Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung


Đang nghiêng người mê mẩn nhìn ngắm, bỗng từ sau lưng, âm thanh lạnh lùng của Yến Dĩ Tuần truyền đến: "Tiểu thế tử, xin hãy tự trọng."
"Nhìn một bên mặt cũng thấy nước miếng của ngươi sắp chảy ra rồi."
Kỳ Văn lúc này hoàn hồn, ngượng ngùng cười hai tiếng rồi thu tầm mắt lại.
An Phong Trúc không quan tâm đến những hành động nhỏ nhặt của bọn họ, hắn ngồi xuống, mở sách ra bắt đầu giảng bài.
Âm thanh trong trẻo êm tai, Kỳ Văn rất thích ý.
Đáng tiếc, sự thỏa mãn này chỉ kéo dài trong chốc lát.

Kỳ Văn đã nghe giảng đến mơ hồ rồi, hai mắt y bắt đầu đăm chiêu.
Tuy rằng An Phong Trúc ưa nhìn, nhưng lớp của hắn thực sự quá buồn tẻ, không có gì thú vị, e là phải có ý niệm mạnh mẽ mới có thể không bị phân tâm trong lớp của hắn.
Kỳ Văn vốn không phải người thích học tập, lúc này nghe giảng như lạc trong sương mù, chỉ trong chốc lát đầu óc đã bay bổng đến nơi nào.

Bất tri bất giác ngồi thất thần hết nửa tiết, Kỳ Văn cuối cùng cũng hoàn hồn, những gì An Phong Trúc giảng y hoàn toàn không hiểu.

Nhìn xung quanh một phen, y phát hiện toàn bộ lớp học đều bao trùm trong bầu không khí mệt mỏi.
An Phong Trúc ngồi một bên, cầm sách giảng: "Đản Xác Càn Khôn, Hoàn Nê..."
Tuy rằng không có ai nghe, hắn vẫn giảng rất say mê.
"Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ." – Kỳ Văn thấy hơi áy náy, dùng cùi chỏ chọc chọc Yến Chiêu ngồi phía trước, hỏi: "Thiếu sư đang nói cái gì?"
Yến Chiêu cũng đang ở trong trạng thái phân tâm, bong bóng ở mũi bị chọc cho thủng, chỉ nghe giảng được một nửa.

Hắn che miệng, nhỏ giọng nói: "Thiếu sư nói, chúng ta lên lớp không thể ăn trứng trắng luộc nước trà."
Kỳ Văn nghe không rõ lắm, kinh ngạc: "Vì sao không cho chúng ta ăn cơm trắng?!"
Y lại nghiêng ra sau, hỏi Yến Dĩ Tuần ở phía sau: "Điện hạ, An thiếu sư đang nói gì vậy?"
Yến Dĩ Tuần quan sát toàn bộ, thính lực của hắn tốt nên ngồi ở phía sau cũng nghe thấy hết những gì hai người trên vừa nói.

Mặt hắn đen lại, cố ý nói: "Thiếu sư nói hai người các ngươi là đầu đất."
"A??!" – Kỳ Văn kinh hãi: "Thiếu sư nói hai bọn ta ưa nhìn?!"
* Cái APT nói là 蛋壳 /dàn ké/ (Đản xác-vỏ trứng), Yến Chiêu nghe thành 茶叶蛋 /cháyè dàn/ (trứng luộc trong trà), qua tai Kỳ Văn thì thành 白米饭 /bái mǐfàn/ (cơm trắng), YDT nói sang chữ 傻蛋/shǎ dàn/ (thằng ngốc) thì KV lại nghe là 好看 /hǎokàn/(đẹp).


Do có âm /àn/ nên nghe nó hao hao nhau.
Yến Dĩ Tuần:...
Sao tuổi còn trẻ mà đãng tai như vậy.
Yến Dĩ Tuần nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng nước đổ đầu vịt.
Động tĩnh của ba người khiến An Phong Trúc chú ý, hắn liếc nhìn Kỳ Văn đang tỏ vẻ kinh ngạc ở phía dưới, gọi tên: "Kỳ Văn."
Động tĩnh quá lớn bị An Phong Trúc phát hiện, Kỳ Văn chột dạ đứng lên, cúi đầu chờ phê bình.
"Kỳ tiểu thế tử." – An Phong Trúc im lặng một hồi, sau đó nói: "Hôm nay chúng ta đưa ra giả thuyết đi."
"Nếu ngươi được lập làm Thái tử, nhưng..."
Chủ đề liên quan đến Thái tử thật sự rất nhạy cảm, mấy tên hoàng tử nhao nhao tỉnh táo lại, không thể không suy đoán ý đồ của An Phong Trúc.

Kỳ Văn không muốn dính vào chủ đề tranh đấu hoàng quyền, nói: "An thiếu sư, cái này không nên làm giả thiết a."
"Không sao, ngươi không cần kích động." – An Phong Trúc chắp tay sau lưng, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Kỳ Văn.

Kéo theo là một mùi hương mát lạnh, Kỳ Văn lén lút nâng mắt, chăm chú nhìn thêm.
An Phong Trúc biểu tình nhàn nhạt: "Nếu như ngươi được lập làm Thái tử, nhưng tư chất của ngươi lại quá bình thường, mẫu phi cũng không được sủng ái, huynh đệ của ngươi đều có tài văn võ, còn ngươi, võ không thể sánh văn không thể bằng, lại không có chỗ dựa.

Huynh đệ ngươi đều muốn tranh đoạt với ngươi, đi đến đâu cũng gây khó dễ cho ngươi, mong muốn ngươi nhường lại ngôi vị Thái Tử.

Ngươi sẽ làm gì?"
Vấn đề vừa đưa ra, những tên hoàng tử khác lập tức hiểu ý tứ của An Phong Trúc.
Chẳng qua là thấy bọn họ không mấy tập trung, nên mới mượn cớ đặt câu hỏi cho Kỳ Văn để quở mắng những người có tâm với hoàng vị.

Mà thân phận của Kỳ Văn thì không có khả năng tranh vị, nên chọn y để đặt câu hỏi là thích hợp nhất.
Nếu đã vậy, câu trả lời của Kỳ Văn cũng không quan trọng lắm.
Kỳ Văn cũng đoán ra ý của An Phong Trúc, âm thầm thở phào một hơi.
Đang lúc mọi người định quay đi chỗ khác, Kỳ Văn nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: "Có lẽ...ta sẽ rất tức giận?"

Lời còn chưa dứt, xung quanh đã truyền đến vài tiếng nén cười.
Yến Chiêu là người đầu tiên không nhịn được, gục xuống bàn ôm bụng, một bên cười một bên phối hợp nói: "Bỏ đi bỏ đi, Kỳ ca à, huynh đừng tức giận."
Có người đầu tiên cười phá lên khiến những người còn lại cũng lục tục không nhịn được cười.

Chỉ trong chốc lát lớp học đang yên ắng bỗng dưng náo nhiệt hẳn lên.

Kỳ Văn sờ sờ mũi, rụt rè nhìn An Phong Trúc.

Chỉ thấy biểu tình của An Phong Trúc thay đổi liên tục, dường như cũng muốn cười nhưng ngại hình tượng của chính mình, phải làm tấm gương sáng cho người khác, cuối cùng vẫn phải cố kìm lại.
Bởi vì những lời này nên lớp học sinh động hẳn lên.

An Phong Trúc đang muốn cho Kỳ Văn ngồi xuống thì sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh ngân dài của thái giám.
"Hoàng thượng đến ------"
Đám người đang ngồi lập tức xốc lại tinh thần, đồng loạt đứng dậy hành lễ.
"Miễn lễ đi."
Nguyên Đức Đế khoát tay để mọi người đứng dậy, giọng nói hữu lực mười phần: "Lát nữa trẫm muốn đến chuồng ngựa, trùng hợp đi ngang qua học viện nên muốn vào đây nhìn một chút."
"Gần đây mọi người học như thế nào?" – Nguyên Đức Đế nhìn về phía An Phong Trúc.

An Phong Trúc báo cáo chi tiết tình hình học tập gần đây một phen, Nguyên Đức Đế vừa nghe vừa gật đầu, trong lúc báo cáo không một ai dám lên tiếng.
Xem ra tất cả mọi người đều sợ Nguyên Đức Đế.
Đây không phải lần đầu tiên Kỳ Văn gặp Nguyên Đức Đế, khi vào cung lúc còn nhỏ luôn được nhìn thấy từ phía xa.

Bởi vì Nguyên Đức Đế bình thường nói chuyện đều lộ ra thần sắc nghiêm nghị, nên không giận cũng tự uy.
Phải nói rằng trong số rất nhiều hoàng tử, người có tính cách và vẻ ngoài giống Nguyên Đức Đế nhất là Yến Dĩ Tuần, nhưng dù như thế, hoàng tử không được sủng ái nhất vẫn là hắn.

Kỳ Văn không rõ thực hư, chỉ nhớ rõ những ngày này ở trong hoàng cung, Nguyên Đức Đế xác thực rất ít khi triệu kiến Yến Dĩ Tuần.

Mọi người đều thương hại Yến Dĩ Tuần không được sủng ái, ở trong cung chỉ có mỗi Kỳ Văn ở cùng hắn, nhưng Yến Dĩ Tuần cũng không hẳn là không làm gì.
Hắn không được sủng, có thể là do hắn tự làm.
Ngày thường, ngoại trừ thỉnh an, Yến Dĩ Tuần sẽ không nói lời nào với Nguyên Đức Đế, giống như hiện tại cả hai đều đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiên cứu gốc trúc xanh đang phát triển tốt.
Nhà người khác thì phụ tử hướng về nhau, còn cha con bọn họ lại chạy ra xa nhau, hết lần này đến lần khác đều dùng phương thức này mà ở chung với nhau, không biết mệt là gì.
Kỳ Văn không quản được chuyện nhà người ta, y nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Nếu là một mình đối mặt với Nguyên Đức Đế, chắc chắn sẽ rất đáng sợ, nhưng bây giờ Kỳ Văn đang xen lẫn với những người khác nên y cảm thấy khá an toàn.
Trong khi Kỳ Văn đang cố làm bản thân trở nên mờ nhạt hết mức thì Nguyên Đức Đế đang nghe báo cáo đột nhiên gọi y một tiếng: "Kỳ tiểu thế tử."
Kỳ Văn giật mình, lập tức đáp lại: "Vâng."
Nguyên Đức Đế hỏi: "Mấy ngày nay học ở học viện thế nào?"
Hỏi đến vấn đề này, Kỳ Văn thở phào: "Bẩm bệ hạ, An thiếu sư và Trì tướng quân dạy học có phương pháp, qua một thời gian chắc chắn sẽ tiến bộ."
"Còn chỗ nào chưa quen không?"
"Bệ hạ yên tâm, thần đã quen nơi này rồi ạ."
Nói nhiều sai nhiều, Kỳ Văn không muốn chuyện ngày đầu tiên đến báo tên bị Yến Thanh Việt kéo đi trốn học bị lộ ra.
Có lẽ bởi vì tỷ tỷ của Kỳ Văn là Kỳ quý phi được hoàng đế sủng ái, nên Nguyên Đức Đế đặc biệt quan tâm tới Kỳ Văn: "Có điều gì chưa quen, hoặc vì nhập học muộn mà theo không kịp, cứ việc hỏi Tuần Nhi.

Nếu Tuần Nhi không muốn trả lời, ngươi cứ nói với trẫm, trẫm thay ngươi dạy dỗ hắn."
Cảm thấy có chút ấm lòng, Kỳ Văn cười đáp: "Tạ bệ hạ."
Nguyên Đức Đế hài lòng gật đầu, nói thêm hai câu dự định rời đi.

Đang muốn đến chuồng ngựa thì bị An Phong Trúc ngăn lại bước chân: "Điện hạ chậm đã."
"Sau khi tan lớp này chính là lớp kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn cung) của vi thần, chi bằng bệ hạ lưu lại quan sát, tiện thể kiểm tra thành tích của bọn họ."
Nguyên Đức Đế đồng ý: "Cũng được, vậy chúng ta cùng đi đến chuồng ngựa, trẫm luôn thấy yên tâm khi để ngươi dạy kỵ xạ."
Lớp kỵ xạ lại là An Phong Trúc dạy!
Kỳ Văn ngờ vực dò xét An Phong Trúc, khí chất của hắn thanh lãnh, lạnh nhạt, kiểu gì cũng không tưởng tượng ra cảnh hắn phi trên lưng ngựa.
Cùng lúc đó, bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh lùng của Yến Dĩ Tuần: "Đừng nhìn nữa."
Không biết Yến Dĩ Tuần bắt đầu lén nhìn y từ khi nào, Kỳ Văn không cảm thấy xấu hổ mà vặn lại: "Sao điện hạ không tiếp tục nghiên cứu cây trúc đi?"
Ngữ khí của Yến Dĩ Tuần rõ ràng có hơi bối rối: "Sao ngươi biết ta vừa nhìn cây trúc?"
"Ngươi...Chẳng lẽ ngươi nhìn lén ta?"
Kỳ Văn không có tâm tư tán gẫu với Yến Dĩ Tuần, trong đầu y hiện tại đang suy nghĩ nên làm sao với lớp kỵ xạ.
Y hoàn toàn không biết cưỡi ngựa đâu!
Không nói đến chuyện chưa từng đụng vô ngựa, đây chính là lớp cưỡi ngựa đầu tiên trong đời của y, lại còn "may mắn" được Hoàng Thượng quan sát nữa chứ, nếu biểu hiện không tốt thì phải làm sao.
Y qua loa trả lời hắn: "Điện hạ trời sinh đã đẹp, ta không nhịn được mới nhìn thêm."

Yến Dĩ Tuần biểu tình ngưng đọng, cả mặt đỏ bừng: "Ngươi, ngươi nói ta trời sinh đã đẹp, nên không nhịn được mới nhìn ta."
Trong đầu Kỳ Văn hỗn loạn, điên cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Y hoàn toàn không nghe thấy Yến Dĩ Tuần đang nói cái gì, vô thức mà trả lời: "Ừ, rất đẹp."
Nội tâm Yến Dĩ Tuần lập tức gợn lên từng đợt sóng.

Hắn nghĩ thầm sao Kỳ Văn có thể nói thích mình trắng trợn như thế, còn không nhịn được!
Hắn lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Kỳ Văn hết quay sang đông lại quay qua tây nhìn đám người lao xao, lôi kéo Yến Dĩ Tuần: "Đừng ngươi nữa, đi mau đi mau."
Yến Dĩ Tuần thấy Kỳ Văn khoác lên cánh tay mình, trong lòng thầm mắng Kỳ Văn không biết tiết chế.

Hôm nay Kỳ Văn dám động tay động chân, vậy ngày mai chẳng phải sẽ dám bò lên giường hắn sao?!
Âm thầm xoắn xuýt một đường, Yến Dĩ Tuần vẫn không thể ngừng cảm thấy rối ren.
Nhóm người nhộn nhịp đi bộ đến chuồng ngựa, từng người kéo ngựa của mình ra khỏi chuồng.

Kỳ Văn từ trong chuồng ngựa tùy ý dẫn ra một con, con ngựa này mập mạp, cường tráng, hẳn là ngựa thượng đẳng.

Đáng tiếc dù có là ngựa tốt, vào tay y cũng vô dụng.

Kỳ Văn nhìn bụng con ngựa liền thấy phiền muộn.
Nhìn người bên cạnh leo lên lưng ngựa một mạch, Kỳ Văn cũng học theo tư thế của hắn mà trèo lên.

Kết quả, không biết vì lý do gì con ngựa bị kinh sợ, hai ba lần đều bị nó hất té xuống đất.
"Kỳ Văn!"
Yến Dĩ Tuần vừa dắt ngựa đi ra, nghe thấy tiếng ngã vội vàng vứt bỏ dây cương trong tay chạy lại.
Chưa đợi Yến Dĩ Tuần lại gần, Kỳ Văn đã ôm mông tự đứng dậy.
Tiếng ngã xuống khiến mọi người chú ý, tất cả ánh nhìn đều tập trung trên người Kỳ Văn.
Yến Dĩ Tuần chạy tới chậm một bước, thấy Kỳ Văn không sao trong lòng không khỏi an tâm, khoanh tay đứng thẳng: "Không biết thì đừng tự giày vò, tìm nơi nào mát mẻ đứng đợi đi."
"Không sao." – Kỳ Văn không nhụt chí, khập khiễng tới gần ngựa muốn thử lại lần nữa.
Còn chưa chạm đến lưng ngựa thì tiểu thái giám bên cạnh Nguyên Đức Đế chạy tới nói: "Thế tử gia, Hoàng Thượng cho gọi người.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui