Ở Thành Vân Thủy xa xa, nhóm thân truyền lại tiến hành một cái hội nghị vô nghĩa lần hai.
"Trước tiên nên điều tra rõ Thành Vân Thủy có cấu kết với Ma tộc bên kia hay không?" Tần Hoài ôm kiếm, "Đừng đợi đến lúc quan trọng thì mới nhận ra đã tính sai hướng."
Mộc Trọng Hi đưa ra ý kiến: "Chuyện này dễ mà, để ta với Sở Hành Chi làm cho, chỉ cần trùm bao tải rồi đánh hắn một trận, sau đó chất vấn là được rồi."
"Chúng ta là đệ tử chính đạo, không phải cướp a." Tư Diệu Ngôn nghe xong liền cạn lời.
"Ngươi làm như vậy có khác gì gõ trống khua chiêng, làm ai cũng biết chuyện thì có gì tốt đâu?"
Tuy ở đây chỉ là một thành trì nhỏ, nhưng tu sĩ Kim Đan cũng không ít, nên nếu rút dây động dừng thì sẽ gây bất lợi cho bọn họ.
Minh Huyền ngồi nghe cuộc thảo luận vô nghĩa của bọn họ, liền ngáp một cái, hắn có cảm giác bản thân sắp đột phá.
Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, lại còn không cần phải tham gia vào bí cảnh, nên đầu óc có vấn đề mới cùng bọn họ đi điều tra chuyện này.
Hơn nữa tin tức như này cũng không cần bọn họ phải tự đi xác nhận đâu, lấy tính cách của năm lão già kia, thì chắc cũng đã điều tra rõ ràng rồi.
Một thành trì nhỏ không đến lượt trưởng lão của năm tông ra tay. Nhưng chuyện cấu kết với Ma tộc cũng không phải vấn đề nhỏ, nên đành ném bọn họ đến đây, để nhóm thân truyền thay mặt giải quyết.
"Đi thôi." Minh Huyền vươn vai: "Đi tìm mấy người khác thương lượng để dàn xếp trước."
Thảo luận đến bây giờ, đã xác định được phủ thành chủ với Ma tộc cấu kết với nhau, nhưng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, đừng để đến lúc quan trọng lại bị Ma tộc trở tay bắt hết một đám.
Các trưởng lão phía bên kia cũng âm thầm duy trì liên lạc với nhóm thân truyền, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên thả bọn nhóc ra khỏi cửa, mà chuyện cần giải quyết cũng không nhỏ, nên mỗi trưởng lão đều như người cha già không yên lòng, lo lắng sốt ruột cho bầy con thơ nhà mình mà cố gắng duy trì liên lạc, từng phút từng giây đều chú ý đến tình huống của đám trẻ.
"Tình huống bên kia của các ngươi như thế nào rồi?" Thành Phong Tông hỏi.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông ấp úng nửa ngày mới gian nan nói từng chữ, "Diệp Thanh Hàn bị bắt giam rồi."
Hắn cũng mới biết tên nhóc trời sinh kiếm cốt nhà mình, lại dũng cảm đi thăm Ma tộc trong đêm.
Vân Ngân cũng không định nói chuyện, ngồi tự kỉ một bên, vì đại đệ tử hắn tâm đắc nhất cũng bị giam chung với tên nhóc kia a
Dưới tình huống như này, thì đừng có lôi chuyện đại đệ tử hay nhị đệ tử gì để nói hết.
Tần Phạn Phạn cũng trầm mặc: "Đồ đệ nhà ta cũng còn ổn."
"Nàng vừa mới chào hỏi với hai tên nhóc đại đệ tử của hai ngươi á."
"Các ngươi muốn nghe thử không?"
Âm thanh trên ngọc giản cũng không bị ngắt quãng, vì thế cả bốn tông chủ đều nghe được giọng nói quen thuộc của Diệp Kiều cực kì rõ ràng 'Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kích thích không?'
Câu hỏi liên tiếp như này, làm mọi người đều trầm mặc.
Diệp Thanh Hàn, Tống Hàn Thanh: "..."
Thiếu chút nữa, hai người họ đã hét to 'gặp quỷ' rồi.
Đờ mờ.
Ở Ma tộc lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Kiều, quả thực so với kể chuyện ma còn dọa người hơn.
Diệp Kiều cũng không tự ý thức được bản thân, lại còn nhìn bọn họ cười hì hì: "Ồ nhìn xem, có phải Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh không ta?"
"Hỏi sao mà mấy ngày nay không thấy mặt, thì ra là bị bắt ha?"
"Sau này hai ngươi đừng gọi là thân truyền nữa."
"Hãy gọi là tổ hợp lạnh tê tái đi."
Lời này là thật lòng nha.
Một người tên Hàn Thanh, một người tên Thanh Hàn, cả hai tên nghe xong đều cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Tống Hàn Thanh, Diệp Thanh Hàn: "..."
"Ngươi vào đây bằng cách nào?" Sắc mặt Diệp Thanh Hàn biến đổi.
Tống Hàn Thanh: "..." Mệt tim lắm rồi. Cứu...
Hắn tưởng tượng đến bộ dáng tác oai tác quái vừa rồi của Diệp Kiều, lại càng thêm mệt mỏi.
Tại sao vậy? Cùng là hoàn thành nhiệm vụ như nhau, nhưng sao Diệp Kiều với bọn họ lại không giống nhau?!
Hai người bọn họ hợp lại thì đi thẳng vào ngục giam, còn Diệp Kiều một thân một mình lại thành lão đại trà trộn vào doanh trại của địch.
Sau khi Diệp Kiều tặng cho hai người một bất ngờ to bự, cũng không làm màu nữa, bắt đầu cởi trói cho bọn họ, vì nàng ngụy trang thành nhân vật cấp bậc không thấp, nhưng cũng không cao lắm, nên sẽ rất dễ bị phát hiện ra.
Sau khi nàng cứu hai người thì nhất định Ma tộc sẽ nháo đến trời long đất lở, nên phải chạy trốn thôi a.
Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh không biết vì sao, lại có chung một dự cảm không tốt.
Đặc biệt là hai người đã trải qua cảm giác bị Diệp Kiều lừa tiền. Nên tổ hợp lạnh tê tái liền liếc nhau, cảm thấy nàng là dạng chồn cáo chúc tết gà.
-Góc chú thích nhỏ của Cá-
**Chồn cáo chúc tết gà: lấy từ câu 'Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm muốn thịt' ý ám chỉ người giả bộ tốt bụng để thực hiện mưu đồ bất chính.
-Bơi về nội dung truyện nha-
Thật bất an!!
"Yên tâm đi, ta sẽ mang các ngươi trốn ra ngoài an toàn."
Diệp Kiều trưng ra một bộ dáng tràn đầy sức sống: "Tin tưởng ta nha."
"Vậy thì bây giờ, chúng ta bắt đầu chạy trốn thôi."
Nàng nói xong liền chạy thẳng ra ngoài.
Hai người kia vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của nàng, thậm chí Tống Hàn Thanh còn hỏi: "Vì sao lại chạy, không phải đám Ma tộc kia rất nghe lời ngươi sao?"
"Đó là do ta lừa bọn chúng á."
"Tùy tiện tìm một bộ đồ màu sắc khác biệt mặc vào, sau đó lại tùy tiện nói mấy câu lừa gạt thôi à, nhưng bọn chúng sẽ mau chóng nhận ra thôi, nên đừng có hỏi nữa, lo mà chạy nhanh đi."
Diệp Thanh Hàn: "..."
Vì thế ba người lại một lần nữa bắt đầu chạy trốn, mà Ma tộc bên kia cũng đã ý thức được vấn đề không đúng, Thánh nữ có thuộc hạ ư?
Hình như là không có đi!
Tinh cách của Thánh Nữ bọn họ rất lãnh đạm, lại thích hành động một mình, ai cũng không liên hệ được, nên đối phương cũng sẽ không rảnh mà đi quan tâm đến chuyện bắt được thân truyền, càng không có chuyện sẽ phái người đến xem tình hình ở đây.
"Mau đến ngục giam."
Sau khi phản ứng được mọi chuyện thì bọn họ bắt đầu chạy nhanh qua.
Vừa mới mở cửa nhà giam ra thì quả nhiên đã thấy hai tên thân truyền biến mất.
Bọn họ lúc này mới hoàn toàn ý thức được —— bị bà nội kia lừa rồi.
Tống Hàn Thanh chỉ là một Phù tu nên không đuổi kịp tốc độ của hai Kiếm tu, liền thở hổn hển mà lớn tiếng nói: "Không phải ngươi nói sẽ cứu chúng ta ra ngoài hay sao?!"
Diệp Kiều hợp tình hợp lí nói: "Ta nói sẽ cứu các ngươi ra ngoài, nhưng có nói là bây giờ đâu."
Quả nhiên a a a!!
Thà hắn tin rằng trên đời này có quỷ, còn hơn là đi tin lời nói của Diệp Kiều.
Vậy mà làm cho hắn ôm vài phần tin tưởng nàng a.
Tông chủ của năm tông sau khi nghe cuộc đối thoại của hai người: "..." Mà khoan, bộ không ai ý thức được chuyện hai Kim Đan Hậu Kỳ lại đi trông cậy vào một Trúc Cơ sẽ cứu bọn họ thoát khỏi đây ư? Chuyện này thấy rất là vô lí luôn á.
Trán Tống Hàn Thanh đổ mồ hôi lạnh, lại nghe thấy âm thanh hô to đánh đánh giết giết bên ngoài, liền liếm đôi môi khô khốc của mình: "Ta còn mấy lá Truyền Tống phù nè."
"Nhưng xác suất chạy trốn thành công không cao."
Nơi này quá nhiều Kim Đan, nên nếu dùng Truyền Tống phù sẽ bị bại lộ hơi thở, hơn nữa khi Ma tộc thấy bọn họ đã chạy trốn, nhất định sẽ dùng trận pháp để cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Nói cách khác thì cho dù bây giờ có Truyền Tống phù cũng không thể thoát khỏi phạm vi của Ma giới.
Lúc này mà sử dụng bùa thì không khác gì tự tặng cho mình một vé đi xuống âm phủ.
Diệp Kiều lấy từ túi trữ vật ra mấy lá bùa: "Ta có Độn Địa phù nè."
"Truyền Tống phù còn dùng không được thì Độn Địa phù của ngươi cũng vô dụng thôi." Tống Hàn Thanh trợn mắt, hoàn toàn không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ như lúc còn trong ngục giam.
Diệp Kiều nhướng mày: "Ai nói ta muốn đi ra ngoài?"
Nàng lười để ý đến cái tổ hợp lạnh tê tái này, "Các ngươi trốn kĩ đi, rồi ở đó chờ ta đến vớt các ngươi lên."
"Đến lúc đó thì dùng Truyền Âm phù để báo vị trí vớt lên là được."
Nói xong Diệp Kiều liền bóp nát Độn Địa phù, sau đó chạy đi.
Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh liếc nhau, đều thấy được sự bất lực trong mắt cả hai.
Nên đánh giá mức độ hoang đường của Diệp Kiều như thế nào đây?
Không bao giờ hành động như người bình thường, lại thêm bộ dáng vội vã, nên bất kì ai cũng không đoán ra được bước kế tiếp nàng sẽ làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...