Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Tính nguy hiểm trong tiểu bí cảnh không cao, Tiết Dư lại từng tới những nơi như thế này không dưới hai mươi lần, hắn thành thạo mang theo sư huynh muội đi lại bên trong, nơi càng dày đặc linh khí lại có càng nhiều thứ tốt, nhưng tới gần trung tâm bí cảnh, Diệp Kiều lại cảm nhận được linh khí trong cơ thể mình có chút tán loạn.

"Trong bí cảnh này hẳn là có không ít thứ tốt." Nơi này không chỉ có bọn họ, đám người Nguyệt Thanh Tông kia cũng ở đây, Tiết Dư lo lắng bọn họ bị người nhanh chân đến trước.

Nơi trung tâm bí cảnh, có một mảng lớn linh thực chiếm cứ tầm mắt mọi người, màu lá non xanh biếc tản ra mùi thảo mọc thấm vào ruột gan, chỉ cần ngửi được mùi hương đã cảm thấy linh đài trở nên thông thuận sáng rõ.

"Là Thanh Tâm Thảo."

Trước đây Tiết Dư từng tìm được một gốc thảo dược này, sau lại bị đám người Nguyệt Thanh Tông kia cướp đoạt mất. Vì chuyện này, hắn đã tiếc nuối mất một đoạn thời gian rất dài, không ngở ở đây lại có một tảng lớn như vậy. Hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Diệp Kiều lại đang điên cuồng tính toán trong lòng, nếu đem chỗ thảo dược này luyện chế thành đan dược thì có thể bán được bao nhiêu tiền.

"Mau hái. Bằng không lát nữa sẽ có người tới đấy." Tiết Dư từng ăn thiệt một lần, vừa nhanh tay thu hái thảo dược vừa dặn dò nói: "Cố gắng giữ lại rễ, sau này có thể trồng ở Đan Phong."

Bốn người tách ra hành động, Diệp Kiều cùng Minh Huyền thu hái một chỗ, nàng mới vừa ngồi xuống, vươn tay định hái, giây tiếp theo đã có lá bùa mang theo hơi lạnh thấu xương cấp tốc lao về phía nàng, mắt thấy sắp đánh trúng Diệp Kiều, Minh Huyền tay mắt lanh lẹ vứt ra Kim Cương Phù đỡ lấy công kích.

Cùng thời gian đó, đợi cho lá bùa phiêu phù rơi xuống đất, Minh Huyền sắc mặt lạnh lùng, nói: "Bạo tạc phù."

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lá bùa này mà chạm phải tiểu sử muội mới ở tầng Luyện Khí đỉnh phong, không chết cũng sẽ bị nổ bay.

Tống Hàn Thanh chắp tay sau lưng, không hề có vẻ hối lỗi, phẩy phẩy lá bùa đang kẹp trên đầu ngón nói: "Tốc độ phản ứng không tồi."

Thần sắc Minh Huyền khẽ động, cảnh giác nhìn chằm chằm tên kia, vươn tay kéo Diệp Kiều ra phía sau lưng, hắn coi như đã nhìn rõ, đám thân truyền Nguyệt Thanh Tông này đều không phải là thứ tốt lành gì.

Hai người giằng co đã hấp dẫn các tán tu ở gần đó, xem náo nhiệt là thiên tính của con người, vì vậy từ chỗ không có ai, lúc này chung quanh đã bị vây đầy người.

Sắc mặt Minh Huyền tối đen.

Tống Hàn Thanh thấy thế, không chút khách khí bày trận, không cho phép tán tu đi vào. Trong mắt hắn, nếu đã để mình thấy được, vậy chỗ thảo dược này chính là của Nguyệt Thanh Tông bọn hắn, những người khác một gốc cây cũng đừng nghĩ mang đi.

Tình cảnh này, làm Diệp Kiều không khỏi cảm thán một câu: "Còn biết giữ đồ."


Khóe miệng Minh Huyền khẽ giật, bị cách nói này của nàng chọc cười: "Còn không phải sao? Muội xem bộ dáng kia của hắn xem, có khác gì chó đâu."

Sư huynh muội ngươi một lời, ta một lười, làm cho sắc mặt Tống Hàn Thanh đen hơn cả đít nồi.

Vân Thước nhíu mày đẹp hỏi: "Sao các ngươi lại có thể nói ra mấy lời như vậy?"

Mấy tên tán tu này sao lại không lễ phép thế chứ? Đáy lòng nàng ta ít nhiều có chút tức giận.

Minh Huyền nhàn nhạt liếc nhìn Vân Thước một cái, ngữ khí cổ quái đáp: "Chúng ta nói chuyện với ngươi sao, ngươi chen mồm cái giề?"

Diệp Kiều vui vẻ, nhị sư huynh nói chuyện thật là thiếu đòn nha, nhưng nếu không phải là nói với người một nhà, vậy nghe hắn móc thật rất sảng khoái.

Vân Thước từ nhỏ đến lớn đều được thiên kiều bách sủng, ngay cả đường vào tiên môn cũng vô cùng lưu loát, chưa từng bị người nhục nhã như vậy, sắc mặt nàng ta lộ vẻ tủi thân, gắt gao cắn chặt môi, hốc mắt đỏ ửng lên.

Minh Huyền sợ ngây người: ".. Khóc?"

Vậy liền khóc? Hắn nhớ rõ mỗi ngày hắn đều đè đầu tiểu sư muội, nói nàng là củ khoai tây lùn, Diệp Kiều cũng chỉ vô thanh vô tức trở tay cho mình một quyền mà thôi.

Tô Trạc đau lòng hỏng rồi, vội vàng tiến lên lau nước mắt cho sư muội, đồng thời không quên cảnh cáo hai người: "Chúng ta là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông. Muội ấy tiểu sư muội của chúng ta!"

Ý của hắn là muốn bốn người này thức thời một chút.

"Oa -- thân truyền?" Sau khi Mộc Trọng Hi nghe được động tĩnh liền nhanh chóng chạy tới, vừa nghe thấy Tô Trạc nói, đuôi lông mày của hắn nhướn lên thật cao, vui vẻ hỏi: "Lợi hại như vậy sao?"

Tiết Dư giương mắt thoáng nhìn bên ngoài kết giới đã có một đám tán tu đang vây xem. Thậm chí còn đang không ngừng nghị luận.

"Nguyệt Thanh Tông? Khó trách dám kiêu ngạo như vậy."

"Thảm, thảm rồi, chọc ai không chọc, lại chọc phải thân truyền Nguyệt Thanh Tông."

"Bọn họ không biết tiểu sư muội kia là mệnh căn của Nguyệt Thanh Tông sao? Còn dám chọc Vân Thước khóc, nghĩ sao vậy chứ."


"Tiểu sư muội người ta cũng thật nũng nịu nha, mấy tán tu kia nghĩ thế nào, sao miệng lại dơ như vậy."

Mỗi thân truyền đệ tử của tông môn cơ hồ đều bị người ta biết rõ, chỉ cần thiên phú đủ cao, đại bộ phận tu sĩ Tu chân giới đều sẽ cảm thấy tò mò đối thiên tài. Vân Thước tư chất càng là ngàn dặm mới tìm được một, có tán tu biết nàng ta cũng chẳng có gì lạ. Nhưng làm Tiết Dư có chút bất mãn chính là, chỉ Vân Thước mới đáng được quan tâm thôi sao? Tiểu sư muội của bọn họ vừa bị Tống Hàn Thanh đánh lén kia kìa, sao không thấy có ai lên tiếng bênh vực kẻ yếu?

Hắn đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói: "Thì ra là các đạo hữu Nguyệt Thanh Tông."

Tiết Dư chuyển đề tài: "Có điều vừa rồi lúc ngươi vừa tới, liền ra tay đánh lén tiểu sư muội của chúng ta, chỉ sợ là không thích hợp đi."

"Nếu không phải nhị sư huynh phản ứng mau, e rằng tiểu sư muội của chúng ta đã bị thương rồi."

Tống Hàn Thanh nghe hắn nói, thần sắc càng thêm khinh thường, một đệ tử của tông môn nhỏ bé, hắn có đả thương thì đã làm sao?

Hắn lạnh giọng đáp: "Dù sao cũng không bị thương, không nói đến việc ta tấn công không thành, dù có thành đi nữa, các ngươi còn muốn ta nhận lỗi sao?"

"Các ngươi chỉ là một môn phái nhỏ, làm sao dám?"

Các tán tu xung quanh cũng gật đầu đồng tình.

"Không làm sao thì thôi đi. Nguyệt Thanh Tông không so đo với các ngươi, tại sao còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

"A a a Tống Hàn Thanh thật soái."

"Lần đầu tiên có thể gặp được thân truyền trong tiểu bí cảnh, có tiền đồ."

Diệp Kiều nghe xong, không khỏi cảm khái. Đều là thứ chó liếm của Nguyệt Thanh Tông.

Sau khi Tống Hàn Thanh nói xong, khinh thường cười lạnh liếc nhìn đám người Diệp Kiều, sau đó nhấc chân bước vào dược điền, bắt đầu hái thảo dược bỏ vào trong túi không gian của mình, Tô Trạc thấy thế cũng nhanh chóng gia nhập, bắt đầu thật cẩn thận nhổ lấy Thanh Tâm Thảo.

Mộc Trọng Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định vọt vào tìm bọn họ nói lý, đã bị Diệp Kiều túm lấy.


"Tứ sư huynh." Nàng đè thấp giọng thì thầm, không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt hơi cong thành hình trăng non, nhìn qua hết sức vô tội: "Huynh có thể đánh thắng được Tống Hàn Thanh sao?"

Vấn đề này liền tương đương với việc hỏi nam nhân có được không.

Mộc Trọng Hi lập tức liền mở miệng nói: "Ta có thể đánh được ba tên Tống Hàn Thanh."

Sức chiến đấu của phù tu tương đối yếu, một khi đánh giáp lá cà thì chỉ có thể chịu đánh, lời này của Mộc Trọng Hi thật ra không khoa trương chút nào.

Diệp Kiều mắt sáng rực hỏi: "Vậy huynh có thể đánh hắn ra ngoài không?"

Mộc Trọng Hi sửng sốt: "Vậy có được không?"

Trường Minh Tông luôn làm người hiền lành, thích giúp đỡ người nghèo, nổi tiếng là ngây thơ ngốc nghếch, các trưởng lão trong môn tính cách cũng đều là người nọ ngây thơ hơn người kia. Trong nhận thức của Mộc Trọng Hi, đuổi người khác ra để mình độc chiếm hình như có vi phạm giới hạn của bản thân rồi.

Diệp Kiều đẩy hắn tiến lên hỏi: "Có gì mà không được?"

Diệp Kiều thành khẩn nói: "Năm đó ta đọc sách là vì muốn tâm bình khí hòa nói chuyện với kẻ ngốc đấy."

"Mà hiện tại học kiếm, là vì muốn đám ngốc tâm bình khí hòa nói chuyện với ta."

"Huynh chưa nghe qua một câu nói sao? Một ngày kia kiếm ở trên tay, chém hết đám người sống lỗi còn thích nói đạo lý trong thiên hạ."

Kiếm tu học kiếm cũng không phải là dùng để giảng đạo lý.

Mộc Trọng Hi lý trí cảm thấy lời này của nàng không đúng, nhưng nội tâm lại bị thuyết phục một cách quỷ dị, thậm chí còn cảm thấy: Có đạo lý a!

Kiếm tu bọn họ đều mạnh như vậy, vì sao còn muốn nói đạo lý?

"Dựa vào tứ sư huynh cả đấy." Diệp Kiều đẩy hắn qua: "Ta biết, tứ sư huynh nhất định có thể, đúng không?"

Tiểu sư muội đã dùng cặp mắt tràn đầy mong đợi cùng tín nhiệm nhìn hắn như vậy, làm cho Mộc Trọng Hi cuối cùng cũng không do dự nữa.

"Được."

Mộc Trọng Hi gật đầu, không hề do dự vươn tay rút kiếm ra, linh khí lập tức bạo phát, bóng kiếm màu trắng hiện lên, trong khoảnh khắc vô luận là kiếm của tán tu bên ngoài kết giới, hay là huyền kiếm bên hông Diệp Kiều cũng đồng thời run rẩy. Đây chính là trời sinh kiếm cốt. Toàn bộ Tu chân giới, những thiên tài kiếm đạo cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong khoảnh khắc kiếm khí tràn ra kia, Diệp Kiều thừa nhận bản thân có bị vị sư huynh thường ngày không đàng hoàng này làm cho cảm động không thôi.


Trước khi Mộc Trọng Hi rút kiếm một giây, Tống Hàn Thanh cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả linh thảo còn chưa kịp lấy, cả người đã nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng vẫn chậm một bước, Kim Cương Phù trên người đã bị chấn nát.

Mọi người lập tức kinh hãi đến phát ngốc.

Tô Trạc không thể tin tưởng hô: "Nát?"

Phù này là Tống sư huynh luyện chế một năm, nghe nói có thể chịu một kích toàn lực của Kim Đan, kết quả lại dễ dàng vỡ vụn như vậy sao? Chỉ một đạo kiếm khí, sao có thể làm được?

Tống Hàn Thanh cắn chặt răng. Nếu không có tấm Kim Cương Phù này, nếu trực tiệp rơi trên người mình, e là không bị đánh bay cũng sẽ bị thương. Tên tán tu đáng chết này rốt cuộc là chui từ nơi ra vậy?

Tống Hàn Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cắn răng đè xuống cơn tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm mấy người Diệp Kiều, hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy kẻ dám làm hắn mất mặt này.

"Mau tới, nhị sư huynh, tam sư huynh." Diệp Kiều không thèm quản mấy người Nguyệt Thanh Tông, cao hứng phất tay gọi hai vị sư huynh lại gần.

Minh Huyền nhìn tiểu sư muội cùng Mộc Trọng Hi đã nhanh chóng thu hoạch linh thực, lương tâm của hắn rốt cục không chịu nổi, hỏi: "Chúng ta không chừa cho những người khác một chút sao?"

"Vì sao phải chừa cho bọn họ?" Diệp Kiều hận rèn sắt không thành thép, nàng coi như hiểu rõ vì sao Trường Minh Tông thi đấu lại thua nhiều năm như vậy, trái tim thánh mẫu, ngây thơ ngốc nghếch không chịu nổi mà!

"Huynh đừng nghe Triệu trưởng lão cùng Đoạn trưởng lão nói hươu nói vượn." Nàng điên cuồng tẩy não cho bọn họ, làm công tác tâm lý: "Cái gì gọi là đi con đường của mình để cho người khác nói?"

Nàng bĩu môi: "Chúng ta phải đi đường của người khác, để cho người khác không còn đường để đi."

Nguyệt Thanh Tông không biết xấu hổ, Trường Minh Tông bọn họ cũng có thể a!

"Tục ngữ nói người cần mặt mũi, cây cần phải có vỏ, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Chỉ cần chúng ta không biết xấu hổ, ai cũng không thể đánh bại chúng ta."

"Nhanh lên, nhị sư huynh tam sư huynh, bằng không sẽ thật sự bị bọn họ đoạt đi đấy."

Dưới một phen tẩy não của Diệp Kiều, Tiết Dư cùng Minh Huyền thế mà lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy có lý. Đúng vậy. Dựa vào cái gì nhất định phải nhường nhịn người khác? Nhường nhịn có chỗ lợi gì cho họ sao? Không có, chỉ thấy bản thân vẫn luôn bị khi dễ.

Sau khi được Diệp Kiều tận tình khuyên bảo, mấy đệ tử Trường Minh Tông rốt cuộc thả xuống xiềng xích, công khai bá chiếm một mảnh dược điền, chọc cho Tô Trạc tức giận đến cả người phát run: "Sao các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"

"Chúng ta cướp được bằng thực lực, các ngươi dựa vào cái gì mà mắng chúng ta không biết xấu hổ?" Tiết Dư quay đầu, ngữ khí ôn nhu nhưng lại phá lệ đúng lý hợp tình.

Tiết Dư phát hiện, loại hành vi này tuy rằng không tốt đẹp cho lắm, nhưng rất sảng khoái a. Trước kia, hắn mỗi ngày đều bị các loại quy củ trói buộc, mỗi lần ra cửa rèn luyện đều như chó nhà có tang. Hiện tại mỗi ngày đi theo sư muội, nhân lúc cháy nhà hôi của, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận