Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

"Là thân truyền của năm đại tông môn đấy! A a a, xem phục sức thì hình như là Nguyệt Thanh Tông."

"Thật hâm mộ, đó chính là tiểu sư muội mà Nguyệt Thanh Tông mới thu sao, quả nhiên là chúng tinh củng nguyệt, ai. Lần đầu được nhìn thấy tận mắt đệ tử thân truyền đấy."

"Thôi đi, ngươi không thấy ánh mắt mấy vị sư huynh của nàng chỉ vây quanh nàng thôi sao? Không thể trêu vào, chúng ta vẫn nên tránh xa ra một chút thì hơn."

Diệp Kiều nghe được tiếng nghị luận của đám người, lập tức đưa mắt nhìn qua. Phục sức màu lam nhạt thêu tên độc hữu của đệ tử thân truyền, rất phong cách, cũng rất đáng chú ý. Nàng vội vàng chọc chọc Mộc Trọng Hi đang xem náo nhiệt bên cạnh, liếc mắt về phía Vân Thước giữa đám người hỏi: "Nhìn thấy nữ hài tử kia không?"

Trong tiểu thuyết, nam phụ bị luân hãm nhanh nhất chính là Mộc Trọng Hi, tên ngốc này không hề có tâm tư quanh co nào, dễ dàng bị nữ chủ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có thể là Vân Thước cảm thấy, phá hủy một thiên kiêu trời sinh kiếm cốt tương đối có thành tựu, cho nên về sau Mộc Trọng Hi bị ngược cực kỳ thê thảm. Lúc trước, Diệp Kiều đọc tiểu thuyết cũng không khỏi thương hại tên chó con này mấy lần.

Mộc Trọng Hi theo bản năng nhìn theo hướng nàng chỉ. Phục sức màu lam, còn là một nữ nhân. Làm sao vậy?

Diệp Kiều rút huyền kiếm bên hông ra, nâng cằm, mặt mày thâm sâu hỏi: "Tứ sư huynh, ngươi có từng nghe nói qua một câu này chưa?"

"Gì?" Lần đầu nghe Diệp Kiều gọi mình là sư huynh, Mộc Trọng Hi có chút bất an.

"Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thành thần."

"Kiếm phổ, trang thứ nhất. Trước trảm ý trung nhân."


Nàng chỉ về phía Vân Thước, thâm trầm nói: "Giết!"

Mộc Trọng Hi: "..."

Điên rồi à?

Hắn câm nín ấn đầu Diệp Kiều xuống: "Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, chạy nhanh đi Diệp Kiều, nếu còn lề mề, phòng đều sẽ bị cướp sạch mất đấy."

"Khách điếm trong Vân Trung Thành sẽ còn tăng giá vô tội vạ, càng để lâu giá cả càng cao."

Diệp Kiều lập tức thu kiếm nói: "Cái gì? Vậy các ngươi còn thất thần làm gì, mau đi vào trong thôi."

Nàng không có tiền đâu!

Sau khi chen vào, bốn người tìm được một chỗ để đứng, Diệp Kiều được bảo vệ bên trong, mấy sư huynh của nàng cũng rất tri kỷ, không để nàng bị người đụng chạm xô đẩy.

Vân Thước được người người vây quanh, lúc này khẽ giương mắt, nhìn thẳng về phía Diệp Kiều, sau đó hơi xuất thần. Diệp, Diệp Kiều sư tỷ? Không. Ở trong ấn tượng của nàng ta, Diệp Kiều vĩnh viễn đều là một bộ dáng an tĩnh, chất phác không chút đáng chú ý.

Nếu bắt buộc phải đổi một cách nói khác, khi đó nàng ta nhìn Diệp Kiều liền cảm thấy đối phương quả thật rất đáng thương, rõ ràng là đệ tử trước nàng ta, kết quả lại chẳng khác nào con chim sẻ xám xịt không chút thu hút. Mà không phải như hiện giờ, thiếu nữ tra kiếm vào vỏ, mang theo vẻ tươi sáng cùng linh động trước nay chưa từng có. Nhưng diện mạo kia thật sự là Diệp Kiều sư tỷ mà.

Ôm vài phần tâm tư muốn thử, Vân Thước chủ động đi lên trước, hỏi: "Không biết vị đạo hữu này là tiểu sư muội của tông môn nào?"

Đang cùng Mộc Trọng Hi bàn bạc xem buổi tối hôm nay ngủ phòng nào cho tương đối tiện nghi, Diệp Kiều nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu tùy ý mà nhìn nàng ta một cái, chỉ cảm thấy thật sự không hổ là nữ chủ vạn người mê. Lớn lên thật xinh đẹp.

Dưới ánh mắt dò xét của Vân Thước, Diệp Kiều không đổi sắc, đáp: "Tiểu môn tiểu phái, không đáng nhắc tới."

Vân Thước nghe ra nàng đáp qua loa có lệ, khóe môi khẽ mấp máy, cảm thấy nghẹn khuất khó chịu.

"Ngươi.." Nàng mới vừa mở miệng, đã bị một giọng nói khác đánh gãy.

"Tiểu sư muội." Một thiếu niên mặc y phục màu lam nhạt lạnh nhạt nói: "Đi thôi."


Vân Thước chỉ có thể im miệng.

Đợi sau khi hai người rời đi, Minh Huyền suy tư sờ sờ cằm nói: "Tiểu cô nương kia, chính là đệ tử mới thu của Nguyệt Thanh Tông, nghe nói là thiên tài Thủy linh căn cực phẩm."

"Đúng vậy, có điều người bên cạnh nàng ta là ai thế? Còn mắt cao hơn đầu hơn cả ngươi." Mộc Trọng Hi hiếu kỳ hỏi.

Huyệt thái dương của Minh Huyền đập thùm thụp, nhịn xuống cơn tức, đáp: "Là đại đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông."

"Tu vi còn cao hơn đại sư huynh của chúng ta một cấp bậc, tự nhiên sẽ có chút kiêu ngạo."

Diệp Kiều nghĩ thầm. Tính sai rồi. Đại đệ tử thân truyền đều tới, mà đại sư huynh của nàng lại không đi cùng. Đến lúc đó nếu thật sự phải đánh nhau để đoạt linh thực, e rằng phe mình sẽ không chiếm được ưu thế.

Bên kia, mấy người Nguyệt Thanh Tông cũng đang nghị luận.

"Vừa rồi bốn người kia, có hai Kim Đan, một người Kim Đan trung kì, tiểu cô nương còn lại là Luyện Khí."

Vân Thước nghe thấy sư huynh nói, liền vô thức khẽ lẩm bẩm: "Nhiều đệ tử Kim Đan như vậy ư. Là thân truyền của đại tông môn nào cũng tới sao?"

Kim Đan a..

Nữ hài kia, sư huynh bên người đều có tu vi cao thế sao? Đều là tiểu sư muội trong tông môn, Vân Thước khó tránh khỏi cũng có chút tâm lý so kè.


"Chư vị đạo hữu." Lúc này ông chủ khách điếm cao giọng nói: "Các phòng khác đều đã kín khách, hiện tại chỉ còn lại thượng phòng mà thôi."

Người của Nguyệt Thanh Tông không có phản ứng gì đặc biệt, bọn họ là thân truyền đệ tử, tự nhiên sẽ ở thượng phòng. Chỉ có thượng phòng mới xứng với thân phận của họ mà thôi.

Nhưng mà Mộc Trọng Hi lại nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Một trăm linh thạch thượng phẩm, các ngươi là hắc điếm sao?"

Tiết Dư che mặt.

Minh Huyền từ trước đến nay cũng không thèm để ý đến hắn, cũng phải dùng khuỷu tay thọc thọc hắn, nói: "Ngươi thật mất mặt."

Thân truyền nhà ai lại có loại đức hạnh này chứ hả!

Sư huynh đứng bên cạnh Vân Thước nghe được lời này, khinh thường nói: "Được rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, một đám quỷ nghèo kiết hủ lậu như vậy, còn có thể là đệ tử thân truyền của đại tông môn nào kia chứ? Ta thấy không chừng là mấy tán tu Kim Đan mấy trăm tuổi thôi."

Đúng vậy. Thân truyền nhà ai lại mất mặt như vậy chứ?

Sau khi biết đối phương không tốt hơn mình, Vân Thước thế mà lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui