(Chương sì poi tránh reup, hẹ gặp lại mn vào cuối tuần hen)
Một đôi bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn sốt ruột đến độ mồ hôi đầy đầu, lòng bàn tay thô ráp thật cẩn thận: "Sao tự dưng lại khóc thế?"
Cố Nguyên Bạch chưa từng khóc trước mặt người khác bao giờ.
Nhưng giờ phút này, y lại im lặng mặc cho nước mắt rơi đầy mặt, không ra mảy may tiếng vang nào, lặng yên không một tiếng động, chờ tới khi Tiết Viễn phát hiện ra, vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy trái tim co rút.
Cố Nguyên Bạch thuận thế bắt lấy cổ áo Tiết Viễn, ngón tay nắm y phục siết chặt, bộ y phục màu đen nhăn nhúm thành một đống, mãi cho đến khi cảm giác bỗng dâng trào lên kia tiêu tan, Cố Nguyên Bạch mới buông tay ra, lẩm bẩm: "Ta thế mà lại khóc sao."
Tiết Viễn lau mau khóe mắt y, Cố Nguyên Bạch không khỏi nhắm mắt lại, không khí giữa hè cực nóng, tay Tiết Viễn vừa chạm vào, những giọt nước mắt giống như bị nóng đến ngừng rơi.
Tiết Viễn cầm lấy khăn ấm từ trong tay cung hầu, lau nhẹ mặt Cố Nguyên Bạch, đau lòng đến không nói được gì: "Đừng khóc."
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, Cố Nguyên Bạch chậm rãi nhắm mắt: "Không có gì."
Y đè ép sự lúng túng vừa mới dâng lên xuống, đến khi mở mắt ra, lại nhìn thấy cổ áo Tiết Viễn bị y nắm chặt đến mở ra tán loạn, trên mặt Cố Nguyên Bạch chợt lóe qua một tia xấu hổ.
Y duỗi tay sửa sang lại vạt áo cho hắn, cầm lấy khăn: "Tay."
Trên tay Tiết Viễn có vài vệt nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt của Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cúi đầu, nghiêm túc lau tay cho hắn, tỉ mỉ lau sạch cả những kẽ ngón tay.
"Tay Thánh Thượng thật nhỏ." Vuốt ve, Tiết Viễn đột nhiên sầu lo nói: "Cũng thật gầy, cổ tay nhỏ như vậy, chỉ cần hai ngón tay là thần có thể nắm trọn rồi."
Thương cảm trong lòng Cố Nguyên bạch bị đánh nát: "Lời này của Tiết tướng quân đúng là buồn cười, ngón tay trẫm dài, nếu so sánh với tay nữ tử, ít nhất cũng phải lớn hơn hai ba vòng, con mắt nào của ngươi nhìn thấy tay trẫm nhỏ thế?"
Tiết Viễn đột nhiên trầm mặt xuống: "Thì ra Thánh Thượng biết tay nữ tử lớn nhỏ cỡ nào."
Cố Nguyên Bạch: "Chỉ là trẫm cảm thấy ngươi đang trợn mắt nói dối thôi."
Tiết Viễn nhìn ra tâm trạng của y vẫn chưa tốt lên, bèn nghĩ biện pháp chọc y vui vẻ, ngón tay khẽ cào nhẹ một cái vào lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch, nửa thật nửa giả mà đen mặt: "Thần cũng không biết tay nữ tử lớn cỡ nào, nhỏ cỡ nào."
"Vậy ngươi xem thử, sờ thử đi." Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, hất tay Tiết Viễn ra, khăn cũng ném cho cung hầu: "Tránh ra, đừng ở đây cản trở tầm mắt trẫm."
Tiết Viễn không thể nào hiểu được mà đứng lên, lui sang một bên nhìn theo bóng dáng Cố Nguyên Bạch, hoàn toàn chịu thua.
Cố Nguyên Bạch cầm đồ Thái Y Viện đưa qua lên xem thêm một lần nữa ở phần cuối, những hạn chế trong đó cũng được Thái Y Viện liệt kê ngắn gọn hàm súc hết ra.
Thân thể Cố Nguyên Bạch quá suy yếu, cho dù có bồi dưỡng kỹ, thì vẫn không thể nào có con nối dõi được.
Thân thể y là trời sinh yếu ớt, lại bỏ lỡ mất thời điểm tốt nhất khi còn trẻ, hiện giờ chỉ có thể cố gắng hết sức bồi bổ cho thân thể y một chút, kéo dài tuổi thọ không khó, chỉ có điều không thể khỏe khoắn chạy nhảy như người bình thường thôi.
Đối với một đế vương, không thể sinh con nối dõi không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất, thế nhưng Cố Nguyên Bạch lại chấp nhận rất nhanh.
Chỉ cần có thể tốt hơn hiện tại, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ, Cố Nguyên Bạch đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Chờ sau khi Cố Nguyên Bạch gật đầu chấp thuận, Thái Y Viện liền bắt đầu dựa theo liệu trình đã để ra mà chuẩn bị.
Năm ngày sau, trong thời tiết mưa dầm, có một người đội mưa chạy đến bẩm báo rằng hai ngày trước hòa thân vương phi đau bụng, đã hạ sinh được một nữ hài, hiện giờ mẫu tử đều bình an, đang ở trong hòa thân vương phủ.
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, bỗng chốc đứng lên: "Nữ hài?"
Cung hầu nói: "Là một nữ hài."
Cố Nguyên Bạch xuất thần trong chốc lát, lẩm bẩm: "Nữ hài rất tốt, rất tốt."
Lộ ra ý cười: "Phái người đi thông báo cho hòa thân vương, đồng thời bàn thưởng, vương phi yêu cầu cái gì thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho mẹ con các nàng, ai cũng không được chậm trễ."
Nói xong, Cố Nguyên Bạch liền đi qua đi lại trong điện, y cũng không rõ bản thân mong hòa thân vương phi sinh con trai hay là con gái, nếu là con trai, vậy nhất định phải nhận nuôi dưới gối Cố Nguyên Bạch, vương phi không thể tự mình nuôi nấng.
Nhưng hiện giờ lại sinh ra được một nữ hài, vậy thì Cố Nguyên Bạch cần phải chọn ra một đứa nhỏ khác trong phủ các tông thân.
Y thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại có chút thả lỏng, nếu đứa nhỏ của Cố Triệu trở thành con nuôi của y, về sau sẽ ngồi trên ngôi bị hoàng đế của y, nói chung y vẫn......!có chút nhìn không nổi.
Thế nhưng nữ hài thì không như vậy, thậm chí bởi vì là nữ hài, vương phi cũng sẽ được thoải mái hơn một chút.
Nếu nàng muốn tự nuôi nấng nữ nhi của mình, vậy thì cứ nuôi.
Còn nếu nàng không thích đứa nhỏ này, vậy thì đưa vào trong cung, Cố Nguyên Bạch sẽ nhận đứa nhỏ này làm con mình, cho nàng địa vị trưởng công chúa tôn quý của một nước.
Chẳng qua từ trước đến nay vương phi vẫn luôn cứng cỏi, nàng sẽ không chút do dự mà lựa chọn độc thân tự mình nuôi con đâu.
Nếu là như thế, Cố Nguyên Bạch sẽ tận hết khả năng để bồi thường cho hai mẹ con nàng, thay hòa thân vương làm chỗ dựa cho hai người.
Cố Nguyên Bạch có thể thả hòa thân vương đến Bắc Cương, đã là đế vương nhân từ rồi, chỉ vì nể tình hòa thân vương bị người hãm hại đến nông nỗi này thôi.
Nhưng nếu hòa thân vương đã chọn con đường này, vậy đừng bao giờ mơ đến chuyện về kinh nữa.
Cho dù hòa thân vương phi cầu xin cũng không thể, Cố Nguyên Bạch đã lui một bước, sẽ không bao giờ lui thêm một bước nữa.
Chờ đến ngày hưu mộc thời tiết sáng sủa, Cố Nguyên Bạch liền âm thầm đến hòa thân vương phủ, thăm em bé vừa mới sinh ra.
Bà đỡ ôm tiểu nha đầu ra ngoài: "Thánh Thượng, người xem này, đây là tiểu thư đầu tiên của hòa thân vương phủ chúng ta đấy."
Đứa nhỏ còn đang ngủ, lông tóc thưa thớt, hai tay nhỏ nắm lại đặt hai bên sườn, nhỏ đến giống như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không chịu nổi, Cố Nguyên Bạch không nhìn lâu, bảo người nhanh chóng đưa đứa nhỏ vào trong.
Hiện tại vương phi không thể gặp người, vì vậy nàng bèn phái thị nữ bên người đến truyền lời.
Vừa hỏi hòa thân vương bị xử trí thế nào, hai là nàng có thể tự mình nuôi nữ nhi của mình hay không.
Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Hỏi chủ nhân của ngươi có muốn gặp hòa thân vương hay không, có muốn tự nuôi nấng nữ nhi của mình hay không."
Thị nữ chạy về hỏi hòa thân vương phi, vương phi ôm nữ nhi của mình, ôn nhu nắm tay đứa nhỏ đặt trước môi hôn lên một cái, quay đầu lại nói: "Ta không muốn gặp vương gia, ta chỉ muốn yên yên ổn ổn mà nuôi nấng nữ nhi thôi."
Sau khi biết tin mình sinh được một nữ nhi, không ai biết trong lòng nàng đã cảm thấy may mắn cỡ nào.
Nàng biết nếu đứa nhỏ này là nam hài, vậy tất nhiên sẽ phải được nuôi dưỡng bên người Thánh Thượng, nhưng tội ác nặng nề lại dơ bẩn như vậy, ngay cả nàng giữ bí mất cũng cảm thấy trong lòng run lên thần kinh căng chặt, Thánh Thượng nhìn đứa nhỏ của nàng từ giây từng phút, trong lòng người có thể không so đo sao?
Hòa thân vương càng là bởi vì cố nguyên bạch muốn một cái nhi tử, Vương phi càng là vui sướng chính mình sinh chính là cái nữ nhi.
Nàng nữ nhi không cần thừa nhận đến từ phụ thân như vậy vặn vẹo tình cảm, nàng là sạch sẽ, Vương phi nhìn nho nhỏ nàng trong lòng liền mềm thành một khối, hạnh phúc liền thăng lên.
Như vậy bình tĩnh lại ấm áp sinh hoạt, nàng không hy vọng lại bị hòa thân vương đánh vỡ.
Cố nguyên bạch nghe được Vương phi trả lời lúc sau, gật gật đầu, nói một câu: "Trẫm đã biết."
Ban thưởng buông lúc sau, cố nguyên bạch liền đứng dậy mang theo người rời đi hòa thân vương phủ.
Dọc theo đường đi, mặt trời chói chang sáng tỏ, đường phố phía trên người đến người đi, Tiết xa đột nhiên hỏi: "Thánh Thượng thích tã lót tiểu nhi?"
Cố nguyên bạch nhìn hắn một cái, Tiết xa giả vờ thuận miệng vừa hỏi, ánh mắt đang ở chung quanh tiểu thương sạp thượng chuyển động, giống như một chút cũng không thèm để ý cố nguyên bạch trả lời.
Cố nguyên bạch học Tiết xa bộ dáng, gợi lên một mạt giả dối khách khí cười: "Ta thích đứa bé trình độ, liền giống như Tiết tướng quân thích nữ tử bàn tay trắng giống nhau."
"Nói rõ ràng," Tiết xa khuôn mặt tuấn tú nghiêm, không cười khi liền có âm sát ở mặt mày bốc hơi, hắn trên mặt dọa người, lại ở người đến người đi phố xá thượng nương tay áo che đậy, trộm dắt lấy cố nguyên bạch tay, "Ta khi nào nói qua thích nữ tử tay?"
"Ta nếu là thích," hắn muốn dùng ngón tay cắm vào cố nguyên bạch khe hở ngón tay, hàm hồ mang theo tuỳ tiện, "Cũng là thích như vậy tay."
Hắn ngón tay khớp xương luôn là lạc người, thô cứng rõ ràng, cắm vào cố nguyên bạch lòng bàn tay khi toan trướng cảm cũng không sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn biến mất.
Cố nguyên bạch không thích bị hắn nắm, đau.
Cũng không thích bị hắn tắc đầu lưỡi, trướng.
Không ở hiếu kỳ đảo còn có thể phẩm ra một vài phân tốt đẹp, hiện tại? Cố nguyên bạch không trước mặt mọi người đá hắn một chân chính là chuyện tốt.
Hắn cau mày, muốn rút ra tay, nhưng Tiết xa lại dường như không biết giống nhau, nắm đến càng vì dùng sức.
Tay áo đem hai tay động tác vùi lấp, Tiết xa cường ngạnh mà nắm trong chốc lát, lại mềm xuống dưới, "Thánh Thượng, ngài này một tháng đều không cho thần tới gần......"
Hắn hạ giọng: "Liền bắt tay đều không cho thần nắm."
Mới phẩm vị quá hôn môi xoa bóp tư vị Tiết xa, biết hiện tại là quốc hiếu trong người, biết cố nguyên bạch không muốn làm ra cách sự, hắn cũng không muốn làm, hắn chỉ là muốn ngẫu nhiên nắm nắm chặt cố nguyên bạch tay, đi áp một áp đến nay vẫn cứ bất an tâm.
Chỉ cần đi ổn định tâm thần mà thôi.
Hắn thở dài, chân tình thực lòng nói: "Thần cũng chỉ nắm, tất nhiên quy quy củ củ."
Nhưng mà này nghe vào cố nguyên bạch lỗ tai, không thua gì "Cọ cọ không đi vào" uy lực.
Cố nguyên xem thường da nhảy dựng, không lưu tình chút nào ném ra hắn tay, xoay người làm điền phúc sinh tiến lên, cho hắn lau mồ hôi.
Điền phúc sinh ở Tiết đại nhân trừng mắt bên trong, vui tươi hớn hở mà cấp Thánh Thượng cọ qua hãn, trên mặt mang theo vui mừng, "Thánh Thượng, ngài giống như lại dài quá một ít, tiểu nhân đều mau với không tới ngài."
Cố nguyên bạch lộ ra vài phần ý cười, "Thật sự?"
"Tiểu nhân nào dám nói láo," điền phúc sinh thật sự cảm thấy Thánh Thượng là trường cao, cũng giống như là càng gầy, hắn cấp Thánh Thượng huy cây quạt, Thánh Thượng sợi tóc ở không trung bay múa, bị mặt trời chói chang chiếu ra vài sợi ánh vàng rực rỡ quang mang tới, điền phúc sinh đột nhiên nghĩ đến, "Tiểu nhân còn nhớ rõ Thánh Thượng có một phen tranh vẽ đến đỉnh tốt cây quạt, sơn thủy chi sắc sôi nổi trên giấy, kia đem cây quạt còn ở năm trước hành cung khi bị Thánh Thượng mang ở trên người, nhưng cũng không biết từ khi nào khởi, tiểu nhân thế nhưng tìm không thấy."
Bởi vì uyển thái phi qua đời, cho nên năm nay Thánh Thượng ngày sinh cùng trong cung yến tiệc đều không hề tổ chức.
Hành cung tránh nóng, cố nguyên bạch vừa nhớ tới hành cung liền sẽ nhớ tới uyển thái phi, hắn cũng không muốn tiến đến.
Hiện giờ đã là tám tháng phân, cố nguyên bạch sớm đã tính toán ở kinh thành chịu đựng cái này giữa hè.
Điền phúc sinh vừa nói, cố nguyên bạch như suy tư gì, "Chính là Chử khanh từng dâng lên kia một phen quạt xếp?"
Điền phúc sinh liên tục gật đầu, "Chử đại nhân kia một phen cây quạt thật sự là nhất tuyệt, mười thành mười hao hết tâm tư, như vậy một phen cây quạt mặc dù là hiện tại, nhà có tiền cũng nguyện ý họa hơn một ngàn kim đi mua một phen, huống chi Chử đại nhân thanh danh vang dội, quân tử lục nghệ, họa kỹ nhất tuyệt, đây là toàn bộ kinh thành đều biết đến sự."
Bản vẽ đẹp giá trị thiên kim, nói được đó là như thế đi.
Cố nguyên bạch cảm thán không thôi, cũng không khỏi đáng tiếc một phen, "Cây quạt kia cho trẫm thời điểm, trẫm còn thích thật sự, nhưng là đáng tiếc, hiện giờ đã sớm không biết mất đi nơi nào."
Thánh Thượng đồ vật, vô luận nào giống nhau đều sẽ bị cung hầu thu hảo.
Này cây quạt tám chín phần mười là cố nguyên bạch chính mình đánh mất, trừ bỏ tiếc nuối, cũng toàn vô biện pháp.
Tiết xa ở một bên nghe được mặc không lên tiếng, chỉ ý cười thấm người.
Mà ở Thánh Thượng tọa trấn kinh thành thời điểm, xa ở vùng duyên hải Phúc Kiến Thủy sư, đang ở mặt biển thượng cùng Phù Tang Thủy sư chiến đấu kịch liệt chính hàm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...