Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Tuy rằng nó chỉ lớn hơn một chút nên rất khó để phát hiện, nhưng đây là linh căn của mình bên Diệp Kiều vẫn cảm nhận được.

Tạ Sơ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, mới ý thức được tại sao lại có chuyện này xảy ra, hình như là ngay lúc nàng ngước đầu giơ lên ngón giữa, sau đó bị sét đánh một cái đi.

"Lôi linh căn." Hắn lẩm bẩm tự lặp lại lời của mình.

Nếu nhớ không lầm, lúc Diệp Kiều nhập tông có làm thí nghiệm về thuộc tính linh căn, thì nàng là lôi linh căn đúng không?

Lôi linh căn còn có tác dụng như này sao?

Lôi linh căn trong Tu Chân Giới rất ít, thậm chí có thể nói là hàng hiếm, nên cũng không ai rảnh mà đi tìm hiểu về loại linh căn này, do đó bọn họ liền đặt nó vào hàng linh căn có thiên phú thấp, điều này dẫn đến việc người có lôi linh căn đều không được coi trọng, mà cũng không có tông môn nào chịu thu nhận một đệ tử lôi linh căn.

Diệp Kiều chính là người duy nhất may mắn, tuy thiên phú không cao nhưng lại được gia nhập vào ngũ đại tông môn.

"Lôi linh căn còn có thể hấp thụ sấm sét sao?" Tạ Sơ Tuyết nhức nhức cái đầu, sau đó như nghĩ ra được điều gì liền vỗ tay cái bẹp: "Hay là vậy nè, đợi sau này ai độ kiếp, thì ngươi chạy lại đứng gần người đó, thử xem có thể ké được miếng sấm sét nào không?"

Hắn đúng là người không có lương tâm, không thèm để ý đến việc người độ kiếp có bị ảnh hưởng gì hay không, chỉ quan tâm đến linh căn của tiểu sư điệt phát triển mà thôi.

Phát triển sao?...

Hiếm lạ ghê á.

"Chu Hành Vân." Nghĩ xong, Tạ Sơ Tuyết liền hô to một tiếng, "Hay là ngươi cũng độ kiếp đi, để cho sư muội của ngươi được hưởng ké sấm sét một chút?"

Tiết Dư nhịn không được mà mở miệng: "Tiểu sư thúc, ngươi nghĩ lôi kiếp muốn độ là độ được sao?"

"Ủa ủa ủa." Minh Huyền: "Các ngươi không ai để ý đến sự sống chết của ta sao?"

Hắn bị sét đánh đến mức khét đen thui, nhưng lại không có ai chạy đến quan tâm hắn hết.

Một ngày còn chưa trôi qua.

Nhưng mà lúc này Minh Huyền lại độ kiếp xong rồi, nên bây giờ cũng không tự nhiên mà xuất hiện thêm một người thứ hai đột phá Kim Đan để Diệp Kiều trải nghiệm. Thế là Tạ Sơ Tuyết chạy đến Tàng Thư Các để tìm xem có tư liệu nào ghi chú về lôi linh căn hay không.

**********

Diệp Kiều nhân lúc không có lớp học, liền lấy mấy viên đan dược mà mình luyện ra để đem đi bán. Nàng đã mất tích hơn một tháng trời, làm cho cửa tiệm đan dược sốt ruột vô cùng, mỗi đại sư Đan tu đều lấy một bí danh, nhưng Diệp Kiều thì lười đặt.

Vì thế cửa tiệm mà nàng hợp tác liền nhiệt tình mà đặt dùm nàng một cái tên cực kì thân thương.

Gọi là Xấu Xí.

Tuy rằng đan dược nàng luyện ra rất xấu, nhưng hiệu quả lại rất tốt!

Diệp Kiều: "..." Ta cảm ơn các ngươi nhiều nha.


Cùng lúc đó, ở phía bên Vấn Kiếm Tông.

Tiểu sư muội yêu thương mà tặng cho Sở Hành Chi một cú đấm: "Nhị sư huynh, đừng có mua mấy thứ kì lạ này để đem về tông môn nữa. Cái tên của nó rất là khó nghe luôn á."

Bởi vì mấy ngày nay hắn mua đan dược đem về, đã làm cho toàn bộ Vấn Kiếm Tông nháo nhào đến mức gà bay cho sủa.

Sở Hành Chi: "Nhưng mà hiệu quả của nó rất tốt, lại còn rẻ nữa."

Trọng điểm của hắn là 'rẻ' a, vì đan dược của Đan tu bán ra rất đắt, mà tông môn của bọn họ gần đây kinh tế cũng hơi eo hẹp.

Rẻ như vậy thì ngu sao mà không mua?

Sở Hành Chi nghe nói ở Thành Vân Trung có đan dược giá rẻ, vì vậy lập tức lôi kéo Diệp Thanh Hàn phóng như bay đến nơi bán.

Hai người bọn họ là Kiếm tu Kim Đan Kỳ, nhưng bây giờ lại không khác gì mấy bác gái đi giành đồ giá rẻ ngoài chợ chỉ khác cái này là đan dược mà thôi.

Bởi vì không cần mặt mũi, nên giành cũng rất nhanh, hành động thiếu đạo đức này làm cho các tán tu trợn mắt tức giận.

"Tông phục trên người các ngươi, chắc là đồ thuê đi?"

"Vấn Kiếm Tông sao? Không đâu, từ khi nào Vấn Kiếm Tông lại có mấy thành phần thiếu đạo đức như này."

"Có thân truyền nhà ai mà lại không cần mặt mũi đi chen lấn giành giật như này?"

"Diệp Kiều đó." Hắn hợp tình hợp lí nói: "Nàng còn thiếu đạo đức hơn ta nữa kìa."

Trong mắt Sở Hành Chi, khi nhắc đến chữ thiếu đạo đức này, thì hắn liền nghĩ ngay tới Diệp Kiều.

Diệp Thanh Hàn lạnh mặt trốn tránh phía sau đám người, hắn vẫn không ném được mặt mũi, nên thôi để một mình Sở Hành Chi làm là được rồi.

Trên đường hai người quay về tông môn lại bị một vài nữ tử vây quanh.

"A? Là thân truyền Vấn Kiếm Tông ư?!" Một người trong số đó kinh hỉ mà thốt lên: "Ngươi là đệ tử Vấn Kiếm Tông phải không?"

Sở Hành Chi cảm thấy không hiểu được câu hỏi của nàng, liền trả lời: "Đúng vậy."

"Sao vậy?" Bộ nàng ấy bị u mê bởi vẻ đẹp anh dũng của hắn lúc ở trong bí cảnh sao?

"A a a!" Hai mắt nàng sáng rực, ngại ngùng mở miệng: "Ngươi có thể nào gửi lời của ta đến Diệp Kiều, nói rằng ta ngưỡng mộ nàng đã lâu được không?"

Sở Hành Chi: "..." Đệt.

"Trận đầu tiên là ở ma thú lâm, trận thứ hai là chiến trường viễn cổ, còn trận thứ ba sẽ diễn ra ở đâu?" Diệp Kiều đếm đầu ngón tay.

"Trận thứ ba hả?" Tiết Dư nghĩ, "Hỏa Diệm Sơn."


"Nơi đó rất nguy hiểm. Để ta cố gắng luyện nhiều thêm Thanh Tâm Đan."

Diệp Kiều nghĩ thầm, chắc nơi này dùng để quay phim Tây Du Ký nè.

"Các ngươi có đem theo cái gì để ăn không?" Diệp Kiều nhìn mấy sư huynh đang nằm lười biếng trên mặt đất, xong cũng ngồi xuống chung.

Chu Hành Vân lấy quyển sách đang úp lên mặt ra, sau đó lười biếng nói: "Có kẹo đường nè."

Nếu Diệp Kiều là kiểu người: Thế giới muốn đè ta ra hôn, ta sẽ tặng nó một bạt tay.

Thì Đại sư huynh nàng lại là kiểu người: Thế giới muốn đè ta ra hôn, ta sẽ cắn lưỡi chết trước mặt nó luôn.

Loại này hành vi này đúng là làm người ta không thể đối với ngươi bất kính mà, nhưng chắc là do mấy ngày gần đây thấy bọn họ cứ bị đè đánh quá thảm thương, nên Chu Hành Vân liền nổi lên một xíu tình người, luôn đem theo bên mình một chút đồ ngọt để cho sư đệ sư muội nhà mình ăn.

Diệp Kiều đi đến lục lọi tay áo của hắn, thành công lấy được mấy viên kẹo liền ném cho ba sư huynh còn lại của mình, rồi nằm xuống: "A a a, vì sao cứ tra tấn chúng ta hoài vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi mà."

Đoàn Dự có lẽ đã nhìn ra được phương diện kiếm đạo của nàng không quá tốt, vì vậy mấy ngày nay liền lôi kéo nàng điên cuồng học bù.

Tuy rằng không còn ác liệt như trước, nhưng vẫn rất mệt.

Minh Huyền cũng không tốt lắm, thật vất vả mới đột phá được Kim Đan, lại bị Tạ Sơ Tuyết lôi kéo đi huấn luyện.

Còn Tiết Dư thì sao?

Hắn là người gấp nhất, ở trận đấu tiếp theo phải dùng đến rất nhiều đan dược, mà trong tông môn chỉ có một mình hắn là Đan tu, nên gần đây hắn luôn bận tối mày tối mặt.

Trong tông môn thì người nhàn rỗi nhất hiện tại chính là hai Kiếm tu Mộc Trọng Hi với Chu Hành Vân.

Minh Huyền ngậm viên kẹo, phồng miệng nói: "Thật quá đáng, sao có thể đối xử với Đan tu cùng Phù tu như vậy!"

Tu Chân Giới rất trân quý Phù tu với Đan tu a!

Kết quả bọn họ lại không được đãi ngộ tốt chút nào, còn hai tên Kiếm tu kia thì nhàn nhã cực kì.

Diệp Kiều vừa ngậm kẹo vừa lấy ra Hỗn Độn Châu, Tạ Sơ Tuyết trước khi cắm đầu vào nghiên cứu việc vì sao linh căn của nàng phát triển, thì đã kêu nàng khế ước với Hỗn Độn Châu, rồi sau đó thử xem có thể dùng lửa luyện hóa nó để hấp thụ vào bên trong đan điền hay không.

"Tam sư huynh, cho xin miếng lửa đi?"

Diệp Kiều đã dùng Ngự Hỏa phù để thử nhưng không được.

Tiết Dư nghe vậy thì nhướng mày, đầu ngón tay phừng lên một ngọn lửa sau đó đốt Hỗn Độn Châu, tuy nhiên trôi qua nửa ngày, viên châu vẫn không có chút sứt mẻ nào, cũng không có biến hóa gì.


"Không được rồi." Đến Cực phẩm Hỏa linh căn cũng luyện hóa không được, thì lửa nào mới được?

Trong lúc Diệp Kiều đang bí đường, thì đột nhiên KFC trong tay áo nàng nhảy ra, ánh mắt của nó tràn ngập sự khinh thường đối với hai con người đang ở đây, nghênh ngang mà đi đến chỗ Hỗn Độn Châu.

Nhìn hạt châu lớn trước mặt liền phun ra một ngụm lửa.

"Ể." Mộc Trọng Hi lần đầu thấy con gà này biết phun lửa a.

Hắn vẫn luôn cho rằng nó chính là một con gà vô dụng.

Diệp Kiều: "Lửa gì có chút éc vậy."

Đang nói giữa chừng thì giây tiếp theo liền phát hiện Hỗn Độn Châu đã bị ngọn lửa làm cho tan rã, cuối cùng hóa thành một luồng khí chậm rãi hấp thụ vào đan điền, thế là Diệp Kiều vội vàng sửa lời: "Tuy nhỏ nhưng tác dụng rất lớn nha."

"Á đù." Minh Huyền thò đầu lại gần, "Hỗn Độn Châu bị một ngụm lửa của con gà này mà tan ra sao?"

Tuy rằng chỉ là một ngọn lửa bé tí như đầu ngón tay, nhưng lại làm người ta ngạc nhiên vô cùng, rốt cuộc ngọn lửa này như thế nào mới có thể thiêu cháy được bảo vật từ thuở khai thiên lập địa a? Ngay cả ngọn lửa của Cực phẩm linh căn còn không được, vậy mà con gà này lại làm được?

"Có lẽ ta đã biết nó là loài gì rồi." Minh Huyền phấn chấn nói, "Đi đi đi, chúng ta đến Tàng Thư Các."

Chu Hành Vân vẫn còn đang lơ lửng trên mây, cũng bị Mộc Trọc Hi túm cổ chạy đến Tàng Thư Các, năm người vội vàng cực kì, chạy không thèm nhìn đường, dẫn đến thiếu chút nữa đã đâm bay một vài đệ tử nội môn.

"...Thân truyền nhà chúng ta bị điên hết rồi hả?"

"Thông cảm xíu đi, bí cảnh sắp mở ra rồi."

"Nè nè nè, hình như ta còn thấy được Diệp Kiều sư tỷ nữa."

Hiện tại Diệp Kiều rất nổi tiếng, cả nội môn lẫn ngoại môn đều biết đến nàng là đệ tử thân truyền với Kiếm Phù song tu a.

Có người thậm chí còn hoài nghi liệu nàng có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không, lúc trước không thể hiện là vì nàng muốn làm mọi người kinh ngạc trong Đại hội thi đấu đi.

Trên đường đi đến Tàng Thư Các, Diệp Kiều liền thử công dụng của Hỗn Độn Châu sau khi bị hóa thành một luồng khí chảy vào đan điền. Thấy vậy Tiết Dư liền tò mò hỏi: "Có cảm nhận được gì không?"

"Nóng quá hà." Diệp Kiều điều động hai luồng khí đi sâu vào bên trong đan điền, nàng vươn tay chạm lấy một nhánh cây héo khô nằm dưới đất, lập tức ngay trước mắt mọi người nhánh cây đã tươi xanh trở lại.

Đúng là hạt châu được tạo ra từ thuở khai thiên lập địa a, có thể làm mọi vật sống lại kìa.

Chỉ cần một chút cũng đủ làm cỏ cây khô héo sống lại. Chẳng trách mấy tông chủ lại lấy nó làm phần thưởng.

Minh Huyền cũng tấm tắc hai tiếng: "Về phương diện này thì năm tông hào phóng ghê ha."

Tuy rằng tranh đấu gay gắt, nhưng đối xử với thân truyền vẫn rất tốt, đây cũng chính là lí do vì sao khi tám đại gia tộc có người nào thiên phú cao đều lựa chọn đưa bọn họ gia nhập vào đại tông môn.

Tài nguyên rất tốt, tuy rằng sẽ cạnh tranh rất gay gắt, nhưng một khi may mắn trở thành thân truyền thì đãi ngộ chắc chắn sẽ hơn lúc ở trong gia tộc.

Diệp Kiều: "Trừ Vân Ngân ra."

"Đúng nha."

Lúc năm người đến Tàng Thư Các, thì thấy được biểu cảm của Ngọc quản sự biến đổi rất xuất sắc, lúc thì đỏ lúc thì xanh. Cũng do lúc trước Minh Huyền với Diệp Kiều đến đây quét dọn Tàng Thư Các như thế nào mà châm lửa đốt luôn nơi này, từ đó về sau hắn đã không muốn gặp lại cái đám nhóc thúi tha này nữa.

Một đám nhóc ranh.


Hôm nay ngày mấy vậy?

Đầy đủ cả năm đứa.

Bộ xem nơi này của hắn là chỗ du lịch nghỉ mát hả?

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận." Mộc Trọng Hi giơ tay, "Hứa luôn, hôm nay chúng ta đến đây không có gây chuyện gì hết á, chỉ muốn đến tìm tư liệu thôi hà."

Ngọc quản sự: "..." Ha hả, có cái méo mà ta tin.

Trước đó không lâu Tạ Sơ Tuyết cũng đã đến đây gây rối một đợt rồi, trong miệng cứ lẩm bẩm gì mà 'linh căn phát triển', sau đó đem nơi này của hắn lật tung.

Hiện tại bọn Diệp Kiều còn lập thành một đoàn đi vào, trái tim yếu đuối của Ngọc quản sự không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng vốn dĩ Tàng Thư Các chính là nơi để thân truyền vào xem tư liệu, nên hắn chỉ đành cam chịu mà phẩy tay, "Kiếm lẹ lẹ rồi lăn chỗ khác cho ta."

Khi vào Tàng Thư Các, Minh Huyền lập tức lên tiếng.

"Ta có điều suy nghĩ, có khi nào điểm xuất phát của chúng ta sai rồi không?"

"Ví dụ như?" Diệp Kiều nhướng mày.

"Ví dụ như không nên tìm nguyên hình của KFC trong sách về dị thú."

"Mà là trong sách về thần thú nha."

"..." Còn có sách về thần thú nữa hả?

Con gà mờ Diệp Kiều hoàn toàn không ngờ được Tu Chân Giới có nhiều thứ như vậy, Minh Huyền trèo lên cây thang, "Có chứ."

"Ngươi xem nè."

Hắn quăng xuống một quyển sách vừa dày vừa nặng.

Bìa sách có ghi hàng trăm triệu năm qua ở Tu Chân Giới đã có rất nhiều thần thú biến mất không để lại dấu vết.

"Chu Tước?" Tiết Dư ngó đầu qua, lẩm bẩm nói: "Nhưng đuôi của Chu Tước không dài như vậy đi?"

Đuôi của KFC khá dài, lại có bộ lông màu đỏ rất đẹp.

"So với Chu Tước... Thì càng giống như là Phượng Hoàng hơn."

Nhìn hình ảnh của Phượng Hoàng con trong sách thần thú, sau đó lại nhìn KFC trên đầu Diệp Kiều, càng so sánh càng thấy giống.

Á đù.

"Đây là con Phượng Hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng, không phải quả trúc không ăn đó sao?" Diệp Kiều lôi nó từ trên đầu mình xuống, "Nhưng con này mỗi ngày nó đều làm ổ trên đầu ta mà?"

Tiết Dư nhìn hành động thô lỗ của nàng, liền sợ tới mức vội vàng ôm lấy KFC, bình thản nói, "Ta nghe nói Thanh Loan, Khổng Tước, Kim Phượng, đều là con cháu đời sau của Phượng Hoàng. Nó rất lợi hại, nên nếu thật sự là Phượng Hoàng thì có thể giải thích được vì sao tốc độ phát triển của nó như này rồi ha, nói không chừng đợi ngươi chết rồi thì nó vẫn còn đang lớn lên á."

Diệp Kiều: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận