Hai Khí tu kết hợp dùng pháp khí trói lại hai tên Ma tộc, vì sợ nửa đường xuất hiện biến cố, nên nhóm Đan tu liền luân phiên cho hai Ma tộc ăn linh đan, "Khi nào các trưởng lão mới đến vậy?"
"Chắc là sáng mai."
"Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Sở Hành Chi lợi dụng thời cơ báo thù, thế là hung hăng đạp hai tên Ma tộc một cái, "Sao Nguyên Anh Kỳ lại trà trộn vào đây được?"
Theo lí thuyết nếu Nguyên Anh Kỳ đi vào bí cảnh, cũng sẽ bị áp chế xuống Kim Đan Kỳ, nên căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như này.
Vân Thước không dám nói lời nào, bàn tay nắm chặt Căn Nguyên Châu, tìm nơi không người, yên lặng hấp thu năng lượng bên trong, viên châu này có thể mạnh mẽ áp chế tu vi tiến vào bí cảnh thì linh khí của nó cũng dồi dào lắm.
Chỉ trong một thoáng khi linh khí tiến vào bên trong cơ thể, nàng liền có thể cảm giác được cảnh giới của mình dần biến chuyển.
Tiết Dư lắc đầu, "Không rõ nữa."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn phải chờ sau khi rời khỏi đây, nghe các trưởng lão giải thích nghi hoặc.
Ngày hôm sau, rốt cuộc bí cảnh cũng mở ra.
Tất cả mọi người cả đêm đều không dám ngủ, canh chừng hai tên Ma tộc kia. Lúc nhìn thấy bí cảnh mở ra, ngay lập tức một đám gấp không chờ nổi liền chạy nhanh ra ngoài, chỉ có Diệp Kiều là không thèm để tâm, ngủ say như chết, do đó nàng là người vui vẻ thoải mái đi ở phía sau cùng.
Kết quả vừa ra tới, liền ăn ngay một quả táo bị ném qua.
Diệp Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, thuận tiện gặm một cái, hỏi: "Làm gì vậy?"
Nàng đã làm gì sai mà khiến cả khán phòng hận nàng như vậy?
"A! Ngại quá, lộn người rồi." Tiểu cô nương ném quả táo nhìn thấy nàng, liền khẩn trương: "Ta định chọi Vân Thước."
Diệp Kiều: "..." Nàng lại cắn thêm một miếng, ngọt ghê.
Đối phương lập tức hú một tiếng: "A a a, Diệp Lãng Lãng ăn táo của ta kìa."
Diệp Kiều gặm quả táo dường như không có việc gì mà rời đi, còn nhóm trưởng lão phải ở lại thu thập cục diện rối rắm của đám tiểu quỷ này, ví dụ như chuyện Vân Thước đang cất giấu Căn Nguyên Châu.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều bình an đi ra, các tu sĩ không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, ai có thể nghĩ đến vào thời khắc mấu chốt nhóm hài tử này còn có thể phối hợp với nhau tốt như vậy.
"Một đám nhóc ranh không biết trời cao đất dày." Tần Phạn Phạn cười mắng một tiếng. Không cần nói, trận thi đấu này ngay cả hắn ngồi xem cũng có chút kích động.
"Bình thường mà." Triệu trưởng lão bật cười: "Thiếu niên khí phách, đấu đá lung tung, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy."
Sau khi Diệp Kiều đi ra, thấy tất cả trưởng lão tập trung ở đây thì nhướng mày: "Cho ta hỏi một chút, thành tích vẫn được giữ nguyên chứ?"
Từ lúc trận đấu kết thúc thì Trường Minh Tông hạng nhất, Vấn Kiếm Tông hạng nhì, nếu thành tích được giữ lại, thì dù cho kết quả trong trận thi đấu đoàn đội tiếp theo như thế nào đi nữa thì Trường Minh Tông cũng đứng nhất rồi.
"Giữ." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông gật đầu, xem như bồi thường cho việc cứu người của Diệp Kiều.
Vốn dĩ bí cảnh đang dang dở nửa đường, theo lí thuyết là phải thi lại một trận, nhưng ai biểu Diệp Kiều ở thời điểm mấu chốt lại xoay chuyển càn khôn, nên hạng nhất lần này dành cho Trường Minh Tông cũng hợp tình hợp lí.
Tống Hàn Thanh sau khi ra khỏi bí cảnh liền bắt đầu mạnh mẽ lên án Vân Thước, hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi tốt xấu gì cũng là cực phẩm linh căn, mà ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có sao?"
Nếu không nhờ thân truyền khác phản ứng nhanh, thì đã giúp cho hai tên Ma tộc kia chạy thoát rồi.
"Ta không có cố ý." Hai mắt Vân Thước đỏ hoe: "Ngươi vẫn luôn xem thường ta, từ trước tới nay ngươi chưa bao giờ bảo vệ ta."
Thay nàng ta thu thập không biết bao nhiêu lần cục diện rối rắm Tống Hàn Thanh: "?" Có ngon thì nói lại lần nữa đi.
Minh Huyền lười biếng cùng Diệp Kiều dựa vào nhau, giọng nói không chút để ý: "Không phải nàng ta đang nói chuyện vô nghĩa quá sao?"
Cái tên mắt cao hơn đầu Tống Hàn Thanh này mà để ý đến ai chứ?
Ngay cả một con chó đi ngang qua hắn cũng phải xui xẻo nhận lấy ánh mắt khinh thường nữa mà.
Tống Hàn Thanh tức giận đến mức nói thẳng: "Mắc gì ta phải coi trọng ngươi? Dựa vào trình độ một lá bùa vẽ mất nửa năm của ngươi sao?"
"Cũng là thân truyền, nhưng sao ngươi không nghĩ xem mình kém nàng chỗ nào?" Hắn chỉ sang Diệp Kiều.
Diệp Kiều xua tay, đừng, đừng gây thù chuốc oán như vậy.
Kéo nàng vào làm gì?
Vân Thước lần đầu biết được cái gì gọi là phong thuỷ luân chuyển, lúc trước người được chú ý là nàng, nhưng hiện tại bị so sánh với Diệp Kiều cũng là nàng.
Sau khi ra khỏi bí cảnh, một đám thân truyền chụm đầu vào nhau mở hội nghị. Khiến các trưởng lão bị sự ồn ào này làm cho nhức đầu, liền vỗ tay, ý bảo bọn họ an tĩnh: "Vân Thước ở lại, còn mấy đứa kia muốn đi hay ở thì tùy."
Ồ quao.
Vân Thước ở lại?
Đây thật là náo nhiệt.
Ai cũng muốn hóng chuyện nên không người nào chịu rời đi. Vân Thước bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy khiến nàng có cảm giác như ngồi trên đống lửa, khủng hoảng cực kì, nàng khẽ véo lòng bàn tay, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
"Căn Nguyên Châu đâu?" Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhìn chằm chằm nàng, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Lấy ra nhanh."
Vân Thước không muốn trả lại, nàng cầu xin nói: "Trưởng lão, lấy cũng lấy rồi, còn bắt ta đưa lại làm gì."
Nàng không có khởi động kết giới, chỉ có thể chứng minh vật này vốn nên thuộc về nàng.
Những người khác muốn lấy lại cũng không được.
Diệp Kiều nghe được ba chữ Căn Nguyên Châu, thì nghiêng đầu tự hỏi một chút, trong nguyên tác có nhắc tới sao? Chắc là cũng có, nhưng hình như trong ấn tượng của nàng không có sự xuất hiện của Ma tộc, nên cũng không có làm lớn chuyện như hiện tại.
Sau khi nữ chính lấy được, liền trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh Kỳ.
Loại tốc độ phá kính như này, làm ai nghe xong cũng phải tấm tắc khen một câu tuyệt thế thiên tài.
Vân Thước ra vẻ trấn định: "Trước đó Trường Minh Tông gây chuyện làm sụp bí cảnh, còn bây giờ ta chỉ lấy đi Căn Nguyên Châu, cũng có gây nên tổn thất gì đâu."
Thấy nàng vẫn còn giảo biện, Trưởng lão Vấn Kiếm Tông liền lạnh lùng nói: "Đó là sụp, trăm năm sau nó sẽ tự tìm vật dẫn phù hợp để xuất hiện lần nữa, còn ngươi lấy đi Căn Nguyên Châu thì bí cảnh về sau sẽ không còn sự áp chế tu vi, chỉ cần một Nguyên Anh tùy tiện vào đó rồi tàn sát, thì những tán tu xui xẻo ở trong bí cảnh sẽ ra sao? Xuất hiện thương vong thì ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
Trường Minh Tông vô tội lại một lần nữa bị gọi tên thì liền cúi đầu đếm kiến dưới đất.
Nghe không hiểu, nghe không hiểu.
Trưởng lão Bích Thủy Tông khụ một tiếng, ý chỉ: "Nghĩ đi nghĩ lại thì sao lần nào xảy ra chuyện, cũng có mặt của Trường Minh Tông các ngươi hết vậy?"
"Còn có, Diệp Kiều."
"Tự mình mang theo khế ước giả có lĩnh vực đi vào bí cảnh, trái với quy tắc."
"Nêu tên phê bình. Lần sau không được như vậy nữa nghe chưa."
Tự dẫn theo khế ước giả có lĩnh vực đi vào trong thi đấu, thế nhưng các trưởng lão lại nhẹ nhàng bỏ qua vậy sao?
"Không công bằng." Tô Trọc nhíu mày: "Nàng tự mình mang theo khế ước giả đi vào bí cảnh. Thì số điểm yêu thú giết được phải bị trừ sạch mới đúng."
"Vừa rồi ta đã phê bình nàng." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông lạnh lùng liếc nhìn Vân Thước một cái, "À đúng rồi, Nguyệt Thanh Tông lần này 0 điểm."
Vân Thước phạm sai, Nguyệt Thanh Tông bị trừ điểm.
"Trường Minh Tông bị trừ hết điểm là không có khả năng." Trưởng lão buồn cười hỏi lại: "Không có Diệp Kiều, ngươi thật sự cảm thấy có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để thoát ra sao?"
"Nàng không phải chỉ đưa cho chúng ta túi trữ vật thôi ư?" Tất cả thân truyền ở đây đều thấy được, người cứu bọn họ chính là hai Khí tu của Thành Phong Tông.
Trưởng lão vẫy tay, không muốn nhiều lời với hắn, "Đợi khi nào trở về thì tự xem lưu ảnh thạch đi, không đề cập tới vấn đề này nữa."
"Vân Thước." Tông chủ Vấn Kiếm Tông phóng ra uy áp lên người Vân Thước.
Cảm giác áp bách ngột ngạt làm nàng ta bị cưỡng chế quỳ xuống.
"Lấy đi Căn Nguyên Châu, ngươi biết lỗi của mình hay không?"
Vân Thước chưa từng bị uy áp cưỡng chế quỳ xuống như này, hiện tại nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Diệp Kiều đang đứng một bên nhàn nhạt nhìn mình.
Làm nàng càng cảm thấy khuất nhục.
"Uy áp quỳ xuống." Tiết Dư nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi chớp, "Lần đầu ta thấy qua đó."
"Ta trải qua rồi." Diệp Kiều không nghĩ tới việc dùng uy áp cưỡng chế lại hiếm thấy như vậy, nàng liếc nhìn Vân Ngân một cái: "Vân tông chủ trước kia cũng thường xuyên làm như vậy đó."
Được lắm.
Tần Phạn Phạn lập tức quay đầu, "Nàng làm sai cái gì? Mà ngươi bắt nàng quỳ?"
Thân truyền nhà hắn trước nay đều được dạy theo phương pháp nuôi thả, Diệp Kiều là nửa đường mới thu nhận, nhưng cũng không có nghĩa là có thể bị người khác khi dễ thành như vậy đi, dùng uy áp để cưỡng chế quỳ xuống? Rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà phải đến mức như vậy?
Vân Ngân cũng chưa nghĩ đến lửa vậy mà cháy lan đến mình.
Lúc này Diệp Kiều đang là trung tâm của đề tài, tu sĩ bên ngoài đều dựng lỗ tai để nghe ngóng, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà đi nói bởi vì mình muốn đoạt một gốc linh thảo của con nhóc này nên mới bức nàng quỳ xuống, vậy thì còn mặt mũi gì nữa.
Tống Hàn Thanh cũng cảm thấy kì quái.
Lúc trước hắn luôn cho rằng Diệp Kiều phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, giữa vị trí nội môn của Nguyệt Thanh Tông và thân truyền của Trường Minh Tông thì nàng muốn làm thân truyền hơn nên mới lựa chọn rời tông xuống núi.
Vân Ngân không dám trả lời.
Diệp Kiều nhún vai, thấy hắn không lên tiếng, liền thay hắn nói: "Có thể là do lúc đó ta tốn công tốn sức mang linh thảo về, Vân tông chủ thấy vậy liền muốn lấy nó tặng cho tiểu đồ đệ thân yêu của mình, mà ta lại không chịu đưa, nên mới ép ta quỳ xuống thôi."
"..."
"Diệp Kiều." Vân Ngân lạnh lùng lên tiếng: "Loại chuyện như này đợi trở về lại nói."
Càng kể thêm thì hắn càng không ổn.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Vân Ngân, không nghĩ tới giữa Diệp Kiều cùng với Nguyệt Thanh Tông còn có loại ẩn tình như này.
"Được rồi. Căn Nguyên Châu đâu? Vân Thước." Sợ Diệp Kiều lại nói thêm gì đó, Vân Ngân chỉ có thể vội vàng lảng tránh sang chuyện khác, nhìn về phía Vân Thước, trầm giọng nói: "Lấy ra mau."
Vân Thước mím môi, quỳ trên mặt đất, muốn kéo dài thời gian, nhưng mấy trưởng lão khác làm gì cho nàng cơ hội này, uy áp lại tiếp tục đè nặng lên người nàng, vang lên tiếng xương cốt đứt gãy, sắc mặt nàng dần trở nên trắng bệch.
Muốn mở miệng, lại nói không thành lời.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của tông chủ Vấn Kiếm Tông, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra đây là đang uy hiếp mình, Vân Thước đành run rẩy đem viên châu trả lại.
Nhưng uy áp vẫn không thu hồi, đối phương nhàn nhạt nói: "Tiếp tục quỳ, nội quy của Nguyệt Thanh Tông, bán đứng đồng đội trừng phạt như thế nào?"
"Tống Hàn Thanh." Hắn gọi tên đệ tử ba tốt của Nguyệt Thanh Tông, "Ngươi nói đi."
Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, "Nhẹ thì phạt giam trong cấm địa, nặng thì trục xuất tông môn."
Trục xuất tông môn thì chắc chắn là không rồi, Đại hội thi đấu đang diễn ra thì bây giờ biết đi đâu tìm thân truyền mới?
"Ta sẽ cho các vị một công đạo." Vân Ngân bị nhiều ánh mắt trách móc của mấy trưởng lão nhìn chằm chằm, trong lòng cũng không chịu nổi.
Hắn đối với Vân Thước thất vọng cực kì, không hiểu vì sao tiểu đệ tử thiên phú trác tuyệt ban đầu lại biến thành cái dạng này. Đến bây giờ hắn mới nhịn không được mà suy nghĩ, nếu Diệp Kiều còn ở tông môn thì có lẽ người hôm nay leo lên lưng cọp không xuống được sẽ là người khác chứ không phải hắn.
"Linh căn thật sự quan trọng vậy sao?" Diệp Kiều hoàn toàn nghe hiểu, tóm lại thì nữ chủ là nguyên nhân giúp cho hai Nguyên Anh có cơ hội đi vào bí cảnh.
Vậy mà lại không bị đuổi khỏi tông môn.
Tần Phạn Phạn biết đám nhóc này đều bức xúc, ai cũng căm giận cực kì, hắn đành cười khổ một tiếng: "Hiện tại không còn cực phẩm linh căn nào khác, nếu như vứt bỏ nàng ta thì chẳng phải sẽ tiện nghi cho mấy tông khác sao?"
"Cực phẩm linh căn, chúng ta không có khả năng nói không cần liền không cần."
"Ò." Diệp Kiều đã hiểu, nàng bắt đầu suy một ra ba: "Nói cách khác, ở Tu Chân Giới, linh căn càng cao thì muốn làm gì cũng được, mà ta là thiên linh căn, vậy nên cho dù ta đánh chết nàng cũng không có vấn đề gì đúng không?"
Dù sao linh căn càng cao thì càng trâu bò mà.
Tần Phạn Phạn: "..."
Có lí.
Lí cái méo á!
Tuy nhiên, Diệp Kiều nói cũng đúng một phần, ở Tu Chân Giới xác thật linh căn càng cao thì muốn làm gì cũng được, chuyện thiên linh căn của Diệp Kiều bây giờ chỉ còn chờ lôi kiếp Kim Đan Kỳ rơi xuống thì không chừng trong lòng đám trưởng lão kia cũng đã tự hiểu.
Vân Thước bị cưỡng chế mang đi, mấy thân truyền khác thấy không còn gì xem nữa thì bắt đầu túm năm tụm ba, ý muốn xem lại tình huống xảy ra trong bí cảnh.
"Tiểu sư muội." Minh Huyền nhéo mặt nàng, kinh ngạc: "Sao ngươi lại chơi cùng Tống Hàn Thanh."
Xác thực Diệp Kiều cùng ai cũng có thể phối hợp, chỉ là cùng Nguyệt Thanh Tông...Ờm...cái tổ hợp này nhìn sao cũng thấy kì kì dị dị.
Nàng hất tay hắn ra, "Vừa lúc gặp phải mà thôi." Thuận đường Diệp Kiều đối với hành động của Minh Huyền bắt đầu một phen chỉ chỉ trỏ trỏ: "Còn có, đừng nhéo mặt hạng nhất, quý lắm đó."
Mộc Trọng Hi hừ cười, "Ò ò ò, lại nói nhảm nữa rồi hả?"
Tiết Dư: "Hạng nhất không phải là Vấn Kiếm Tông hay sao?"
Bọn họ nhớ rõ ngay từ đầu Vấn Kiếm Tông đã đứng nhất, sau đó chính là một đám tổ chức vượt ngục tập thể, nên theo lí thuyết mà nói thì hạng nhất là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ.
"Đúng vậy." Sở Hành Chi nghe thấy Trường Minh Tông nghị luận, liền xem như không có việc gì mà xen vào: "Hạng nhất không phải nên là chúng ta sao?"
Lúc ấy hắn còn xem qua mà.
Diệp Kiều thấy thế liền lấy ra ngọc giản, cho bọn hắn xem, phía trên còn có điểm xếp hạng:
"Nhìn thấy không? Đây đều là trẫm vì các ngươi mà giành lấy giang sơn."
Xếp hạng nhất thình lình hiện lên ba chữ Trường Minh Tông.
"Trời ơi, bệ hạ anh minh." Hai mắt Mộc Trọng Hi lóe lên ánh sáng.
Minh Huyền liếc mắt nhìn hắn: "Cha ngươi mà biết sẽ đánh gãy chân ngươi cho coi." Hắn đường đường là hoàng tử, nhưng một tiếng kêu người khác là bệ hạ, lại còn rất thuận miệng.
"Không có gì." Mộc Trọng Hi vẫy tay, "Hắn ở thế gian, không biết chuyện ở Tu Chân Giới đâu."
Nghe Diệp Kiều nói như vậy, nguyên bản nhóm thân truyền còn đang định giải tán bỗng theo bản năng nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.
Hạng nhất đúng thật là Trường Minh Tông.
"Sao ngươi lại lấy được hạng nhất?" Diệp Thanh Hàn ánh mắt hơi thay đổi, nhạt nhẽo nói, "Còn có, lúc bọn Thẩm Tử Vi cứu người, thì ngươi đi đâu?"
Lúc ấy nhóm thân truyền đều ở một chỗ, chỉ có nàng biến mất.
"Ta đương nhiên là đi ——" Diệp Kiều hơi dừng lại, sau đó ra vẻ thâm trầm: "Cứu vớt thế giới."
Nhóm thân truyền đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Bớt bớt đi má.
"Thật đó." Diệp Kiều đối với thái độ của bọn họ liền bất mãn, chậm rãi nói: "Nếu không thì các ngươi cho rằng tại sao được thả ra ngoài?"
Lúc đó nàng thật sự rất vội. Bận đến mức tối mặt tối mũi, lo trước lo sau.
Minh Huyền thấy thế liền đè đầu nàng xuống, "Lưu ảnh thạch đâu? Ai có thì lấy ra cùng nhau xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lúc đó bộ dáng nàng phong trần mệt mỏi ngồi trên thân chim, rõ ràng là ở nơi bọn họ không biết, đã làm chuyện gì rồi.
"Ta có." Chúc Ưu lấy ra, một nhóm thân truyền tề tụ chỉ để mở họp thôi sao? Đương nhiên không phải, mối quan hệ giữa bọn họ không tốt đến vậy đâu.
Chủ yếu là muốn xem lại tình huống bên trong bí cảnh, Đoạn Hoành Đao, Thẩm Tử Vi, Diệp Kiều, tổ hợp ba người trốn thoát thành công, rốt cuộc đã làm cái quỷ gì.
"Cùng nhau xem đi?" Chúc Ưu hỏi ý kiến mọi người ở đây một chút.
Nhóm thân truyền đều đồng ý gật đầu.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Nhìn xem."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...