Thẩm Dao Chu lập tức chú ý tới: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Túy An đương nhiên không tiện nói thật, vội chuyển chủ đề: "Không có gì, miếng ngọc giản này của ngươi là sao?"
Thẩm Dao Chu thấy trên người hắn đúng là không có gì bất thường, cũng không nghĩ nhiều trả lời: "Đây là bệnh án.
"
Chỉ cần nàng động niệm, miếng ngọc giản có thể ghi chép, còn tiện hơn cả máy tính, hơn nữa cũng không tiêu hao bao nhiêu linh lực, Thẩm Dao Chu liền làm bệnh án bằng ngọc giản cho tất cả bệnh nhân.
Thẩm Túy An thấy hứng thú: "Ta có thể xem không?"
Thẩm Dao Chu hào phóng đưa miếng ngọc giản cho hắn.
Thẩm Túy An áp miếng ngọc giản lên trán, sau đó lại lấy xuống với vẻ mặt kỳ quái, bên trong toàn là những đường nét lộn xộn, hắn không nhận ra một chữ nào.
Thẩm Dao Chu cười khẩy.
Chữ của bác sĩ không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nàng cầm lấy miếng ngọc giản bỏ vào túi trữ vật.
Nhưng Thẩm Túy An lại tinh ý nhận ra ống tay áo của nàng có chút rách rưới, nhìn kỹ mới phát hiện ra, tuy bộ quần áo này sạch sẽ nhưng đã giặt đến mức bạc màu.
Hắn liếc nhìn đại trưởng lão: "Dao Chu, quần áo của ngươi cũ rồi, ngày mai ta đưa ngươi đi dạo phố, chọn cho ngươi mấy bộ.
"
Thẩm Dao Chu hơi sửng sốt, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống ống tay áo của mình, mấy ngày nay bận rộn quá nàng cũng không để ý đến những thứ bên ngoài này.
Đại trưởng lão không ngờ bị hắn phát hiện ra điểm này, mình lại thua một ván, cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, Dao Chu đừng lo lắng về tiền bạc, cứ thích gì thì mua, hết tiền thì tìm đại trưởng lão.
"
Thẩm Túy An: "Không cần làm phiền đại trưởng lão, cả Thẩm gia này còn có ai giàu hơn ta sao?"
Đại trưởng lão: "! " Đáng ghét!
Thẩm Dao Chu nhìn cảnh tranh sủng như trẻ mẫu giáo này, thật sự buồn cười, nàng xua tay: "Không cần đâu, ta còn nhiều bệnh nhân lắm, nào có thời gian đi dạo.
"
Đại trưởng lão lập tức nói: "Cái này không vội, bọn họ đã bị trúng độc nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm hai ngày có sao đâu.
"
"Đúng vậy.
" Thẩm Túy An cũng đứng về phía đại trưởng lão, trực tiếp quyết định: "Sáng mai ta đến Lan Đinh Viện đón ngươi.
"
Thẩm Dao Chu: "???"
Thôi vậy, nàng cũng hơi mệt rồi, coi như cho mình nghỉ một ngày vậy.
Nàng không hứng thú với quần áo, nhưng nếu có cơ hội nàng cũng muốn xem có thể đặt làm dao mổ không, bây giờ nàng vẫn dùng dao găm của Trương Quý, những thứ khác nàng còn có thể tạm chấp nhận nhưng cái này thì thực sự không chịu nổi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Túy An đến đón Thẩm Dao Chu rời đi.
Thẩm Dao Chu nhìn thanh kiếm trong tay hắn, trong lòng có chút phấn khích, phi kiếm sao! Hồi nhỏ xem phim tiên hiệp, nàng thích nhất là kiếm tu tiêu sái, mơ ước được ngồi phi kiếm một lần, không ngờ bây giờ lại sắp thành hiện thực.
Nhưng khi nàng ngồi lên mới nhận ra, không phải ai cũng có thể làm kiếm tu.
Nàng say kiếm!
Cuối cùng cũng đến được thành Minh An, nàng đã sắp ngất đi rồi.
Thành Minh An là thành lớn nhất Vân Trạch Châu, thành chủ là tu sĩ Nguyên Anh, tính tình hiền hòa nên bên ngoài thành Minh An có không ít trấn phàm nhân dựa vào, lâu dần cũng trở thành cảnh đẹp hiếm có của Vân Trạch Châu.
Lãm Nguyệt Các là tửu lâu lớn nhất thành Minh An, do luyện khí đại sư Chúc Nghiêu làm ra.
Toàn bộ tửu lâu nổi trên Lãm Nguyệt Hồ, mỗi khi đêm xuống, Lãm Nguyệt Hồ sinh ra sương mù mịt mù, Lãm Nguyệt Các bay lên giữa không trung tựa như tiên cảnh cung trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...