Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Gió nhẹ thổi qua lớp lông, vừa lúc nơi nơi mát lạnh khiến nó cảm thấy tâm trạng thực sung sướng, một khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời, nhưng thoạt nhìn vẫn mang theo ủy khuất, ủ rũ vô cùng.
Chưa được bao lâu, vẻ mặt gấu trúc tiên sinh dần dần trở nên ngưng trọng, lại lần nữa nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng mới nặng nề nói với hệ thống: "Hệ thống, ta cảm thấy có lẽ ta phải ăn cơm.
"
Tựa hồ hệ thống im lặng hồi lâu: [Ký chủ, chuyện này ngài phải tự giải quyết, hiện giờ ngài đã không còn là mình trước đây, hiện tại ngài có thể dựa vào bán manh để giải quyết tất cả vấn đề.
]
Khuôn mặt của gấu trúc tiên sinh bừng tỉnh, xoa xoa cái bụng mặc dù đói nhưng vẫn tròn vo.
Thất sách thất sách, thiếu chút nữa quên mất hiện tại mình có thể dựa mặt ăn cơm.
Có vẻ hệ thống muốn cổ vũ ký chủ, nói: [Nỗ lực tích cóp điểm bán manh, trong bổn hệ thống có rất nhiều thứ tốt chờ ngài đổi đấy.
]
Quý Vô Tu lập tức hiếu kỳ nói: "Bên trong có thứ tốt gì?"
Hệ thống hiện ra màn hình ảo trong suốt trước mặt Quý Vô Tu, ý bảo y xem các loại hàng hóa đa dạng bên trong.
[Tinh! Ký chủ ngài nhìn thấy chưa, chỉ cần điểm bán manh của ngài càng nhiều, đồ vật ở đây ngài muốn cái gì đều có thể mua, gấu sinh người thắng nhất định sẽ là tương lai của ngài.
]
Dù giọng nói của hệ thống trước sau vẫn không có tí cảm xúc nào, nhưng Quý Vô Tu nghe được rất kích động, y vừa rồi nhìn rất rõ, hàng hóa bên trong hệ thống quả thực chưa từng nghe thấy, cơ hồ chủng loại đa dạng đến mức cái gì cần đều có.
Nhưng tất cả những thứ này, đều cần điểm bán manh để đổi.
Nắm chặt móng vuốt lông xù, Quý Vô Tu phát ra tiếng kêu ư ư kiên định, trong mắt gấu trúc tràn ngập mong đợi về tương lai.
—— Mọi thứ đều là vì điểm bán manh!
******
Sinh vật đang ghé vào thân cây chậm rãi đứng dậy, liếm liếm miệng, nó giãn ra dáng người, mông hơi vểnh lên, móng vuốt vươn ra, cuối cùng không nhanh không chậm vặn mông điều chỉnh tốt tư thế, làm ra tư thế chuẩn bị công kích.
Nó đã ở chỗ này rất lâu để nhìn, rất dễ dàng phán đoán ra sinh vật xấu xí kia không hề có lực uy hiếp.
Quan trọng nhất là —— con mồi này thoạt nhìn thực xấu.
Nó chậm rãi len lén cất bước, bởi vì khẩn trương mà liếm liếm khóe miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn sắc lạnh, ánh nắng mờ nhạt chiếu lên lớp da lông mượt mà của nó, chiết xạ ra vầng sáng nhàn nhạt.
Bỗng nhiên —— nó từ trong lùm cây chạy ra, nhảy lên không trung, xung quanh rơi xuống một ít cành lá rách nát.
Dưới ánh mặt trời, lớp lông đen nhánh của nó như phát sáng, không hề có một sợi tạp chất, còn có thân hình mạnh mẽ nhanh nhẹn, cùng với lực sát thương không thể bỏ qua kia.
—— Đầy đủ thuyết minh đây là một con báo đen khỏe mạnh đang trong trạng thái đỉnh cao.
Gấu trúc tiên sinh dựa vào thân cây nghe được tiếng động, sợ tới mức ngẩng đầu, chính mắt nhìn thấy hình ảnh con hắc bao này bay vọt ra đầy chấn động.
—— Là con báo!
Hai mắt Quý Vô Tu trừng lớn, nhận ra con báo đen kia đang lao về phía mình, y sao còn không rõ chuyện gì xảy ra chứ, ngao một tiếng bò dậy, sợ đến tè ra quần mà chạy ra xa.
Báo đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, thịt lót khiến tất cả âm thanh được ẩn giấu, con ngươi dựng thẳng nhìn chăm chú vào sinh vật kỳ quái kia, nhịn không được run run râu.
—— Xấu quá
Sau đó, báo đen nhanh chóng đuổi theo, thân hình lưu sướng giống như tinh linh trong rừng, nhất cử nhất động tràn ngập vẻ đẹp hung bạo.
Giờ phút này Quý Vô Tu chạy lung tung về phía trước, nơi nào có nhiều cây cối liền chạy về phía đó, ý đồ ngăn cản báo đeno dần dần tiếp cận.
Vừa chạy Quý Vô Tu vừa la hét.
Bởi vì sợ hãi mà dẫn tới lông tóc xoã tung, cái mông tròn vo trong rừng rậm màu xanh lục có vẻ vô cùng nổi bật.
"Hệ thống! Hệ thống! Ta phải làm sao bây giờ!" Quý Vô Tu da đầu tê dại, hoảng sợ kêu gọi hệ thống trong đầu.
[Đinh! Ký chủ, thân thể ngài do hệ thống tự tay chế tạo, dù cho ngài chỉ là một tay mơ chưa thăng cấp, nhưng cũng không phải loài động vật nào đó có thể giết chết, huống chi —— ngài còn có thể thông qua bán manh chinh phục con báo đen này!]
Quý Vô Tu nghe được hai mắt sáng lên, đúng vậy, vì sao lúc trước mình không nghĩ ra!
Báo đen rống giận gào lên, tốc độ nhanh hơn, linh hoạt lướt qua một chướng ngại vật, cuối cùng nhìn chuẩn con mồi bất ngờ lao tới, một móng vuốt đè lên con mồi thoạt nhìn béo béo mập mập, vừa thấy liền rất ngon miệng.
Bịch một tiếng, một cỗ trọng lực ép lên Quý Vô Tu khiến y lập tức lăn đùng thành hình chữ đại (大), không thể nào bò dậy nổi, chỉ có thể liều mạng dãy giụa tứ chi, hoảng sợ phát ra tiếng kêu.
"Ngao ô!" Cứu mạng! Con báo muốn ăn gấu!!
Chỉ nghĩ tới bản thân đang bị một con báo đen đè lên, y liền da đầu tê dại, lông tơ bên trong đều dựng đứng cả lên!
Tay câu theo bản năng phát lực, bốp một cái tát về phía báo đen.
- - Ăn một cái tát của ta này!
Một bên mặt của báo đen tê rần, sau đó ý thức được điều gì, nhanh chóng rống giận về phía con mồi xấu xí này!
"Grào -- ngao!"
Tiếng rống giận tựa hồ mang theo một trận gió mỏng manh, khiến lông của gấu trúc tiên sinh đều hỗn độn, y không cốt khí run rẩy, rũ xuống đáy mắt tràn đầy hoảng sợ.
Quá! ! quá đáng sợ!
[Ký chủ!.
.
ta bảo ngài bán manh!.
không bảo ngài đánh nó.
]
Tuy tới tận bây giờ, ngữ khí của hệ thống vẫn luôn nhẹ nhàng, cũng không khỏi mang theo một tia không nói nên lời.
Gấu trúc tiên sinh run bần bật, sao có thể thừa nhận bản thân lúc ấy chỉ nghe được một câu trước, quên mất một câu sau.
"Không tốt! ! ngại quá, ta quá khẩn trương.
"
[Bổn hệ thống là Ta dựa vào bán manh để thăng cấp, không phải hệ thống chém một đao liền thăng cấp 999 khắc kim, càng không phải hệ thống phải đi tìm kiếm thiên tài địa bảo để thu hành, chúng ta chỉ cần bán manh, làm nũng là có thể chinh phục thế giới, ngài!.
sao có thể không biết đủ chứ.
]
Gấu trúc tiên sinh bị răn dạy cúi đầu, hổ thẹn không thôi, hơn nữa sâu sắc nhận ra sai lầm của bản thân, quyết định vẫn nên nghe hệ thống nói, cứ bán manh cho đầu báo đen này xem.
báo đen vẫn như cũ thực tức giận, nhìn chằm chằm sinh vật xấu xí này.
Hệ thống nhắc nhở nói: [Ký chủ! Đến lúc ngài bán manh chinh phục nó rồi.
]
Quý Vô Tu vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng lắp bắp phát ra thanh âm mềm mại, ý đồ làm giảm tính công kích của báo đen.
Báo đen lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhìn con mồi, lại lần nữa đè đè, tận đến khi móng vuốt đều bị lông gấu che đi, phát ra tiếng kinh sợ: "Grào —— ngao!"
Đau đau đau! !
Quý Vô Tu ngao một tiếng kêu to lên, tứ chi bụ bẫm vụng về vùng vẫy.
Nước mắt đều sắp chảy ra.
Báo đen liếm miệng, có chút rối rắm.
Dĩ vãng nó chỉ cần há mồm cắn một cái là được.
Nhưng hiện tại nó có chút khó xử, không biết nên cắn ở chỗ nào mới được.
Bởi vì sinh vật này, chỗ nào cũng rất xấu xí, khó có thể hạ miệng.
Mặt Quý Vô Tu đâu đến rối rắm, nhịn không được phát ra tiếng kêu dồn dập.
"Chết rồi chết rồi, hệ thống! Ta thật sự cảm giác ta sắp chết.
"
Hệ thống im lặng hồi lâu, tựa hồ là vì bản thân có ký chủ ngốc như vậy mà cảm thấy bi ai, ngữ khí đều trở nên có chút hận sắt không thành thép: [Ký chủ, ngài còn nhớ ngài am hiểu nhất là gì không?]
Quý Vô Tu đau đến mức hai mắt đẫm lệ, chần chừ nói: "Chẳng lẽ là! ! uống rượu đánh bài?"
Hệ thống lại lần nữa im lặng, sau đó đề cao giọng nói: [Là bán manh! Ngài am hiểu nhất là bán manh!]
Quý Vô Tu không nhịn được phát ra tiếng kêu bi thương: "Ta biết rồi!"
Nói xem vì sao mình luôn quên ưu thế của bản thân chứ!
[Được rồi, ký chủ, tiếp theo ngài nhất định phải nỗ lực bán manh với con báo này, đây chính là đơn hàng đầu tiên của ngài trong cuộc đời gấu trúc, nhất định phải làm tốt nhất, xuất sắc nhất.
]
Quý Vô Tu bị lời này của hệ thống làm cho khẩn trương, vội vàng nhớ lại video về gấu trúc đã xem qua trong trí nhớ, nhớ lại kỹ xảo bán manh của đám quốc bảo như thế nào.
Quý Vô Tu vộ vàng giật giật mông, nỗ lực biểu đạt ra ý nguyện bản thân muốn lật mình.
Báo đen thờ ơ lạnh nhạt, quyết đoán cự tuyệt.
Quá xấu.
Quý Vô Tu không biết vì sao báo đen cự tuyệt, nhưng giờ phút này y không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu tuần hoàn theo video trong trí nhớ, nỗ lực phát ra thanh âm mềm mại.
"Miêu ~ ô ~"
Thuận tiện còn nỗ lực quay đầu, chớp chớp mắt với báo đen, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
Đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt của báo đen trừng lớn, lập tức ngướn cổ, thân thể cứng đờ.
Quý Vô Tu chớp chớp mắt, có chút khó có thể tin hiệu quả lại nổi bật như vậy.
Hệ thống nhân cơ hội này cổ vũ: [Thấy chưa, ký chủ! Con báo đen này đã bị ngài manh tới rồi!]
Quý Vô Tu được cổ vũ, thừa dịp báo đen thả lỏng, linh hoạt chuyển động thân thể, lộ ra cái bụng mềm mại, biểu diễn động tác quay cuồng cho báo đen, có thể nói là một kỹ năng tất sát số một của gấu trúc —— quay cuồng lăn lộn!
Biểu diễn xong Quý Vô Tu thở hồng hộc, nhưng đối với biểu hiện vừa rồi của mình thực vừa lòng.
Nói vậy con báo đen kia hiện tại! ! đã bị chính mình manh đến tâm can run rẩy nhỉ?
Báo đen im lặng ba giây, quyết đoán nâng lên móng vuốt, không ngừng lui về phía sau.
Quý Vô Tu lăn long lóc bò dậy, có chút khó có thể tin bản thân thế mà lại thành công đào thoát khỏi ma trảo của báo đen!
Giọng nói của hệ thống trở nên kích động: [Ký chủ! Tiếp tục đánh một tiếng trống lên tinh thần nào, nhất định phải kiếm được điểm bán manh từ báo đen.
]
Quý Vô Tu âm thầm chấp nhận, cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý.
Gấu trúc tiên sinh cất bước vụng về nặng nề, lắc lư đi về phía báo đen.
Báo đen theo bản năng lui về phía sau.
Gấu trúc tiên sinh ngẩng đầu, khuôn mặt tử khí trầm trầm trước sau như một ngốc nghếch.
Báo đen nhịn không được lại lui về phía sau.
Gấu trúc tiên sinh lại lần nữa tiến lên phía trước.
Báo đen tiếp tục lui, cuối cùng không đường thối lui, báo đen bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Giống như đang nói ngươi đừng tới đây!
Quý Vô Tu gục xuống mí mắt, nhếch miệng, lộ ra nụ cười vô hại, móng vuốt nhỏ lông xù lảo đảo lắc lư vươn tới.
Cho ngươi sờ tay gấu trúc, cảm nhận kỹ năng tất sát của quốc bảo.
Báo đen bỗng nhiên hét thảm một tiếng, che lại hai mắt lăn lộn đầy đất.
Xấu quá!.
.
Xấu quá!.
.
Quý Vô Tu hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, vẻ mặt mờ mịt nói với hệ thống: "Con báo đen này làm sao vậy?"
Hệ thống trầm mặc, giọng nói tựa hồ tràn ngập không thể tin nổi.
[Tinh! Ngài bán manh khiến "báo tia chớp" cảm thấy không thoải mái.
]
[Sức chiến đấu của báo tia chớp -1]
[Trên người báo tia chớp trúng buff 10 giây cay mắt.
]
[Bán manh thất bại, mong ký chủ không ngừng cố gắng.
]
Quý Vô Tu: "! ! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...