Thẩm Kỳ chưa bao giờ nghe nói qua yêu cầu không cần face như vậy.
Thế giới quan của cậu lại một lần nữa bị buộc phải làm mới, hơn nữa còn mang theo tự tôn một đi không trở lại.
Cho nên, cậu sẽ từ bỏ chính mình như vậy sao? Nhưng nghĩ theo cách khác, không phải cậu đang thích thú với nó sao?
Thẩm Kỳ sau khi nhận ra điểm này, chậm rãi sờ lên trái tim nhỏ bé nhảy lên nhảy xuống của mình ——
Hơi kích thích.
Hiện trường quay phim đột nhiên trở nên ồn ào, cảnh vừa rồi rốt cục cũng hạ màn.
Thẩm Kỳ giương mắt nhìn vào tay trợ lý đạo diễn đang đánh bảng màn 23, cách cảnh cuối cùng hôm nay còn có một màn.
Thẩm Kỳ nhìn thoáng qua thời gian, Giang Trăn hẳn là có thể bắt kịp.
Về phần vì sao từ năm màn bị giảm từ 30 màn vào buổi sáng, chủ yếu là do đạo diễn Trần tinh tế đến không thể chi tiết hơn được nữa.
Dựa theo tác phong làm việc của ông, bình thường không hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ kiên quyết không kết thúc công việc, thời thời khắc khắc đều có loại cảm giác áp bách xem ai có thể sống sót, sự khoan dung bất thình lình này ngược lại làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Trợ lý đạo diễn đổi 23 thành 24, chuyên gia trang điểm cũng nhao nhao ra khỏi vị trí.
Thấy thế, Thẩm Kỳ lại lo lắng gửi wechat cho Giang Trăn ——
[Thế nào rồi? ]
Giang Trăn: [Mười phút, nhất định đến! ]
Đứa nhỏ xui xẻo này, cũng thật khó nói nếu đóng một màn trong mười phút.
Vậy cậu đành cầu nguyện đạo diễn Trần làm hết sức khống chế chi tiết đến cực hạn đi.
Kết quả vượt quá sức tưởng tượng, cảnh quay chỉ diễn ra trong ba phút đã kết thúc.
Nhân viên công tác toàn trường chuẩn bị quay cảnh phim tiếp theo, chỉ có phòng nghỉ này của Lâm Trạch lạnh tanh khiến người ta sợ hãi.
Đào Nhã đẩy cửa vào, đi vào câu đầu tiên liền nói: "Các ngươi cũng không lấy được quần áo sao? "
Thẩm Kỳ vội vàng đóng cửa chặn lại, vẻ mặt khẩn trương.
Đào Nhã xoay người nhìn cậu, thấy cậu chần chờ gật gật đầu: "Nói là còn năm phút nữa tới.
"
Đào Nhã hiểu, nói: "Vậy tôi đi nói với Trần lão đầu chúng ta đối diễn trước một chút.
"
Trần lão đầu là cách xưng hô mới nhất của đạo diễn Trần.
Người có thể xưng hô như vậy cũng chỉ có Đào Nhã.
Điện thoại di động của Thẩm Kỳ run lên một cái.
Giang Trăn: [Mau ra ngoài! 】
Nhìn thấy ba chữ này, Thẩm Kỳ hiểu được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Mẹ nó, lại chơi tiếp sức.
Chơi tiếp sức bắt nguồn từ một lần kiểm tra đề thi thời trung học, sách đề thi tiếng Anh giữa kỳ Thẩm Kỳ không mang theo.
Vốn định tan học lập tức tìm Giang Trăn ở lớp bên cạnh, anh em tốt giúp đỡ lẫn nhau một chút.
Ai ngờ thầy cô dạy quá giờ, hơn nữa tiết tiếp theo của Giang Trăn là tiết thể dục, vì thế Thẩm Kỳ trong hai phút cuối cùng vọt tới đầu cầu thang cầu cứu, mà Giang Trăn lấy ra tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt trở lại lớp lấy ra quyển đề thi tiếng Anh đưa cho người cầu cứu.
Cuối cùng Thẩm Kỳ giẫm lên tiếng chuông lớp vui vẻ bước vào lớp.
Những kỷ niệm căng thẳng và kích thích này là cơn ác mộng của cậu.
Điều quan trọng nhất là chuyện như thế này đã xảy ra nhiều hơn một lần.
Nhưng sau khi cả hai vào đại học, khoảng cách quá xa, những chuyện như vậy cũng giảm đi rất nhiều.
Trong mắt Thẩm Kỳ, điều này thú vị hơn cuộc đua tiếp sức trong đại hội thể thao.
Ở đại hội thể dục thể thao thì có cuộc đua với đối thủ, ở cuộc đua tiếp sức kiểu này thì đối thủ là thời gian và trí lực.
Không biết thời gian có kịp không, dù sao tâm lý cậu cũng suy sụp rồi.
Thẩm Kỳ chào hỏi Lâm Trạch, một mình bước vào bóng đêm, tư thế kia, rất có cảm giác oanh liệt một mình liều chết.
Vừa đi ra khỏi cửa tự động, một luồng gió lạnh đập vào mặt.
Bất tri bất giác mùa thu đã sắp trôi qua, Thẩm Kỳ bất thình lình rùng mình một cái, cậu cắn chặt răng, vốn định trở về lấy quần áo, ngẫm lại thôi quên đi, thân thể có quan trọng hơn mạng huynh đệ không?
Thẩm Kỳ chạy đến cửa, không thấy bóng dáng Giang Trăn.
Còn chưa đợi cậu gọi điện thoại trước, bên kia đường đột nhiên truyền đến một tiếng xưng hô quen thuộc.
"Ba ba!!!."
Tiếng "Ba ba" này gọi đến trong tâm khảm Thẩm Kỳ, luận khí thế xé rách bầu trời đêm giọng điệu kiên định này chỉ có thể là Giang Trăn.
Thẩm Kỳ trước tiên phất phất tay, giống như làm phim, dàn nhạc giao hưởng làm BMG, nếu thời gian không phải là buổi tối mà là hoàng hôn xinh đẹp vô hạn đây tuyệt đối sẽ là một cảnh gặp lại người thân cổ điển khiến người ta rơi lệ.
Tuy nhiên, do nhiều quần áo quá nên không có cách nào vứt qua từ bên kia đường, trong lúc tuyệt vọng thì cuộc đua tiếp sức trở thành cuộc đua hai người.
Dưới biểu cảm khiếp sợ của chú bảo vệ, bọn họ chạy đến tận cùng của giấc mộng.
Bọn họ vượt qua cảnh đang bận rộn thiết kế, vượt qua đạo cụ tinh mỹ phức tạp, xuyên qua đám người đông đúc, cuối cùng đi tới tổ trang phục.
Thở hổn hển nhưng bề ngoài như không có việc gì đẩy móc áo đưa đến phòng nghỉ của các diễn viên.
Đối với cuộc đua đôi này, Thẩm Kỳ chỉ có ba chữ đánh giá:
Vừa quái vừa mệt.
Loại vận động mệt mỏi này trực tiếp khiến cho buổi tối cậu ngủ rất ngon, vì thế ngày hôm sau tinh thần phấn chấn đi gọi Lâm Trạch rời giường.
Cậu nằm sấp bên giường Lâm Trạch, không thể tự kiềm chế lẳng lặng đắm chìm trong nhan sắc của thuỵ nhan thịnh thế thật lâu.
Vẻ mặt này, hiển nhiên chính là một si hán.
"Đinh"
Hệ thống nói: "Tại hạ cho rằng đây là một cơ hội tốt.
"
Thẩm Kỳ căng mặt trả lời: "Cơ hội nào? "
Hệ thống nói: "Cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ."
"A? Bây giờ? "
"Đúng vậy."
"Chớ nghĩ, nhìn tao như vậy giống như tên biến thái."
"Ngài cũng có thể đăng video ngoài nhiệm vụ, ví dụ như ngài có thể vén chăn của anh ta lên, chui vào, ôm lấy anh ta, kế tiếp có thể cởi quần áo của anh ta..."
Thẩm Kỳ vội vàng dừng lại: "Dừng lại! "
Hệ thống dừng lại.
Thẩm Kỳ bắt đầu giáo dục nó: "Đứa nhỏ này, mi đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao mỗi ngày trong đầu đều là loại suy nghĩ này, còn quang minh chính đại nói ra! "
Hệ thống nói: "Tại hạ cũng là vì nghĩ cho ngài."
Thẩm Kỳ sửng sốt, giọng điệu này hình như còn rất ủy khuất.
Đáng thương không đến một giây, cậu lập tức nghiêm mặt nói: "Dù sao, dù sao cũng không được nói đến những hành động khiếm nhã như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cho dù mi là một hệ thống, mi cũng không thể như vậy.
"
Hệ thống: "..."
"Nhiệm vụ tao sẽ nghĩ biện pháp, mi cũng đừng quá gấp gáp."
"......"
Lúc này hệ thống nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu trong màn hình, có chút khó hiểu, nhân loại bọn họ đều khẩu thị tâm thị phi như vậy sao?
*
Mười ngày liên tiếp, đoàn làm phim lấy lại bình tĩnh.
Cảnh tình cảm bị tạm gác sang một bên, đạo diễn Trần định thay đổi cảm xúc, chuyên tâm đi theo cốt truyện.
Thẩm Kỳ cũng xem kịch bản mấy ngày, bất quá cậu cũng không chú ý quá nhiều, cậu nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy nhiệm vụ của mình hẳn nên tính là hoàn thành.
"Ôm" – lúc cậu đóng thế đối diễn quả thật có ôm.
"thật chặt" - dường như cũng giống như vậy.
Vì vậy, cậu gọi hệ thống ra đi thẳng vào vấn đề: "Tao nghĩ tao đã hoàn thành nhiệm vụ."
Hệ thống nghĩ không ra từ phản bác.
Dựa theo logic của Thẩm Kỳ đích xác nên tính là hoàn thành, mặc kệ hình thức là xuất phát từ cái gì, mấy ngày nay nó cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Vì vậy, nó đã đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình trong một thời gian dài không thể thoát ra.
Thẩm Kỳ ở một bên nói một tràng, cái gì chủ quan không thể ảnh hưởng đến sự thật khách quan, cách ôm có rất nhiều loại BALABALA...!Không biết hệ thống một chữ cũng không nghe vào, cuối cùng, cậu hỏi: "Thế nào? Có thể tính là thông qua đi.
"
"......"
Thẩm Kỳ mệt mỏi: "Chiến hữu, giúp tôi thông qua đi cầu xin mi! "
"......"
Thẩm Kỳ đột nhiên có dự cảm không tốt, mẹ nó, nhóc con này sẽ không chờ cậu gọi nó là ba ba chứ?!
Thấy hệ thống chậm chạp không phản ứng, cậu bắt đầu cầu thần bái Phật, vì Ngọc Hoàng đại đế Vương Mẫu Vương Nương Nương Quan Âm Bồ Tát dâng lên thỉnh nguyện chân thành nhất.
Có hàng ngàn con đường, không gọi là ba thì sẽ trả vía.
(*) Xin vía thầy Lê đi bé:)))))
Đừng, đừng như vậy, đừng bao giờ, cậu gọi ba ruột của mình còn khó mở miệng, đừng nói là một đứa trẻ! Cái này bảo tôn nghiêm của cậu đặt ở đâu! Thối rữa trong đất sao!
Tôi, Thẩm Kỳ, cho dù là chờ chết, từ đây nhảy xuống, cũng tuyệt đối sẽ không gọi nó một tiếng baba!
Đợi nửa ngày, cái gì cũng không đợi được.
Thẩm Kỳ buông tha, tùy tiện đi, hủy diệt đi, vẫn nên tự lực cánh sinh đi.
Còn chưa đợi đến khi cậu nghĩ ra biện pháp tự lực cánh sinh, đã nghe được hai tiểu cô nương phía sau hi hi ha ha, lại mang theo chút quen thuộc khi ăn đường cp của cậu, Thẩm Kỳ dựng thẳng lỗ tai lên.
"Hot search này thật sự tuyệt quá đi mất! Cười chết tôi! "
"Hẳn là cái tống nghệ này có độc đi,, sao Lâm Trạch lại tham gia loại tống nghệ này?"
Tìm kiếm nóng của Lâm Trạch? Thẩm Kỳ yên lặng mở weibo ra.
"Nghe nói tống nghệ này còn đi tìm đại sư phong thủy tính qua."
Bậc thầy, phong thủy, tống nghệ.
Thẩm Kỳ biết đó là cái gì.
Mở hot search, đứng vị trí thứ nhất, từ ngữ rất hấp dẫn, độ nóng xa xa dẫn trước hot search thứ hai, khó mà dập được.
# Lâm Trạch xanh rồi#
Trong nháy mắt, Thẩm Kỳ thiếu chút nữa ngã quỵ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Lâm Trạch gạt mọi người yêu đương, sau khi bị vô tình phơi bày phát hiện đối tượng này có người khác.
Nếu không phải cậu đích thân tham gia chương trình tạp kỹ ngu ngốc này, có lẽ cậu đã đi đi lầm đường
Có sao nói vậy, người khởi xướng hot search này thật đúng là một quỷ tài đặt tên, thậm chí còn có thể là một anti-fan.
Thật sự là một nhà tư bản trời sinh, treo hot search cho Lâm Trạch, dựa vào sức nóng của anh, cái chương trình tạp kỹ đồ bỏ này đã thành công lọt vào tầm ngắm của công chúng.
Quả nhiên, đoạn video Lâm Trạch một thân màu xanh lá bị điên cuồng chuyển tiếp.
Thẩm Kỳ nhấp vào khu bình luận, thiếu chút nữa bị đống bình luận "Ha ha ha ha" nhao nhao đến con mắt.
Cậu lại lướt xuống phía dưới, lần này cư dân mạng thế nhưng bất ngờ đưa ra lời khen nhất trí không ai nói xấu.
Chẳng bao lâu, có người đã trả lời suy nghĩ của cậu -
[DBP Anh Trạch của tôi thật sự vừa buồn cười vừa đẹp trai.
Nhịn không nỗi nữa, tôi hứa sẽ cười một cách thật trân trọng.]
[Tôi nghi ngờ tổ chế tác có thù với anh Trạch.]
[Mỹ mạo lớn hơn buồn cười, tôi chỉ có thể bình luận như vậy nhưng thật sự rất buồn cười.]
Ôi thần linh ơi, thật sự rất buồi cười.
Năm phút sau, từ tầng dưới chót lại vọt lên một cái hotsearch.
# Trần Oanh chụp ảnh chung#
Bức ảnh vẫn quen thuộc như trước, là ảnh chụp chung của ba người sau khi ghi hình.
Lâm Trạch xanh biếc, sinh vật đậu Hà Lan không biết tên, cộng với Trần Oanh màu đỏ.
Hiện trường bùng nổ visual.
Ba người bọn họ, nếu không có giá trị nhan sắc chi phối, chính là thỏa thỏa tinh thần táng yêu gia tộc.
Up chủ trung thành video hương vị 'đồng quê', không quê đến nôn thì tuyệt đối không buông tay.
Thẩm Kỳ không cách nào đánh giá Trần Oanh, cậu không quen lắm, chỉ biết Trần Oanh trong lúc vô hình bại lộ bản thân cô có thể là fan CP, dù sao đứa nhỏ này nhìn qua cũng không thông minh như vậy.
Xuẩn manh thì xuẩn manh, cũng không cách nào kết luận rốt cuộc cô có phải là cọ nhiệt độ hay là đơn thuần góp vui.
Bất quá cậu tình nguyện tin tưởng cái sau, con người mà, lúc sóng gió đến nhiều chút tín nhiệm nhiều chút yêu thương, lời này nói vẫn có đạo lý.
Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động ngẩn người, sau đó nhận cuộc gọi đến, xem một hồi lâu, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi ấn vào nút trả lời màu xanh lục.
Những cơn sóng gió mới đang đập vào cửa sổ nhà cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...