Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ


(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up t7 cn nha)
Trước khi người Tây Hạ rời khỏi Đại Hằng, mỗi một hành động của bọn chúng đều bị người của Giám Sát Xứ và Đông Linh Vệ theo dõi chặt chẽ.
Cố Nguyên Bạch cũng dò hỏi nhóm sứ thần gửi thư chuộc người đến Tây Hạ, khi hoàng đế Tây Hạ nhận được thư này thì có biểu hiện gì.
Nhóm sứ thần cân nhắc thật lâu, nói: "Sau khi hoàng đế Tây Hạ sai người đọc thư xong, tức đến sùi bọt mép, giận tím mặt.

Hắn lệnh cho đám thị vệ bắt thần lại, may mà bị các vị thần tử ngăn cản.

Thần có chút lo lắng hoảng sợ, nhưng chỉ mấy ngày sau, khi hoàng đế Tây Hạ triệu thần vào cung một lần nữa tuy sắc mặt vẫn không tốt, nhưng đã chuẩn bị đầy đủ tiền bồi thường rồi."
Nếu hỏi bọn họ, Tây Hạ lấy những thứ này từ đâu ra, bọn họ cũng không trả lời được.

Bởi vì đồ trong quốc khố người ta, chỉ có người ta mới biết rõ nhất.
Cố Nguyên Bạch khẳng định Tây Hạ có vấn đề, cho nên việc âm thầm theo dõi và xem xét là không thể thiếu, ở phương diện này, không cần quan tâm đến chủ nghĩa nhân đạo, nếu tới một lúc cần thiết, Cố Nguyên Bạch thậm chí sẽ không thèm nói đạo nghĩa mà trực tiếp cho người bắt giam người của Tây Hạ lại.
Đương nhiên, nếu không phải tình huống bắt buộc thì y sẽ không làm như vậy, Cố Nguyên Bạch cũng không muốn làm tổn hại thanh danh và uy tín của Đại Hằng đối với các nước bên ngoài đâu.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, ngày Tết Thượng Nguyên.

Ngày hôm nay nơi nơi giăng đèn kết hoa, trên đường không cấm đi lại ban đêm, từ sáng sớm Tiết Cửu Dao đã muốn xin chỉ vào cung, Cố Nguyên Bạch lại từ chối.

mãi cho đến trưa chiều, mặt trời lặn, ánh chiều tà làm cho mặt đất còn lưu lại hơi ấm, Thánh Thượng thay một bộ thường phục màu xanh đen, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo lông màu bạc được đưa tới từ ngày hôm qua, chải mái tóc buông xõa bên ngoài lớp áo, rồi mới thản nhiên nện bước, thanh thản ra khỏi hoàng cung.
Vừa ra cửa cung, đã nhìn thấy Tiết Cửu Dao chắp tay sau lưng, đứng thẳng tắp cách đó không xa.
Tiết Cửu Dao mặc một bộ y phục màu đỏ tía, dáng người thon dài.

Hắn vừa thấy Cố Nguyên Bạch đến, đôi mắt giống như sáng rực lên, nhìn chằm chằm không rời được.


Cố Nguyên Bạch tới gần, liếc mắt nhìn hắn, buồn cười: "Hoàn hồn đi.

Sao ngươi lại có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ là thấy tiên nhân sao?"
Tiết Viễn khắc chế suy nghĩ, muốn thu tầm mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, lẩm bẩm: "Là thấy Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch dừng một chút, cả người nổi đầy da gà.
Tết Nguyên Tiêu đông đúc nhộn nhịp, xe ngựa không thể vào phố xá sầm uất đươc, chỉ có thể đỗ ở hai bên đường.

Vì muốn đỡ mất công, Cố Nguyên Bạch cũng cũng không đi xe ngựa mà đi bộ tới, mệt mỏi thì đi chậm lại một chút.
Tiết Viễn vẫn nhớ rõ lời y đã nói: "Thánh Thượng, bây giờ có cảm thấy tay chân vô lực không?"
Cố Nguyên Bạch đáp: "Hiện tại còn tốt."
Tiết Viễn còn muốn hỏi nữa, Cố Nguyên Bạch liền nhắc nhở: "Cải trang vi hành, đừng nói lỡ lời."
Tiết Viễn đổi giọng: "Nguyên Bạch."
Cố Nguyên Bạch: "......"
Ngươi đúng là biết cách thuận thế leo lên.
Đi không bao lâu, đoàn người đã nhìn thấy con phố được giăng kín đèn hoa đăng phía trước.

Những chiếc đèn lồng trong suốt được treo trên cao, lớn lớn nhỏ nhỏ đủ loại kiểu dáng, người đông như biển, tiếng vui đùa nói cười rộn rã hệt như những giọt nước đổ vào chảo dầu, Cố Nguyên Bạch và mọi người tiến vào, không mất bao lâu, đã bị nhấn chìm trong hàng người
Bên cạnh phố hoa đăng có một dòng nước chảy róc rách, bên trên dòng nước có một vài chiếc đèn hoa sen đang trôi nổi.

Nhóm nam tử nữ tử trẻ tuổi đứng cách xa bờ sông, giữa hai người còn có một khoảng cách, thỉnh thoảng thẹn thùng nói với nhau mấy câu.

Cố Nguyên Bạch đang xem một chiếc hoa đăng hình con trâu, đột nhiên bàn tay bị người nắm lấy, năm ngón tay xem kẽ vào tay của một người khác, Cố Nguyên Bạch cúi đầu xuống nhìn, rồi lại ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Tiết Viễn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
"Buông ra." Cố Nguyên Bạch nói.
Tiết Viễn kiên trì đến cùng: "Không buông."

Hai mắt Cố Nguyên Bạch nheo lại, tầm mắt Tiết Viễn liếc thấy vẻ mặt của y, da dầu tê dại mà nói thêm một câu: "Ở đây nhiều người như vậy, ta sợ ngươi đi lạc"
Dắt như vậy một hồi, lòng bàn tay Tiết Viễn bắt đầu chảy mồ hôi, mồ hôi dính ướt, lòng bàn tay dán sát vào lòng bàn tay, ngay cả mạch đạp cũng có thể chạm vào nhau.

Cố Nguyên Bạch vui vẻ: "Ta đi lạc?"
Tiết Viễn: "Không phải, là ta sẽ đi lạc, người canh chừng ta."
Lúc sau, mặc kệ Cố Nguyên Bạch có nói cái gì, hắn cũng không chịu buông tay ra, bàn tay cứng rắn hệt như một khóa sắt.

Bước chân càng lúc càng nhanh, phía sau còn có người đi theo bị tầng tầng lớp lớp người ngăn cách, lớn tiếng gọi Cố Nguyên Bạch: "Lão gia chờ chúng tiểu nhân với."
Tiết Viễn làm như không nghe thấy, nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch chạy đông chạy tây, rất nhanh đã bỏ xa đám người hơn mười bước.

Thẳng đến thấy một cái bán đồ chơi làm bằng đường sạp, Tiết xa mới mãnh đến ngừng lại.
Cố Nguyên Bạch suýt chút nữa tung vào người hắn, đen mặt nói: "Tiết Cửu Dao!"
Tiết Viễn chỉ chỉ vào đồ chơi làm bằng đường: "Muốn ăn không?"
Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn sang, lập tức bị đồ ăn gợi lên hứng thú, đi tới hỏi: "Lão nhân gia, đồ chơi bằng đường này, ngươi biết làm những hình gì vậy?"
Lão nhân gia tóc trắng xóa rất tự đắc nói: "Vị công tử này, lão hán biết làm nhiều hình lắm, nếu ngươi muốn ta kể, hết ngón tay cũng không đếm xong được."
Cố Nguyên Bạch cười, chỉ chỉ Tiết Viễn: "Có thể làm hình hắn không?"
Lão nhân gia mở to mắt đánh giá Tiết Viễn từ trên xuống dưới một chút, gật đầu khẳng định: "Có thể!"
"Vậy làm một cái hình hắn đi." Cố Nguyên Bạch lấy tiền trong người ra, cố ý nói: "Thêm một cái lỗ tai heo nữa."
Tiết Viễn ngẩn ra, buồn cười.
Lão nhân gia nhận tiền, đặt đường nâu lên xiên tre bắt đầu nặn nặn, chỉ một lát sau, trên xiên tre đã xuất hiện một nam nhân cao lớn với một đôi tai heo trên đầu.
Cố Nguyên Bạch nhận lấy đồ chơi làm bằng đường, đột nhiên hướng về phía Tiết Viễn cười u ám, sau đó rắc một tiếng, cắn đứt toàn bộ đầu của đồ chơi làm bằng đường: "Không tồi."
Tiết Viễn chợt cảm thấy cổ lành lạnh.
Hai người rời khỏi sạp đồ chơi làm bằng đường, Tiết Viễn nghe người bên cạnh cắn từng miếng từng miếng một rồm rộp, lạnh hết cả sống lưng: "Thánh Thượng, đừng ăn nhiều, quá ngọt."

Cố Nguyên Bạch hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"
Tiết Viễn nghẹn họng, sửa lời nói: "Nguyên ——"
Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tiết xa nuốt đi xuống, cúi đầu ở bên tai hắn nói: "Nguyên gia, bạch gia, nghe tiểu nhân nói, cầu xin ngươi, đừng lại ăn."
Cố nguyên bạch cũng không muốn ăn, hắn nhìn thoáng qua đồ chơi làm bằng đường: "Còn thừa một nửa."
Tiết xa hai lời chưa nói, lập tức tiếp nhận đưa đến miệng mình, ăn xong sau đem xiên tre một ném, rốt cuộc lại không ra tay tới.

Không quên thay đổi một cái tay khác đi dắt cố nguyên bạch, "Này chỉ tay như thế nào như vậy lãnh?"
Cố nguyên bạch tránh tránh tay, không tránh ra, đơn giản đem Tiết xa trở thành ấm tay lò sưởi tay, "Là ngươi tay quá nhiệt."
Tiết xa ngây ngô cười hai tiếng, "Ta nhiều cho ngươi che che."
Ăn xong rồi đồ chơi làm bằng đường, một đường lại là tạc thịt ngỗng, hành trà, bánh cuộn thừng ngâm nước nóng, đủ loại kiểu dáng ăn vặt mùi hương câu nhân, cố nguyên bạch đây mới là chân thật ý nghĩa thượng lần đầu tiên đi dạo cổ đại người chợ đêm, ăn uống mở rộng ra, lại đi ăn bánh xuân, Lý bà tử bánh nhân thịt cùng bánh bao nhân nước, ăn bánh bao nhân nước thời điểm thật cẩn thận, da mỏng thịt nước nhiều, nhẹ nhàng nhắc tới, một hút ăn một lần, tươi ngon đến cố nguyên bạch suốt ăn hai cái.
Hắn mỗi dạng chỉ ăn một hai khẩu nếm thử hương vị, không dám ăn nhiều, sợ ăn no liền vô pháp tiếp tục ăn xong đi.

Còn hảo Tiết xa ăn uống vô cùng lớn vô cùng, một đường đi tới, hắn giải quyết tám phần thức ăn, vẫn là một bộ bất động thanh sắc, không thấy no ý bộ dáng.
Ở ăn một cái tiểu đến như trẻ con bàn tay lớn nhỏ bốn màu màn thầu lúc sau, cố nguyên bạch cam bái hạ phong mà nhận thua, "Cuối cùng lại đến một cái bánh dày bánh, ta ăn không vô mặt khác đồ vật."
Tiết xa trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tiếc nuối thần sắc, Thánh Thượng này một no, hắn liền ăn không đến Thánh Thượng hưởng qua đồ vật.
Hai người đi mua bánh dày bánh, đứng ở sạp đi trước phố đuôi vừa thấy, cố nguyên bạch không cấm táp lưỡi, này một đường đi tới cũng có nửa giờ công phu, nhưng nhìn qua bọn họ tại đây một cái trên đường còn chưa đi qua một phần ba.
Tiết xa tiếp nhận hai cái bánh dày bánh, này một cái bánh dày bánh cũng liền một lóng tay lớn nhỏ, như bánh mật giống nhau mềm mại, bánh dày trung gian còn kẹp một viên đỏ rực đại táo, mang theo cổ thanh đạm vị ngọt, không nị, nhưng thật ra giải phía trước ăn vài thứ kia chán ngấy nhi.
Cố nguyên bạch chậm rãi ăn, rốt cuộc từ nhỏ ăn thượng đằng ra đôi mắt, nhìn nhìn ven đường ngoạn vật.
Nhưng hắn dư quang thoáng nhìn, lại ở phía trước cách đó không xa gặp được Chử nghị.

Kia tiểu đồng bị người bối ở trên người, sắc mặt hồng nhuận, ngoan ngoãn lại hưng phấn mà cười, một ngụm gạo kê nha còn có một cái chỗ hổng, hắn chính khắp nơi ngó, đột nhiên đôi mắt một đốn, kinh ngạc mà há to miệng, cùng cố nguyên bạch đối thượng đôi mắt.
"Chất nhi," Chử nghị không khỏi kéo kéo bên người người ống tay áo, "Chất nhi!"
Chử vệ quay đầu lại xem hắn, trong mắt nhu hòa: "Như thế nào?"
Chử nghị nhỏ giọng mà không thể tin tưởng nói: "Ta thấy được Thánh Thượng lạp! Liền ở chúng ta phía sau!"
Chử vệ trong lòng nhảy dựng, theo bản năng quay đầu lại nhìn lại.
Nhưng vạn người tới tới lui lui, hoa đăng treo đầy trời, núi non trùng điệp chi gian, hắn không có nhìn đến Thánh Thượng bóng dáng.
Hắc ám hẻm nhỏ, bánh dày bánh mùi hương ở quanh thân tràn ngập.

Bên ngoài đường phố ầm ĩ vô cùng, thường thường còn có thể nghe được trong cung người đối Tiết xa chửi ầm lên tiếng vang, nhưng vài bước xa ngõ nhỏ, an tĩnh, trầm ám, chỉ có tiếng hít thở cùng dòng nước róc rách.
Cố nguyên bạch chỉ cảm thấy trong nháy mắt hắn đã bị Tiết xa túm vào ngõ nhỏ, Tiết xa ở hắn trước người, thở dài một tiếng: "Thánh Thượng đừng đi tìm Chử đại nhân."
Cố nguyên bạch trong thanh âm lộ ra hỏa khí, "Trẫm khi nào muốn đi tìm hắn?!"
"Xin bớt giận," Tiết xa cúi đầu, cầm lòng không đậu đến gần rồi cố nguyên bạch cổ, thấp giọng hống, "Ăn no liền sinh khí, đối thân mình không tốt."
Cố nguyên bạch nghiêng nghiêng cổ, trong bóng tối chỉ cảm thấy cổ một năng, có một bàn tay sờ lên cố nguyên bạch tai phải, cố nguyên bạch biết hắn đang sờ cái kia màu đỏ dấu vết.
Trong lòng hỏa khí lại thăng lên, cố nguyên bạch đá hắn một chân, cười lạnh nói: "Sớm tiêu."
Tiết xa ăn lần này, dừng một chút, "Thánh Thượng biết là thần làm?"
Cố nguyên xem thường da nhảy dựng, "Hiện tại đã biết."
Tiết xa không nghi ngờ có hắn, cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

Hắn mãn đầu đều là cố nguyên bạch, từ hôm nay nhìn thấy cố nguyên bạch ánh mắt đầu tiên khởi liền rốt cuộc dời không ra nửa phần tâm thần.
"Tiêu dấu vết, hiện tại bổ tốt nhất không tốt?" Hắn hô hấp dần dần thô nặng, nhiệt khí đánh vào cố nguyên bạch trên cổ, mang theo một mảnh ma người ngứa ý, "Nơi này không ai, an an tĩnh tĩnh."
Cố nguyên bạch giơ lên cổ, cũng giống như bị hắn đè nén xuống dục vọng cùng thở dốc câu lấy giống nhau, hô hấp đi theo cực nóng lên.
Bầu trời đầy sao nối thành một mảnh, phân không rõ cái nào so cái nào muốn càng lượng thượng một ít.

Như vậy sao trời ở hiện đại đã rất ít thấy, cố nguyên bạch đã từng đang đi tới bắc cực trên đường nhìn đến quá như vậy một lần bầu trời đêm, hắn nằm ở boong tàu thượng, theo sóng biển quay cuồng phập phồng, nhìn kia từng viên giống như đại đến có thể tạp đến trên người hắn ngôi sao.
Tay có thể hái sao trời, xem qua như vậy sao trời người, cả đời cũng quên không được cái này hình ảnh.
"......" Cố nguyên bạch đôi mắt chợt trợn to.
Vành tai bị mút một chút, có người ở cố nguyên bạch bên tai khàn khàn khẩn cầu, "Thánh Thượng, thần tưởng thân ngài."
Boong tàu thượng thực lạnh, ăn mặc xung phong y cũng ngăn không được hàn khí.

Cố nguyên bạch còn nhớ rõ đêm hôm đó cảm thụ, dưới thân sóng biển làm thân thể giống như đi theo bay lên, không trọng thượng thượng hạ hạ lên xuống phập phồng, ngôi sao nhất thời gần nhất thời xa, hơi ẩm dày đặc, giống đồng thoại mộng.
Cực nóng môi ở cổ nách tai rơi xuống một cái lại một cái hôn, hỗn bánh dày ngọt thanh mùi hương chui vào cái mũi, cố nguyên bệnh bạch hầu lung giật giật, phun ra một cái lại đoản lại tàn nhẫn chữ: "Lăn!"
Tiết xa ở trong bóng tối tìm được rồi hắn môi, "Cố liễm, nguyên bạch, bạch gia."
Hắn rõ ràng nắm chặt cố nguyên bạch hai tay cổ tay, rõ ràng đem người vây ở tường cùng chính mình ngực chi gian, lại đáng thương vô cùng nói: "Bạch gia."
Bạch gia nhìn thoáng qua bầu trời sáng long lanh đầy sao, gợi lên một mạt cười lạnh, "Làm liền xong việc, ngươi như thế nào nhiều như vậy vô nghĩa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui