Diệp Kiều chạy không thấy bao lâu, cách đó không xa liền truyền đến động tĩnh rất nhỏ, mặt đất rung động cực kỳ quen thuộc, sắc mặt Đoạn Hoành Đao khẽ biến: "Có yêu thú đang chạy đến đây."
"Có khoảng mười mấy con."
Vừa dứt lời, một trận đất rung núi chuyển, mười mấy chỉ yêu thú chạy tới như điên về phía bọn họ, mục tiêu còn rất rõ ràng, chính là nhằm thẳng về phía Diệp Kiều. Phản ứng của Diệp Kiều cũng rất mau, lập tức đạp kiếm bay lên. Tuy không rõ vì sao đám yêu thú lại đuổi theo mình, nhưng dưới loại tình huống này chỉ có một cách là chạy mà thôi.
Mộc Trọng Hi cùng Đoạn Hoành Đao phía sau thấy vậy cũng nhanh chân leo lên kiếm.
"Mẹ nó, đám yêu thú này điên rồi sao?"
Đoạn Hoành Đao đạp lên thân kiếm của Mộc Trọng Hi quay đầu liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được mà phải chửi thề một câu.
Còn đuổi theo mãi không bỏ, giống hệt như chó nhìn thấy xương, gắt gao bám riết không bỏ, hận không thể xé một miếng thịt từ trên người họ xuống.
Diệp Kiều quay đầu nhìn đám yêu thú, đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân lần này yêu thú lâm bạo loạn còn không rõ, trước mắt nàng đã có suy đoán, vươn tay cầm lấy Đoạt Duẩn đang đeo bên hông lên, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc cây gậy về phía đám yêu thú. Giây tiếp theo chúng nó càng đuổi theo điên cuồng hơn.
Diệp Kiều: "Đã hiểu."
Không phải chúng nó đang đuổi theo nàng, mà là đuổi theo cây gậy trong tay nàng?
"Thứ này rốt cuộc là gì? Sao lại tà môn như vậy?" Đoạn Hoành Đao cũng chú ý tới hành động của nàng, lẩm bẩm: "Trong số 10 linh khí đứng đầu hẳn là không có linh khí nào có hình dạng như thế này."
Diệp Kiều gật đầu: "Cảm giác hẳn là rất đáng tiền. Bằng không sẽ không có nhiều yêu thú đuổi theo ta đến vậy."
"..."
Suy đoán nửa ngày mà tất cả lực chú ý của ngươi chỉ nằm ở chỗ nó có đáng tiền hay không thôi à.
Nàng có chút cảm khái: "Ta lớn như vậy, chưa từng bị người kiên định theo đuổi thế kia."
Con xích điều bị bọn họ trói lại rồi treo lên một cái cây, còn dán ẩn thân phù, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có ai chú ý tới nó, Diệp Kiều tính đợi sau khi trở về sẽ mang nó đi.
Đám kia yêu thú kia tu vi không cao, cắt đuôi cũng dễ dàng, chờ sau khi quay đầu lại không còn nhìn thấy bóng dáng của chúng nữa, Mộc Trọng Hi mới thả Đoạn Hoành Đao từ trên thân kiếm xuống.
Đoạn Hoành Đao thoáng thở phào một hơi, chắp tay với Diệp Kiều, lộ ra nụ cười nhiệt tình nói: "Đa tạ các ngươi hỗ trợ, ta đi về trước."
"Mấy sư huynh của ta hẳn là lúc này đã đến Vân Trung Thành. Ta phải nhanh chóng đi tìm bọn họ hội hợp."
"Các ngươi đến là vì chuyện đại bí cảnh mấy tháng sau sao?" Mộc Trọng Hi gãi gãi đầu, tuy hắn không biết Đoạn Hoành Đao có thân phận gì, nhưng hơn phân nửa là hắn đến vì đại bí cảnh.
Đại bí cảnh của Vân Trung Thành trăm năm mở ra một lần, bên trong có rất nhiều linh thực cùng bảo vật từ thời thượng cổ, mỗi lần mở ra đều sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ. Rốt cuộc thì kì ngộ trong đại bí cảnh cũng có hạn, những người vì cướp đoạt bảo vật mà vung tay đánh nhau cũng nhiều đếm không xuể.
"Đúng vậy, mấy tháng sau có đại bí cảnh." Đoạn Hoành Đao nghiêm túc nói: "Nghe sư huynh nói thú tầm bảo hiện thế, đến lúc đó chúng ta sẽ đi thử thời vận. Vạn nhất gặp phải vận may cứt chó có thể kí khế ước với linh thú thì sao?"
Lại nói tiếp.
"Các ngươi là đệ tử tông phái nào? Ta là đệ tử thân truyền Thành Phong Tông, có thời gian tới Thành Phong Tông thì tìm ta chơi nhé." Đoạn Hoành Đao hưng phấn cực kỳ.
Mộc Trọng Hi ít nhiều cũng đã có suy đoán đối với thân phận của hắn, bởi vậy không có gì kinh ngạc, lời ít ý nhiều đáp: "Trường Minh Tông."
"Nội môn?" Hắn nói xong lại đánh giá Mộc Trọng Hi, rồi lại mau chóng phủ quyết: "Không đúng, Kim Đan kỳ thì chỉ có thể là thân truyền."
Mười mấy tuổi đã Kim Đan, tán tu tuyệt đối không đạt được loại trình độ này.
Mộc Trọng Hi gật đầu, giữ chặt Diệp Kiều nói: "Đây là tiểu sư muội của ta, hai chúng ta cùng nhau ra tới rèn luyện."
Đoạn Hoành Đao kinh ngạc với thân phận của hai người, sau khi biết được họ cũng là đệ tử thân truyền, thần sắc của hắn liền có chút vi diệu.
Nguyệt Thanh Tông không biết xấu hổ hắn có thể lý giải, rốt cuộc ngàn năm nay, Nguyệt Thanh Tông dùng thủ đoạn Nguyệt Thanh Tông nhiều đếm không xuể, nhưng Trường Minh Tông? Tông phái này nổi tiếng là toàn người hiền lành, nhưng hôm nay xem như là hắn được mở mang tầm mắt.
"Chúng ta tạm biệt ở đây."
Diệp Kiều phất phất tay với hắn, nhiệt tình nói: "Đại bỉ gặp lại."
Khóe miệng Đoạn Hoành Đao khẽ giật, đáp: "Được."
Nói thật thì, hắn cũng không mong đụng phải Diệp Kiều ở đại bỉ, bởi vì hắn luôn có loại dự cảm, năm nay thế cục đại bỉ khả năng sẽ trở nên long trời lở đất.
"Các ngươi có cảm thấy có chỗ nào không thích hợp không?" Đoạn Hoành Đao vốn định dùng pháp khí phi hành rời khỏi nơi này, nhưng còn chưa cất bước đã nhận ra điểm khác thường. Khí tu tương đối mẫn cảm với việc khống chế thần thức, một chút gió thổi cỏ lay hắn đều có thể cảm giác được. Truyện Đông Phương
Mộc Trọng Hi không rõ nguyên do, hỏi: "Nơi nào không thích hợp?"
Diệp Kiều nghe hắn nói như vậy, cũng mở rộng thần thức nói: "Hình như là.."
"Chung quanh tựa hồ có gì đó chắn giữ."
Tuy rằng nàng không trải qua nhiều bí cảnh, nhưng tốt xấu gì cũng theo các sư huynh đi tiểu bí cảnh một chuyến, tình huống này rất giống như bị bí cảnh chắn.
"Là đại bí cảnh." Tay chân Đoạn Hoành Đao có chút rét run: "Hình như chúng ta đã xông vào nơi đại bí cảnh mở ra rồi."
Bí cảnh cũng giống như sông, là tự mình xuất hiện, một khi đã xuất hiện sẽ mở rộng lĩnh vực ra chung quanh, bọn họ đứng ở chỗ này liền tương đương với đã bước chân vào bí cảnh, nếu muốn đi ra thì chỉ có thể chờ mấy tháng sau bí cảnh tự động biến mất mà thôi.
"Nhưng không phải đều nói mấy tháng sau đại bí cảnh mới có thể mở ra sao?" Mộc Trọng Hi phát điên, hỏi: "Sao lại đột nhiên mở ra thế?"
Đại bí cảnh cùng tiểu bí cảnh khác biệt ở chỗ, trong tiểu bí cảnh những tu sĩ có tu vi Kim Đan như bọn họ liền có thể tùy tiện đi lại, mà đại bí cảnh thì phải có các trưởng lão hộ tống mới dám tiến vào, hiện tại ba người bọn họ hai Kim Đan, một Trúc Cơ, ở đại bí cảnh có thể tồn tại đi ra ngoài sao?
Diệp Kiều nhìn hai người như chết cha chết mẹ, dừng một chút, an ủi: "Không có việc gì."
"Các ngươi nghĩ đi, còn có Nguyệt Thanh Tông cùng Vấn Kiếm Tông bồi chúng ta mà, chúng ta tốt xấu gì cũng không phải là những kẻ duy nhất xui xẻo."
Nói như vậy quả thực là cho tâm tình người ta tốt lên một chút.
Đoạn Hoành Đao: ".. Ngươi thật là biết cách an ủi người khác."
Đại bí cảnh đột nhiên mở ra khiễn cho tất cả mọi người trở tay không kịp, Nguyệt Thanh Tông là nhóm phát hiện ra chỗ không thích hợp trước tiên, lúc muốn chạy ra ngoài thì đã muộn rồi, ai cũng không có bổn sự đánh vỡ lá chắn này, chỉ có thể bị nhốt tại chỗ không biết làm sao.
Diệp Kiều là người đầu tiên nhận thấy có người đang tiến lại, nàng lập tức lựa chọn án binh bất động trốn ở trên cây quan sát.
Đồng thời nàng cũng không quên vậy hai người phía dưới: "Mau lên đây, ta có dự cảm, sẽ có dưa ăn."
Đoạn Hoành Đao: "..."
Này này này, ba tên thân truyền đáng khinh ngồi xổm trên cây xem diễn, này giống như lời con người nói sao?
Bên kia Mộc Trọng Hi đã lên cây, hắn do dự một lát, cũng lựa chọn ngồi xổm trên cây cùng nhau xem diễn. Thôi, dù sao cũng không có ai nhìn thấy.
Đang tiến lại đây là hai đám người Nguyệt Thanh Tông cùng Vấn Kiếm Tông, đám người Tống Kiến bị dán phù bò sát, hiện tại đã khôi phục bình thường, đại khái là sợ mất mặt, hắn hiếm thấy mà không mặc y phục đệ tử nội môn rêu rao khắp nơi, mà đã đổi sang một thân y phục bình thường.
Cục diện là hai bên giằng co, không biết như thế nào, Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn đang đối đầu với nhau. Hai người đều là thiên chi kiêu tử trong tông, thủ tịch đệ tử, ai cũng không muốn nhường ai.
Tống Hàn Thanh giữ chặt lấy cánh tay Vân Thước, vội nói: "Sư muội. Ngươi đi theo đám kiếm tu không có đầu óc này ở đại bí cảnh sẽ có nguy hiểm."
Đang khi nói chuyện, Diệp Thanh Hàn đã rút kiếm ra, vẻ mặt lạnh lẽo: "Muốn chết sao?"
Diệp Kiều kinh ngạc cảm thán, không hổ là Long Ngạo Thiên bản tu chân giới, nói chuyện cũng cuồng ngạo như vậy.
Tống Hàn Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: "Có bản lĩnh ngươi liền thử xem. Thật sự cho rằng Vấn Kiếm Tông các ngươi là thiên hạ vô địch hay sao?"
Đại bí cảnh mở ra, vốn dĩ hai tông cùng nhau liên thủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng dọc đường đi đám người Vấn Kiếm Tông vẫn luôn vênh váo tự đắc, Tống Hàn Thanh tính tình ngạo mạn sao có thể nhẫn nhịn? Lập tức liên minh hai tông liền tan vỡ.
Diệp Kiều rất thích nhìn hai tông này chó cắn chó, nếu để bọn họ thuận lợi liên thủ, bản thân nàng cùng sư huynh không không phải sẽ bị truy đuổi đến chết trong đại bí cảnh sao.
Vân Thước bị kẹp trong tình thế khó xử, nàng ta nhịn không được thấp giọng nói: "Đại sư huynh.. Diệp sư huynh không phải có ý kia, hắn chỉ là muốn bảo hộ ta thôi."
Tống Hàn Thanh bị tức giận đến muốn hộc máu. Bọn họ mặt đều bị người ta ngồi lên đầu lên cổ rồi, vậy mà tiểu sư muội còn khuỷu tay quẹo ra ngoài, đi bợ đít cho Vấn Kiếm Tông?
"Ao cá của Vân Thước hình như vỡ rồi." Diệp Kiều rất có hứng thú.
Phải biết rằng, thân là nữ chủ vạn nhân mê, Vân Thước khẳng định là có một đám người theo đuổi, trong tiểu thuyết, Tống Hàn Thanh cũng từng bị tính khí thanh thuần không làm ra vẻ của nàng ta hấp dẫn, nhưng hiện tại Tống Hàn Thanh đã có ấn tượng không tốt với Vân Thước rồi. Nếu Vân Thước còn hành động bất công, phỏng chừng có thể khiến cho đối phương tức giận đến chết mất.
Bên kia Vân Thước đã đưa ra lựa chọn. Trong đại bí cảnh nhiều nguy hiểm như vậy, nàng đương nhiên là muốn đi theo Diệp Thanh Hàn mới có cảm giác an toàn. Một đám phù tu thời khắc mấu chốt còn phải có người bảo hộ, nơi nào lợi hại được như kiếm tu.
Nàng ta trốn phía sau Diệp Thanh Hàn, không dám nhìn sắc mặt sư huynh nah fminhf, thanh âm mềm mại mà nói nhỏ: "Ta đi cùng Diệp sư huynh."
"Đại sư huynh không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tự chiếu cố mình thật tốt."
Miễn bàn đến tâm tình đệ tử Nguyệt Thanh Tông phức tạp ra sao. Sư muội nhà mình chạy đến nương tựa tông môn khác.. Loại hành động này nói dễ nghe một chút là tính cách không rành thế sự, nói khó nghe thì chính là không có đầu óc, còn ăn cây táo, rào cây sung.
Diệp Kiều xem diễn đủ rồi, cũng thưởng thức được sắc mặt như bảng pha màu của Tống Hàn Thanh, nàng vỗ vỗ tay, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Đoạn Hoành Đao trợn to mắt hỏi.
Diệp Kiều đáp: "Đi tầm bảo. Không phải ngươi muốn tìm bảo thú sao? Đi thử thời vận thôi."
Kỳ thật nàng biết tầm bảo thú, trong nguyên tác có từng nhắc tới vật nhỏ này chính là linh sủng của nữ chủ, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ, tuy rằng tầm bảo thú vô duyên với bọn họ, nhưng đại bí cảnh lại không phải chỉ có một con linh thú tầm bảo.
Đã nhìn ra Đoạn Hoành Đao do dự, Diệp Kiều nói ra một câu cách ngôn kinh điển: "Dù sao tới cũng tới rồi, vậy thì chơi cho đã đi."
Đoạn Hoành Đao: "..."
Chơi?
Ai lại tới nơi nguy hiểm như đại bí cảnh mà chơi chứ? Ngươi tưởng mình đang đi du lịch sao? Đụng phải loại tình huống này thì bất động tại chỗ chờ đợi bí cảnh tiêu tán rồi đi ra ngoài mới là lựa chọn an toàn nhất, Đoạn Hoành Đao là một khí tu nhu nhược không thể tự gánh vác, từ nhỏ nếu có thể tránh liền tránh, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho các sư huynh. Hiện tại thình lình có người mời cùng nhau gia nhập, Đoạn Hoành Đao có chút do dự, đáy lòng thế mà lại có loại cảm giác nóng lòng muốn thử. Giống như Diệp Kiều, là người rất đáng để tin cậy vậy. A phi, rõ ràng đối phương cũng mới là Trúc Cơ a.
Đoạn Hoành Đao không chần chờ bao lâu, đối diện với ánh mắt chờ đợi của Diệp Kiều, hắn hít sâu một hơi đáp: "Vậy được rồi."
Thôi bất chấp vậy, dù sao một mình lưu lại chỗ này cũng rất nguy hiểm, ví thử vận khí tốt không chết trong bí cảnh thì cũng gặp phải xui xẻo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...