộn nộn lông tơ ít ỏi kia lại hết muốn động.

Nhan sắc và hình dạng đều khá xinh đẹp, sạch sẽ, thậm chí có thể gọi là tinh xảo.

Thế nhưng đối với Cố Nguyên Bạch thì đây hoàn toàn chính là đả kích tự tôn nam nhân của y.
Nộn đến mức phấn hồng, cho dù có cảm giác cũng muốn héo.

Cố Nguyên Bạch đứng trước cửa sổ, thâm trầm mà thở dài một hơi.
Điền Phúc Sinh bị Cố Nguyên Bạch phái ra ngoài, hầu hạ bên cạnh chỉ còn lại tiểu thái giám, tiểu thái giám thật cẩn thận hỏi: "Thánh Thượng có điều gì phiền lòng sao?"
Cố Nguyên Bạch vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài cung ồn ào một trận, hắn nhăn mày: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Vừa dứt lời liền có người chạy vào thông báo: "Thánh Thượng, bên ngoài bắt được một thích khách."
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch bỗng chốc đen đi, sắc mặt so với y còn đen hơn, chính là thị vệ trưởng canh giữ một bên.
Một lúc sau khi phê xong tấu chương, sắc trời đã tối sầm xuống, thích khách một thân hắc y, hành tung quỷ dị, nếu không phải cung vua sớm đã được Cố Nguyên Bạch thanh tẩy, cấm quân và ngự tiền thị vệ là người có năng lực thì chỉ sợ sẽ không bắt được người này.
Cố Nguyên Bạch ngồi xem công văn một lúc, sau đó thanh âm lạnh lẽo như xen lẫn gió tháng chạp vang lên: "Ngươi là người do ai phái tới."
Thích khách bị ép mặt dán xuống đất, kêu trời khóc đất mà kêu oan: "Ai lại phái một tên hái hoa tặc tới làm thích khách chứ? Thánh Thượng minh giám, tiểu nhân chỉ là bị sắc mê hoặc tâm, đánh bạo lẻn vào cung để nhìn thôi."
Cố Nguyên Bạch: "Hái hoa tặc hái đến tận cung của trẫm? Ngươi nhìn trúng đóa hoa nào trong cung của trẫm vậy?"
Ngữ khí Thánh Thượng nặng nề, trong hoàng cung làm gì có phi tần, nếu để gọi là hoa thì cũng chỉ có cung nữ đại nội thôi.
Thích khách ra sức nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, thiên tử trẻ tuổi bị hắn làm tức giận đến mức môi nhiễm sắc đỏ, đôi tai sung huyết, đôi mắt lạnh băng tức giận, nơi nơi đều là phong cảnh, khiến người nhìn đến hoa cả mắt, một chút cũng không muốn bỏ sót.
Thích khách há to miệng, khiếp sợ mà nhìn Thánh Thượng, mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Thị vệ trưởng hùng hổ bước tới, hung hăng đạp thích khách một đạp.

Thích khách hét lên một tiếng, chợt phát lực giãy ra khỏi các thị vệ đang áp chế hắn, nhưng chỉ trong giây lát lại bị càng nhiều người đè xuống.
Long ủng hoàng sắc hiện ra trước mắt, Cố Nguyên Bạch nhấc chân nâng mặt thích khách lên, khuôn mặt này nếu không dính máu tươi thì trông cũng rất phong lưu tiêu sái, đôi mắt sáng rực, là khuôn mặt của một quý công tử.
Thích khách chớp chớp mắt dính máu, hết sức chuyên chú ngẩng đầu lên nhìn Thánh Thượng, khoảng cách giữa hai người quá gần, đến đôi tay mảnh khảnh của Thánh Thượng cũng lọt vào mắt hắn, hắn thành tâm thành ý nói: "Thánh Thượng, thảo dân thật sự chỉ là nhất thời bị sắc mê hoặc tâm."
Khóe môi Thánh Thượng khẽ cong, "Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin sao?"
Mỗi một chỗ đều giống như ngọc, thậm chí so với ngọc còn tôn quý hơn, dưỡng ra được một thân da thịt này, chỉ sợ đến mồ hôi cũng thơm.
Thích khách cảm thấy đầu quả tim ngứa ngứa, có cảm giác đến cả long ủng đang nâng cằm hắn lên cũng rất thơm, giải thích: "Tiểu nhân ở ngoài cung nhìn thấy ngài một lần, không nghĩ tới đi theo ngài lại theo đến tận cung, càng không nghĩ tới ngài lại là Thánh Thượng a."

Cố Nguyên Bạch nhìn xuống hắn, một lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Áp giải vào đại lao, hảo hảo thẩm vấn một phen."
Thị vệ kéo người ra ngoài, thích khách còn đang cười, đôi mắt nhìn loạn trong điện, dư quang lại không rời khỏi Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch ho khan vài tiếng, mắt lạnh nhìn gương mặt tươi cười của hắn.
Sau khi người bị kéo đi, thị vệ trưởng mới quỳ gối trước mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không cho đứng dậy, một hồi lâu sau mới giận dữ nói: "Không được có lần sau."
Đường đường là đại nội, thế mà lại để cho một tên tặc tử xông vào đến Tuyên Chính Điện.
Thủ vệ trong cung đều là phế vật sao!
Thích khách này đầy miệng nói lời bậy bạ, Cố Nguyên Bạch đã suy nghĩ thật lâu xem người này do ai phái tới, thế nhưng đúng lúc này lại cảm thấy đau đầu.
Y xoa xoa trán, mở mắt ra thì thấy thị vệ trưởng Trương Tự đang nhìn y, Cố Nguyên Bạch nhíu mày: "Sao?"
Thị vệ trưởng hổ thẹn cúi đầu: "Thánh Thượng, thần sẽ không để việc như hôm nay xảy ra nữa."
"Đi tra lỗ hổng đó đi." Cố Nguyên Bạch lạnh giọng: "Trẫm ngược lại muốn nhìn xem là kẻ nào để lại cho hắn một cái lỗ chó như vậy."
Thị vệ trưởng lui xuống, Điền Phúc Sinh quan sát sắc mặt Thánh Thượng, khuyên nhủ: "Thánh Thượng, nên dùng bữa thôi."
Hảo hảo khuyên nhủ một hồi, Cố Nguyên Bạch mới miễn cưỡng để hắn cho người mang đồ ăn vào, không bao lâu, một bàn đầy sơn hào hải vị đã bày ra trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Nhưng cho dù là đồ ăn ngon, ăn ba năm rồi cũng sẽ ngán.

Cố Nguyên Bạch vốn không có tâm trạng ăn uống, động đũa vài cái liền không muốn động nữa, trong lòng không khỏi nhớ đến trứng xào cà chua, lẩu nướng BBQ, hamburger, Coca và một đống đồ ăn ngon khác.
Đặc biệt là cà chua, kỳ thật trước kia Cố Nguyên Bạch không thích cà chua, thế nhưng mấy năm nay, y lại sinh ra chấp niệm với cà chua.

Cứ nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt là lại thấy thèm, nhưng cà chua phải đến thời Minh mới được vận chuyển đến Trung Quốc, bây giờ cho dù y có thèm đến nước miếng chảy ròng ròng cũng chẳng có mà ăn.
Nghĩ đến ăn là dừng không được, ngay cả sự tức giận vừa rồi cũng tiêu tan, chỉ còn lại sự thèm ăn.

Triều Đại Hằng bây giờ cũng không có ớt, vị cay trong thức ăn đều là dùng hoa tiêu, thù du, sinh khương, giới cay,...!các loại gia vị cay trộn lại mà thành, bởi vì thân thể này suy yếu nên không thể ăn cay, suốt ba năm qua, Cố Nguyên Bạch rất ít khi được ăn món gì có vị cay.
Trong đầu nghĩ đến các loại thức ăn, Cố Nguyên Bạch suy tư một hồi liền phân phó người, bảo hắn truyền lại y nguyên những lời của mình để Ngự Thiện Phòng làm một bát mì trộn tương.
Một lát sau, một bát mì rưới nước sốt được đưa tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, bên trên điểm chút hành lá, mùi thơm rất lâu, vẻ ngoài cũng thật bắt mắt.


Cố Nguyên Bạch gắp thử một miếng thịt ngâm nước tương lên bỏ vào miệng, mùi thơm nức mũi, khẩu vị cũng tăng lên.

Cố Nguyên Bạch ăn hết sạch bát mì, sau khi ăn xong liền cảm thấy thỏa mãn, lại nhìn đến một bàn sơn hào hải vị một chút cũng chưa động trước đó, Cố Nguyên Bạch động động ngón tay, lười biếng phân phó: "Dặn người làm thêm một phần mì, cùng với vịt tiềm hạt sen và súp đậu hoàng kim thưởng cho Tiết tướng quân."
"Vâng."
Tiết tướng quân đích thân nhận đồ ăn ban thưởng trong cung, thái giám được phái tới đưa đồ cười nói: "Tiết tướng quân có được đế tâm, lúc Thánh Thượng dùng bữa cũng nhớ tới ngài a.

Bên trong hộp còn một bát mì, đó là món ăn mới tối nay Thánh Thượng dặn dò Ngự Thiện Phòng làm, cố ý bảo tiểu nhân đưa tới để tướng quân nếm thử."
Tiết tướng quân vô cùng cảm động, trịnh trọng nói: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thần đa tạ Thánh Thượng đã nhớ đến."
Thái giám vừa lòng cười cười, lúc này mới cáo từ rời đi.
Đêm đó, Tiết phủ.
Hai món ăn được Thánh Thượng ban thưởng đặt ở giữa bàn, còn bát mì kia được đặt ngay trước mặt Tiết tướng quân.

Tiết tướng quân cẩn thận trộn bát mì đã sắp trương lên, cung cung kính kính nhấm nháp miếng đầu tiên.

Lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn hắn: "Thánh Thượng ban thưởng chúng ta, một miếng cũng không thể lãng phí, hôm nay mấy đứa không cần câu nệ, Lâm ca nhi cũng có thể uống chút rượu."
Tiết nhị công tử thưa vâng, thấy Tiết tướng quân nâng đũa, cũng nâng đũa lên hướng đến món ăn ở giữa bàn, nửa đường lại bị Tiết Viễn cười như không cười đánh một cái lên mu bàn tay: "Ta cho ngươi ăn sao?"
Mu bàn tay của Tiết nhị công tử nháy mắt đã sưng lên một vệt đỏ, hắn khuất nhục nhìn về phía vài vị trưởng bối, nhưng lão phu nhân và Tiết tướng quân đều làm như không thấy, Tiết nhị công tử chỉ đành âm thầm oán hận mà buông tha một bàn đồ ăn, đổi hướng về đĩa rau xanh bên cạnh.
Tiết Viễn đổi một đôi đũa mới, nhìn hai món ăn ở chính giữa, nếm một miếng rồi nói: "Đánh một gậy lại thưởng một quả táo, Tiết tướng quân, Hoàng Thượng là đang huấn luyện chó sao."
"Vậy thì ngươi cũng là nhi tử của chó." Tiết tướng quân cao giọng nói.
Tiết Viễn lười tranh luận với hắn, chỉ tập trung gắp hai món ngự thiện trong cung để ăn, ăn được một nửa, đột nhiên mở miệng nói: "Mấy ngày nữa là cung yến Nguyên Tiêu, hôm đó ta muốn tiến cung cùng ngươi."
Tiết tướng quân hồ nghi nhìn hắn vài lần, cảnh cáo nói: "Ngươi đừng nghĩ làm trò gì khiến ta mất mặt."
Tiết Viễn nhếch miệng nở một nụ cười hào hoa phong nhã đầy giả tạo, sau đó lấy khăn tay của Hoàng Đế làm rơi hôm trước ra lau lau mui giày, rồi mới ném xuống đất dẫm mấy cái: "Sao có thể chứ."
Tên hoàng đế ốm yếu kia ở trước mặt các văn võ bá quan mắng hắn tàn nhẫn như vậy, sao hắn dám làm ra chuyện gì khác người nữa chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui