Diệp Kiều muốn phá cảnh, chỉ có thể cưỡng chế đột phá, giống với Diệp Thanh Hàn, thậm chí còn khoa trương hơn, trong thời gian ngắn nàng đã phá tận ba cảnh.
Dưới loại tình huống như vậy, phần cơ sở rất dễ bất ổn, nhưng nếu không phải bí cảnh một hai nhất định ép nàng, thì đúng là nàng không hề có ý định đột phá.
"Yêu thú Nguyên Anh Kỳ chưa đủ để nàng củng cố nền móng sao?" Minh Huyền sờ cằm: "Hay là tìm mấy tên Kiếm tu đánh một trận đi."
"Có thể tìm người có cảnh giới ngang bằng nàng."
"Lời này của ngươi." Mộc Trọng Hi hất cằm, "Mấy thân truyền đang ngồi ở ngoài kia không ai có cảnh giới giống nàng hết."
"Hmm. Vân Thước đó." Minh Huyền chậc một tiếng, "Nàng ta so với Diệp Kiều cao hơn, nhưng phần cơ sở lại kém, rất thích hợp để giúp tiểu sư muội đột phá."
Chu Hành Vân: "Để ta bắt nàng mang đến đây ha?"
"Đi."
Sau khi bốn người tính toán xong, liền nghênh ngang bay đến phương hướng của mấy thân truyền ở tông khác, dù sao bí cảnh cũng đâu nhắm vào bọn họ.
Trong đại bí cảnh có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng nói thật, từ khi Diệp Kiều gia nhập, nếu bí cảnh bọn họ đi vào không sụp, thì cũng là giở thủ đoạn hèn hạ với nhau, không ai rảnh để đi tìm kỳ ngộ gì nữa hết.
"Bọn họ đang giành cái gì vậy?"
"Chậc." Minh Huyền giơ tay che trán, nhìn nhìn: "Hình như là món linh khí nào đó."
Linh khí với pháp khí khác nhau ở chỗ, pháp khí có thể rèn ra, còn linh khí thì đa số ở bên trong bí cảnh, phẩm cấp cao, còn rất hiếm.
Mộc Trọng Hi cũng muốn đi góp vui, "Linh khí gì vậy? Sao nhiều người giành quá?"
Tổng hết bốn người mà đến tận ba người không biết, chỉ còn lại Tiết Dư, hắn đánh giá linh khí, nhíu mày, bình tĩnh nói: "Là Hồng Liên Đỉnh."
"Là linh khí xếp thứ chín trong bảng."
Đan lô đó.
Bọn họ trong nháy mắt liền không có hứng thú, Tiết Dư cũng không thiếu gì đan lô, tuy nhiên...
Tiết Dư ngẩng đầu, "Chúng ta có thể lấy cho tiểu sư muội."
Nàng nghèo, cái gì cũng không có, một sợi Bó Yêu Thừng là do Đoạn Hoành Đao cho, linh cung thì nhặt được của người ta, sau đó phải trả lại cho Miểu Miểu.
"Cao như vậy, ngự kiếm đi lên được không?"
"Giữa không trung có bậc thang kìa." Tiết Dư nói: "Các ngươi phải leo lên, không thể ngự kiếm."
Mấy bậc thang này nhìn không tới, sờ không được, nhưng có phạm vi nhất định, một khi không cẩn thận sẽ rất dễ dàng ngã xuống, hơn nữa nó lại nằm giữa không trung nên cũng mang ý nghĩa rất sâu xa.
Bí cảnh này cố ý đem nhiều người tụ hợp lại một chỗ, chính là vì đang nhắm vào Diệp Kiều, nên không cho ai giúp nàng hết ư?
"Các ngươi ráng kéo dài thời gian nha." Những lời lúc Diệp Kiều rời đi đã nói, hắn vẫn nhớ rõ, "Đợi một chút nữa ta sẽ cho nổ bay cái bí cảnh ngu ngốc này."
Hồng Liên Đỉnh trôi nổi trên không trung, mấy thân truyền cần đan lô đều tập trung hết ở đây.
Tiết Dư không hiểu: "Vân Thước muốn thứ này làm gì?"
Nàng ta có phải Đan tu đâu.
"Mặc kệ nàng ta." Mộc Trọng Hi xoa tay hầm hè, "Ta đi giành đây."
Hắn nói xong liền khuỵu gối mượn lực nhảy lên, dẫm lên giữa không trung, quả nhiên có một bậc thang vô hình, diện tích xung quanh không lớn rất dễ dàng ngã xuống.
Người gần Hồng Liên Đỉnh nhất chính là Vân Thước, nàng ta liên tiếp lướt qua vài người đứng ở trên cao, lúc Mộc Trọng Hi đuổi theo thì cũng không thèm quan tâm đến nàng, tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa ngày thường vẫn luôn rèn luyện, nên Vân Thước còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy người Trường Minh Tông bò đến nơi.
Nàng cắn môi, tỏ vẻ cực kì đáng thương, "Ngươi là một Kiếm tu, vì sao lại muốn giành với ta?"
Mộc Trọng Hi: "Ngươi là một Phù tu thì muốn đan lô làm gì?"
Câu hỏi hắn đặt ra quá mức thẳng thắn, khiến cho Vân Thước không biết trả lời làm sao, mắt thấy Mộc Trọng Hi nhất định phải đuổi theo, nàng ta dứt khoát lựa chọn hoặc là không làm, còn không thì phải làm đến cùng, thế là liền cầm lấy thanh huyền kiếm, vung ra kiếm quyết đâm về phía hắn, kiếm quang sáng chói, trên cánh tay Mộc Trọng Hi liền xuất hiện một vết thương sâu, hắn trợn tròn mắt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vân Thước, sau đó bị nàng ta đánh rớt xuống bậc thang.
Chu Hành Vân vươn tay bắt lấy Mộc Trọng Hi, tránh cho hắn bị đập mặt xuống đất, nhìn một màn vung kiếm vừa rồi của Vân Thước, liền phun ra hai chữ: "Kiếm tu."
—— Nàng biết dùng kiếm?
Bên ngoài sân đã nhấc lên sóng to gió lớn.
"Nàng là Kiếm tu?"
"Giống Diệp Kiều sao?"
Lúc trước Diệp Kiều chính là giấu diếm chuyện nàng là Phù tu, nên trận thứ hai mới khiến mọi người trở tay không kịp.
Đột nhiên lại xuất hiện thêm phiên bản Diệp Kiều 2.0, bọn họ lúc này cũng không kích động như lần đầu nữa, chỉ là cảm thán trong lòng thôi.
"Tóm lại thì người nào cũng cất giấu một tay a."
"Ta vẫn luôn cảm thấy thân truyền của năm tông không hề đơn giản như vậy, nhưng không nghĩ tới át chủ bài của Nguyệt Thanh Tông lại là Vân Thước."
Biểu hiện của nàng ta quá kém, bốn trận trước đều khiến người khác phỉ nhổ, ngay cả trưởng lão xem trọng nàng cũng có chút thất vọng.
Kết quả trận thứ năm lại nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Mộc Trọng Hi vừa rồi không hề phòng bị xíu nào, nên đã bị một kiếm đánh ngã, hắn che lại cánh tay bị thương, nhe răng trợn mắt: "Nàng ta biết dùng kiếm."
Tiết Dư ném đan dược cho hắn, "Cầm máu. Cẩn thận nàng ta một chút, người này có chỗ bất thường."
Mộc Trọng Hi hàm hồ lên tiếng: "Biết rồi."
Lúc này đã có rất nhiều thân truyền tụ tập lại, có Bích Thủy Tông, cả Vấn Kiếm Tông, sức chiến đấu của Bích Thủy Tông yếu nhất, vốn dĩ chuyện cướp đoạt linh khí như này đối với bọn họ như có duyên không phận, nhưng ai biểu bọn họ giàu làm gì.
Vấn Kiếm Tông với Bích Thủy Tông từ khi đi vào bí cảnh thì đã hợp tác với nhau.
Lúc Tư Diệu Ngôn nhìn thấy Hồng Liên Đỉnh kia một khắc, liền không chút do dự đưa ra hứa hẹn: "Giúp chúng ta lấy được Hồng Liên Đỉnh, sau này đan dược Bích Thủy Tông, sẽ cho các ngươi miễn phí."
Kiếm tông đều là một đám nghèo xác xơ, đan dược của bọn họ ít đến thảm thương, nghe được có thể nhặt được món hời, Sở Hành Chi lập tức rút kiếm: "Chốt."
Mà mấy Kiếm tu khác cũng không phải ăn chay, trong nháy mắt chỉ còn lại vài tàn ảnh, hai ba bước đã leo lên bậc thang, Vân Thước cắn chặt răng, không thèm quay mặt lại, bắt đầu rải bùa.
Nàng có rất nhiều bùa, rải xong một đợt, thì mấy Kiếm tu căn bản khổng thể chạm đến nàng.
"Trời đất ơi." Chu Hành Vân phản ứng chậm nửa nhịp, âm thầm phun ra hai chữ, tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy tốc độ của bọn họ.
Mộc Trọng Hi điên cuồng lắc hắn: "Đừng có trời trời đất đất nữa, nhanh lên đi Đại sư huynh!"
Không thấy người ta sắp giành mất rồi sao?
Tốc độ Vân Thước rất nhanh, một đường bò đến bậc thang cao nhất, ánh mắt nàng lóe sáng, vừa mới vươn tay muốn chạm lấy Hồng Liên Đỉnh, thì giây tiếp theo nó đã mất tiêu.
Nàng ngẩn người.
Chỉ thấy Đoạn Hoành Đao ở phía dưới đang chậm rãi lấy ra một chiếc hộp, rồi vung tay lên, Hồng Liên Đỉnh cũng theo đó mà bay qua.
Vân Thước trơ mắt nhìn đan lô gần đến tay đã bay mất, nàng sốt ruột: "Đưa ta!"
Đoạn Hoành Đao cũng không thèm quay đầu lại, "Lêu lêu lêu, không cho."
Vân Thước bay lên giành lấy, một đám người trên thang cũng đã bắt đầu đánh nhau.
Chu Hành Vân bị hối thúc cuối cùng cũng lên đến nơi, mấy tên Kiếm tu như Diệp Thanh Hàn với Tần Hoài đã bị loại, nên hiện tại trong đây hắn là người vô địch, lúc này hắn nhẹ nhàng đáp xuống bậc thang cuối cùng, liền gặp được Vân Thước.
Hai bên oan gia ngõ hẹp, Minh Huyền ở dưới lập tức la lớn: "Nhanh, nhanh, nhanh."
"Đá nàng đi!" Minh Huyền: "Đại sư huynh."
Mộc Trọng Hi hùa theo: "Chúng ta không tố chất, chúng ta đến trước, nhanh chân đá nàng ta xuống đi."
Chu Hành Vân thấy thế bình tĩnh nhìn thoáng qua Vân Thước, đối mặt với ánh mắt vô cảm của hắn, Vân Thước trong chớp mắt liền hoảng hốt: "Chu sư huynh, ngươi..."
Giây tiếp theo, Chu Hành Vân không chút khách khí đá nàng xuống.
Do tu vi cao nên không có Kiếm tu nào ngăn cản được Chu Hành Vân, mà Tần Hoài với Diệp Thanh Hàn đã bị loại, nên rất nhanh hắn đã leo lên được bậc cao nhất.
Đoạn Hoành Đao không thích nhìn Vân Thước giành được, nhưng khi thấy Chu Hành Vân đuổi đến, trong lòng hắn biết Đại sư huynh nhà mình đã bị loại, nên bản thân cũng không giữ được món linh khí này, mà ít nhiều gì thì nó cũng là linh khí nằm đầu bảng, nên hắn cũng muốn giãy dụa một xíu, ôm chặt lấy Hồng Liên Đỉnh đang bị thu nhỏ, "Đợi chút!!"
"Hỏi các ngươi một chuyện." Hắn ý đồ muốn châm ngòi ly gián, "Chỉ có một cái đan lô mà thôi, lấy được rồi thì các ngươi cho ai?"
Có tới hai Đan tu lận.
"Cho Diệp Kiều nha." Tiết Dư sờ cằm, bình thản nói, "Mấy viên đan dược của nàng lớn lên hơi xấu, có lẽ nên thử đổi cái cao cấp hơn để nhìn xem bọn chúng có đẹp lên được chút nào hay không."
"Ngươi không cần?" Liễu Uẩn kinh ngạc, hắn thừa nhận Diệp Kiều rất lợi hại, nhưng về phương diện đan thuật thì Tiết Dư cũng không kém, dựa vào đâu mà nhiều người như vậy, lại nhất định phải cho Diệp Kiều.
Tiết Dư nhướng mày: "Ta họ Tiết."
"Không có cái này thì còn có thể về nhà lấy của Tiết gia, hơn nữa, ngươi không hiểu." Hắn chậm rãi nói, "Nàng chính hi vọng duy nhất của thôn chúng ta."
"Nếu dùng một câu để đánh giá, thì nàng chính là kì tài ngút trời."
Nói xong mấy người khác còn phối hợp gật đầu.
Kì tài ngút trời, không có tật xấu.
Liễu Uẩn: "...Các ngươi mới có tật xấu đi."
"..."
Tống Hàn Thanh ở bên ngoài khinh thường: "Chậc..."
Trường Minh Tông các ngươi nhất định phải đoàn kết với nhau đúng không?
"Tống Hàn Thanh ca ca! Chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!" Một tên cơ bắp cuồn cuộn ở bên ngoài đã bắt đầu uốn éo hô to.
Nụ cười lạnh của Tống Hàn Thanh đã bị dọa cho cứng lại rồi.
Đoạn Hoành Đao ôm Hồng Liên Đỉnh trong tay không muốn đưa, nhây tới nhây lui nửa ngày, lúc thấy Chu Hành Vân chuẩn bị cướp, ở giữ không trung liền xuất hiện một con phượng điểu màu xanh, đột nhiên lao xuống chỗ bọn họ.
Đan lô không bị khế ước nên kích thước cũng không lớn, Thanh Loan Điểu mở miệng liền gắp trúng, định ném cho Vân Thước.
"Thanh Loan." Mắt Vân Thước sáng rực: "Mau lấy lại đây."
Chu Hành Vân nhíu mày, rút kiếm đuổi theo, Thanh Loan Điểu kêu một tiếng thật dài, tiếng kêu thật chói làm cho mọi người theo bản năng liền che tai lại.
...Đau quá.
Sau khi thành công né tránh, Thanh Loan Điểu liền bay đi, kéo dãn khoảng cách.
"Đừng để nàng lấy được!"
Nhưng khoảng cách xa như vậy, đã ngăn cản không được.
"Các ngươi náo nhiệt ghê ha."
Thật sự.
Dù cách thật xa nhưng Diệp Kiều vẫn có thể nghe được động tĩnh.
Nàng nhanh tay lẹ mắt dựng đầu KFC đang ngủ dậy, vững vàng ném nó đi, Phượng Hoàng - Vua của muôn loài chim, trong Tu Chân Giới huyết mạch áp chế là chuyện rất nghiêm trọng, khoảnh khắc uy áp phát ra, khi hai con chim chạm mặt nhau, Thanh Loan liền theo bản năng mà nằm phục xuống đất.
Vân Thước vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn chặt răng, tiếp tục dồn lực: "Lại đây."
Khi lập khế ước chủ tớ thì chỉ có bản thân linh thú phải chịu hạn chế, nó ai oán khóc một tiếng, âm thanh công kích tinh thần chói tai chỉ có Diệp Kiều với Vân Thước là không bị ảnh hưởng.
KFC là thú khế ước của nàng, nên việc áp chế tinh thần đối với nàng vô dụng.
Vân Thước nhanh tay lẹ mắt muốn chạy qua đem Hồng Liên Đỉnh bỏ vào túi, Diệp Kiều cũng đứng dậy chạy qua, nàng muốn đột phá, nhưng cần phải có thời gian, lần trước Diệp Thanh Hàn phải chờ tận mấy ngày trời, nên lúc này nàng chỉ mới vừa ngồi xuống có mấy tiếng, lại bắt đầu đánh nhau rồi.
Hồng Liên Đỉnh vẫn còn ở bên ngoài, hai người cũng chưa ai lấy được.
Ánh mắt Vân Thước lạnh lùng, muốn chém gãy kiếm của Diệp Kiều, kết quả không biết cây gậy kia làm từ thứ gì, bị một kiếm chém xuống cũng không chút sứt mẻ.
Nàng mím môi, không biết nghĩ đến chuyện gì, thanh âm nhẹ nhàng, lại gần Diệp Kiều, cười cười: "Trong lúc thi đấu, Diệp Kiều sư tỷ, chắc sẽ không sử dụng đến quỷ nhỏ mang lĩnh vực kia đi?"
Diệp Kiều: "Không cần."
Khi nàng thấy Vân Thước lại gần trong nháy mắt, liền khởi động chiêu thức thứ ba của Thanh Phong Quyết, tạo thành một vệt cung trắng, rồi nổ tung, tuy Vân Thước vẫn kịp thời mở ra pháp khí nhưng vẫn chịu cảnh nằm dài trên đất.
Diệp Kiều không có tố chất, một chân đạp lên mặt nàng ta, "Dù sao có lĩnh vực hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc ta đánh ngươi."
Nàng lần này không hề thu lực một chút nào. Sắc mặt Vân Thước khẽ biến, kịp thời dùng Kim Cương Phù chặn lại.
Mộc Trọng Hi vội vàng nói, "Diệp Kiều, nàng ta biết dùng kiếm."
Hắn vừa mới nhắc xong, Vân Thước cũng chém ra một kiếm, kiếm pháp của Nguyệt Thanh Tông có thể vừa đánh vừa thủ, nếu đây là lần đầu nhìn thấy, Diệp Kiều chắc chắn sẽ bị đánh trúng, tuy nhiên trước đó nàng đã được ảo cảnh cho xem kiếm pháp của Nguyệt Thanh Tông, nên ít nhiều gì cũng nhớ được, liền dùng Đạp Thanh Phong né tránh.
Khó khăn lắm mới tránh được, Diệp Kiều nghiêng đầu: "Kiếm Phù song tu?"
Mắt nàng sáng rực lên.
Ở đây nhiều thân truyền như vậy, nếu không phải mạnh hơn nàng, thì chính là một đám Đan tu với Khí tu, chỉ có Vân Thước là ở cảnh giới Kim Đan Kỳ, nhưng nàng ta là Phù tu, Diệp Kiều không muốn dựa vào nàng ta để đột phá.
Kết quả, nàng ta lại còn ẩn giấu một tay.
Diệp Kiều vực dậy tinh thần, miễn cưỡng nén xuống cảm giác muốn cười, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà làm hành động ngoắc tay khiêu khích, muốn nàng ta nhanh chóng đánh mình.
Vân Thước nắm chặt huyền kiếm trong tay, thấy bộ dáng Diệp Kiều chật vật trốn tránh, trong lòng liền thoải mái: "Ngươi đến đúng lúc lắm."
Đúng lúc nàng đang cần một người để chứng minh thực lực của mình.
Nguyệt Thanh Tông tuy rằng chủ yếu là bùa chú, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có Kiếm tu, chỉ là sẽ bị mờ nhạt khi đứng giữa một đám Phù tu, nhưng kiếm pháp của bọn họ, vừa có khả năng tấn công, lại vừa có thể duy trì.
Vân Thước chờ đợi ngày này đã lâu, Vân Ngân bởi vì chuyện của trận thi đấu thứ tư, nên luôn nhốt nàng trong cấm địa, nhưng rất may mắn ở nơi đó nàng đã nhặt được truyền thừa, bên trong còn có rất nhiều chú ấn kì lạ.
Truyền thừa kiếm thuật, lại còn là kiếm pháp của tổ sư gia Nguyệt Thanh Tông.
"Hai Kiếm Phù song tu." Trưởng lão Thành Phong Tông đứng lên, "Đệ tử lần này, không ổn rồi."
"Diệp Kiều có thể đánh được sao?" Tần Phạn Phạn nhìn qua Đoàn Dự.
Đó là đệ tử dưới trướng của hắn.
Đoàn Dự trả lời đúng sự thật: "Đánh không lại."
Áp chế về cảnh giới vẫn còn ở đó kìa.
Bên trong Diệp Kiều bị ép đến nỗi vẫn luôn lựa chọn dùng Đạp Thanh Phong để trốn tránh, kiếm pháp của Vân Thước cực kì xảo quyệt, một bên tới gần, một bên không chút khách khí nói: "Tam tu lợi hại lắm sao?" Nàng cười nhạt, "Ngươi cũng chỉ có như thế."
Diệp Kiều không thể bắt được thân ảnh của Vân Thước, hai người đồng thời kết trận, về phương diện tốc độ thì Diệp Kiều nhanh hơn một chút.
Trận pháp bị trộn lẫn giữa hai tông, với tốc độ của của Trường Minh Tông và uy lực của Nguyệt Thanh Tông, cả hai kết hợp với nhau khiến cho sắc mặt Vân Thước cứng lại, rõ ràng đã bị hao phí sức lực.
Trường hợp đánh nhau giữa hai Kiếm Phù song tu là chuyện chưa từng xảy ra ở Tu Chân Giới.
"Trời ạ. Nguyệt Thanh Tông năm nay cũng ẩn giấu một tay."
"Khó trách trong túi của nàng có huyền kiếm."
"Chẳng trách Vân Ngân không thể phạt nàng, cũng là thiên tài như Diệp Kiều, sao lại bỏ được."
"Nhưng Kiều Kiều nhà chúng ta là tam tu, Vân Thước làm được không."
"Thức tỉnh đi, nếu so như vậy, thì linh căn của Vân Thước còn cao hơn Diệp Kiều."
"Diệp Kiều có tiến bộ, không giống lúc trước." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhàn nhạt nhìn tình huống bên trong, nhận xét đúng trọng tâm, "Nhưng nếu thật sự so như vậy, thì Diệp Kiều thua rồi."
Vân Thước cao hơn nàng hai cảnh giới.
Trừ khi nàng có thể đột phá, nếu không chỉ có thể bị đè đánh trong suốt quá trình mà thôi.
Diệp Kiều cũng cảm nhận được áp lực, nàng chỉ có thể chiếm được chút tiện nghi nhờ trận pháp, còn lại chỉ có thể bị đè đánh, nàng nhịn không được mà cảm thán, đúng thật là nữ chính ha, không được truyền thừa này thì vẫn còn truyền thừa khác, đây là thiên đạo muốn con gái cưng nhà mình tu hai đạo sao?
Sau khi hai người đánh nhau, nhóm thân truyền bị công kích thần thức cũng nhanh chóng bò dậy, muốn đi lấy Hồng Liên Đỉnh.
Cuối cùng Chu Hành Vân đã nhanh chân hơn lấy được Hồng Liên Đỉnh nằm trên đất.
"Đánh nhau rồi."
Đoạn Hoành Đao: "Các ngươi không hỗ trợ sao?" Thế cục này rất rõ ràng đang nghiêng về một phía đó.
Mộc Trọng Hi: "Ngươi không tin huynh đệ tốt của mình sao? Dù gì chúng ta cũng từ một bụng sống chết chui ra mà."
Có sốt ruột cũng vô dụng, trong thời điểm này Tiết Dư liền lấy ra hạt dưa, "Có thể đánh, dù sao Thành Phong Tông các ngươi cũng không giành được hạng nhì, mà hạng ba cũng tốt rồi, đứng cố gắng nữa, buông thả với chúng ta đi."
Đoạn Hoành Đao: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...