Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Bà buông tay Đức Chính, đi về phía Ngọc Chi. Cô thấy hiệu bình thân, vội đứng dậy.

-Cha của ngươi, vẫn khoẻ chứ?

-Hồi hoàng hậu, gia quyến của tiểu nữ vẫn khoẻ.

-Trên triều, còn quyền nghiêng thiên hạ chứ?

-Mẫu hậu!

Đức Chính vội gọi, y hơi cau mày, đi lại giữa hai người rồi đẩy Ngọc Chi ra sau lưng mình.

Cô vẫn còn chưa hiểu gì, chỉ biết ánh mắt của Lập Giáo hoàng hậu có vẻ rất thâm sâu.

-Vương tiểu thư có vẻ khác nhiều lúc trước?

Ngọc Chi thở dài, cô nhìn bà.

-Gần đây tiểu nữ từng bị tai nạn ngã xuống hồ, lúc tỉnh dậy đã không còn những kí ức của trước đây.

Bà gật gù.

-Chỉ bằng một tai nạn mà có thể biến thành một con người khác, quên hết những dự tính trước kia. Nhà họ Vương cũng khá tài tình.

-Mẫu hậu.

Lúc này, cô mới thấy giọng Thái tử hơi gắt gỏng, nhưng gương mặt vẫn điềm lặng như không. Lập Giáo hoàng hậu nhìn con trai, rồi quay đầu.

-Con cứ nghỉ ngơi trước đã, ta chuẩn bị bữa tối.

Bà nhắc cô mới nhớ, cả hai đã đi cả ngày, cô đói lả rồi. Nhưng nhìn sắc mặt của Thái tử, cô cảm giác sự xuất hiện của mình mới là điều khiến y mất vui.

-Trả người áo choàng này.

Cô đặt lại chiếc áo choàng xếp gọn vào tay y. Y nhìn đôi mắt cô cụp xuống mà vội nói.

-Mẫu hậu trước nay vẫn luôn như vậy, tiểu thư đừng lưu tâm.

Khó trách một người đã mất đi quá nhiều như Lập Giáo hoàng hậu, tâm trạng lúc nào cũng không tốt, luôn xem người khác có dã tâm. Nhưng cô không quan tâm bà nghĩ gì về mình, chỉ sợ vì mình mà hai mẹ con bất hoà.

-Hay là, người cứ ở lại đây vậy, tôi đi tìm nơi khác ở.

Y không vui, nhìn cô thu mình lại vì lạnh.

-Mưa như thế này tiểu thư đi đâu?

Còn chưa kịp để cô đáp, y đã quay sang nội quan phân phó sắp xếp cho cô một căn phòng để hong khô y phục.










________







Ngọc Chi chống cằm nhìn mình trong gương đồng, rồi đưa tay lên tóc sửa lại chiếc trâm hoa mai, giống như Long Tự vẫn làm. Cô bực dọc, tự nhiên lại bị hắn lây mấy động tác như thế.

Nhưng lúc này, hắn không tìm thấy cô ở hoàng cung, có phải sẽ chạy loạn lên không? Cô có dặn dò Tú Văn ở lại, hắn mà đến tìm thì cứ nói cô về Hoa Lư đi chơi một chuyến.

Cánh cửa cũ vang lên âm thanh gõ cộc cộc, cô đi lại, nhìn dáng người cao cao qua phản chiếu từ đèn lồng bên ngoài, dội vào trong phòng. Lòng cô bỗng se sắt. Đây chẳng phải là dáng người trên Đoan môn đó sao? Người này, chính là người cô đã thấy sao?

Cánh tay Ngọc Chi chững lại nơi cánh cửa. Trong đầu cô ngập đầy những suy nghĩ. Nếu quả thật, Thái tử là người đó, là người đưa cô về quá khứ này, vậy Long Tự phải làm sao?

Cánh cửa gỗ mở ra, Đức Chính trải ánh mắt hiền lành đổ lên cô, phía sau y là mưa vẫn đang phủ, vẫn đang nặng hạt trải lên Hoa Lư. Y, chính là người ở tường thành đó, là người đưa cô về quá khứ này.

-Sao thế?

Thấy cô cứ trân trân nhìn mình, Đức Chính gọi, liền thấy cô lắc đầu, mỉm cười gượng gạo.

-À, tôi hơi mệt thôi. Đường xa quá...

Y gật gù.

-Đến lúc dùng thịện·rồi.

Đi theo phía sau y trên hành lang đá đã cũ, cô cứ nhìn mãi bóng lưng y. Dường như, cô cũng không còn nhớ rõ người mình gặp trên tường thành lúc ấy.

-Từ lúc gặp mẫu hậu đến giờ, ta cứ thấy cô trầm mặc đi.

Đức Chính cố tình đi chậm lại, đợi cô theo. Nhưng cô cứ mãi đi sau lưng y, lặng lẽ.

-Tôi không sao. Điện hạ đừng lo lắng.

Ngồi vào chiếc bàn tròn trong căn phòng rộng, cô lặng lẽ nhìn những món thức ăn mộc mạc so với bậc đế vương. Một lát sau thì Lập Giáo hoàng hậu đến, cô vội đứng dậy hành lễ.

Đợi Thượng cung gắp thức ăn vào đĩa, bà lẳng lặng nhìn đôi mắt Đức Chính cứ hướng về Ngọc Chi.


-Cô vẫn chưa được ban hôn sao?

Nghe bà hỏi câu này, Đức Chính lại ngửa mặt nhìn bà trân trân. Ngọc Chi chỉ cười khẽ.

-Ở yến tiệc tuyển vương phi lần đó trên thuyền rồng, tiểu nữ không may gặp nạn nên bỏ lỡ ban hôn. Đến nay mới nhập cung học lễ, để bước vào kì tuyển vương phi như những tiểu thư khác.

Bà gật đầu nhẹ như không, ở lâu trong hậu cung, bà hiểu cái tai nạn đó không tự dưng mà có.

-Yến sắp tới, chẳng phải là sắp đến rồi ư?

Đức Chính liền đáp phải. Bà lại gắp một đũa rau để vào chén y.

-Lý Hạ Nghi, khi nào sẽ thành hôn với Thừa Tuấn?

Đức Chính vừa nhấp một ngụm trà, y hạ giọng.

-Đến qua tháng sau, Thừa Tuấn trở về từ biên ải, thưa mẫu hậu. Cùng với các vương gia được ban hôn lần này, bệ hạ muốn tổ chức trong một tháng để xung hỉ. Vui lại càng vui.

Bà phần nào đoán được tâm ý của những người trong guồng xoay quyền lực này.

Nhưng Ngọc Chi vẫn lẳng lặng, cô không hiểu hết những điều này còn có gì sâu xa hơn nữa. Hay chỉ đơn thuần là người hoàng hậu đang cố gắng cập nhật những chuyện cưới hỏi của hoàng thất mà thôi.

-Vậy lần này, con sẽ nạp Vương tiểu thư làm thiếp sao? Bao nhiêu năm đó, cuối cùng Vương đại nhân cũng đạt được ý nguyện?


Ngọc Chi hoảng hốt nhìn Lập Giáo hoàng hậu. Đức Chính hạ giọng dứt khoát.

-Không, thưa mẫu hậu. Con đã nói, nàng ấy chỉ là muốn ghé thăm các cổ tự ở Hoa Lư nên mới cùng con trở về.

Dường như đôi mắt bà không tin, Ngọc Chi bèn cười.

-Hồi hoàng hậu, thật ra bản thân tiểu nữ cũng không muốn phải trở thành vương phi hay thiếp thất của ai cả. Chỉ muốn một mình đi thêm một đoạn đường an nhiên.

Đức Chính bỗng trầm mặc đi. Y không nhìn cô, chỉ nhìn tách trà nhả khói.

-Hay cho câu không muốn trở thành thiếp thất của ai.

Dường như, bà có mối thù không nhỏ với người nhà họ Vương. Cô cũng chỉ biết họ Vương phò tá Lý Thái tổ lên ngôi, dường như đã làm tổn hại đến nhà Lê ít nhiều.

Cô không trách bà.

-Xin hoàng hậu đừng hiểu lầm. Giữa tôi và Thái tử điện hạ không phải là mối quan hệ mà người lo lắng.

Thấy cô khảng khái như vậy, bà nhìn sang con trai đang trầm mặc, bàn tay siết chặt tách trà.

-Thái tử mai đây sẽ là đế vương, muốn lập ai phế ai, ta đều không quản. Chỉ là nếu cô có dã tâm gì khác, e là sẽ khó trụ lại hậu cung được lâu.

Cô phải làm sao mới khiến bà tin mình không có tình cảm với Thái tử? Ngọc Chi cười gượng, cô im lặng suốt cả bữa ăn, nhẫn nhục. Dường như ở bên Long Tự, cô chưa từng phải chịu nhiều áp lực vô hình thế này. Có lẽ vì y không phải là Thái tử...







____________







-Ngọc Chi.

Cô quay đầu lại. Lần đầu tiên, Thái tử gọi tên cô.

-Điện hạ.

Thấy sắc mặt cô không vui, Đức Chính thở dài. Y toan nói gì đó thì cô đã cười.

-Ngày mai tôi sẽ đi đến những ngôi chùa cổ khác, người cứ ở lại với hoàng hậu.

-Ta đi cùng cô.

-Chẳng mấy khi người về, cứ ở cùng hoàng hậu.

Nói rồi, cô quay đầu đi.

-Khoan đã.

Y gọi lại. Cô nhìn bóng y trải dưới nền đất.

-Cô nói, cô không muốn trở thành vương phi hay thiếp thất của hoàng tộc sao?

Ngọc Chi quay lại, đối diện với y.

-Điều đó khiến người bận lòng sao?

Bận lòng? Điều này khiến y buồn lòng.

-Kể cả Long Tự thỉnh cầu, cô vẫn sẽ từ chối sao?

Tại sao lại nhắc đến Long Tự? Cô cau mày nhìn y. Long Tự thân thiết với y, nhưng y lại tỏ ra lưu luyến cô như vậy, lại còn để mẹ y hiểu lầm, thật sự có chút gì bất công với Long Tự.

-Đều là chuyện riêng của tôi, người cũng không nên lấy làm bận lòng.


Lần đầu tiên, có người nói với y như vậy.

Ngọc Chi hành lễ rồi rời khỏi tầm mắt y, bỏ lại một Thái tử trẻ giữa hỗn loạn cảm xúc.



















______________













Sáng nay cô đã rời đi sớm, muốn tránh mặt Thái tử và hoàng hậu. Những người hoàng tộc này quá phức tạp, cô tốt nhất vẫn chỉ nên chơi với Long Tự thôi.

Xe ngựa của Thái tử được cô mượn đi đến động chùa Am Tiêm. Thật ra Hoa Lư rất nhỏ, đi qua đi lại cũng có bấy nhiêu thôi.

Bước lên tầng tầng bậc đá hiểm trở, cô ngỡ ngàng nhìn ra một hồ nước lọt thỏm trong bốn bề là núi non kia, như một Tuyệt Tình cốc cách biệt với cõi trần gian vậy. Động chùa Am Tiêm hiện ra sau gần hai trăm bậc đá, cô nhấc váy thưởng ngoạn vẻ đẹp hùng vĩ của công trình kiến trúc này.

Đến lưng chừng núi, cô đã bắt gặp chùa Am Tiêm, nơi đây chính là ngôi chùa mà Lưỡng triều Hoàng hậu Dương Vân Nga tu hành những năm cuối đời. Ngoài sân trông ra thung lũng đẹp mê hoặc lòng người, cô đã thấy dòng thơ khắc trên cột đá.

Hai vai gồng gánh hai Vua

Hai triều hoàng hậu, tu Chùa Am Tiên

Theo chồng đánh Tống bình Chiêm

Có công với nước, vô duyên với đời.

Lưỡng triều hoàng hậu. Cô chưa từng nghĩ đến một cuộc đời với quá nhiều bề khổ đau như vậy sẽ ra sao?










-Có phải rất thú vị không?










Cô giật mình quay phắt ra phía sau, đã thấy một thanh niên nằm trên mái ngói, y ngậm một cành cỏ lau, nhìn cô như thể đã lâu rồi mới thấy có người Thăng Long đến.

Thấy cô ngơ ngác, y ngồi dậy rồi nhảy phịch xuống.

-Đừng nói với ta cô là Vương tiểu thư Thái tử đem về từ Thăng Long nhé.

Y trông rất giống Thái tử, nét mặt cánh mũi cũng hao hao giống Lập Giáo hoàng hậu.

-Ta là Khai Quốc Vương, là em trai ruột của Thái tử.

Cô à lên. Luận tuổi tác, đây chắc hẳn là người con trai thứ hai của bệ hạ rồi.

-Thái tử biết cô sẽ nhân lúc gà còn chưa gáy mà trốn đi, nên mới bắt ta dậy còn sớm hơn gà đi theo cô.

Ngọc Chi phì cười. Tên này tính cách hắn chắc cũng quái đản như Long Tự vậy.

-Lúc nãy tôi đi đâu thấy anh đi trước?


-Cô nghĩ Thái tử chưa tính được sao? Tên đánh xe đã gợi ý động Am Tiêm cho cô đã được Thái tử dặn từ trước phải đưa cô đến đây rồi.

Quả thật là đế vương tương lai, y đã suy tính kĩ càng rồi.

-Được rồi, đi chung thì đi chung. Tôi cũng có bỏ trốn đâu mà.

Thấy Ngọc Chi cứ thế mà đi như vậy, Long Bồ sải bước đuổi theo.

-Bình thường cô cũng một mình đi như vậy sao?

-Phải...

-Cô có chắc mình là tiểu thư nhà họ Vương không đấy?

Cô nhún vai, chẳng thèm để ý đến y mà lo ngắm vẻ đẹp của cốc động lọt thỏm giữa sương mờ.

-Ở đây đẹp quá nhỉ?

Long Bồ lẳng lặng đi theo. Y được phong vương trấn giữ Hoa Lư từ thuở vua vừa dời đi, khi bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ. Cả cuộc đời y giống như gắn với mảnh đất này vậy.

-Tất nhiên là phải đẹp rồi.

-Ở đây thanh tịnh thật, muốn núi có núi, muốn mây có mây. Thật tiếc cho một cố đô.

Y nghiêng đầu nhìn dáng vẻ, nhìn ánh mắt của nữ nhân này, một phần đoán được vì sao Thái tử lại đặc biệt quan tâm đến nhường ấy.

-Trong những cốc động đó từng là nơi cất giữ quân khố, lương thực thời vua Đinh.

Long Bồ chỉ tay về phía xa, nơi những cửa động rêu phong. Quần thể này thật kì vĩ, cổng động lơ lửng bên sườn từng nhiều lần lên phim điện ảnh.

Một cận vệ đi lại chỗ hai người, cúi đầu tâu.

-Hồi vương gia, có vụ kiện ở công đường còn chờ người về xử trí.

Ngọc Chi nhìn y hơi khó xử, dẫu gì cũng là việc công.

-Vương gia không cần đi theo tôi đâu.

-Sao vậy được, Thái tử...

-Anh nhìn xem, nơi đây thanh bình như vậy, có nguy hiểm gì đâu nào?

-Nhưng mà...

-Đừng lo, tôi vẫn sẽ quẩn quanh ở đây thôi.

Nghe vậy, y cũng an lòng rồi phân phó thêm người.

Thật ra chuyện cô về đây lại khiến nhiều người bận lòng, cô cũng không vui.

Ngọc Chi đi thẳng lên những bậc đá cheo leo, men theo sườn núi. Càng lên cao, chạm vào sương, cái lạnh càng rát da thịt. Bỗng từ xa, có một nữ nhân đi tới, cô ta trùm khăn từ trên đầu, ăn mặc giản dị nhưng tay lại đeo lắc vàng, khiến cô có chút sinh nghi. Cô ta càng tiến lại, ánh mắt có chút sắc nhìn về phía cô.

Bất giác, Ngọc Chi vùng chạy. Cô nhấc váy lao trên những bậc đá, ngoái lại đã thấy cô ta đuổi theo. Phía trước là tường thành bắc qua sườn núi, cô lao vào trong, nhìn ra hai bên heo hút.

Là ai, cô ta muốn hại cô sao?

Người muốn hại cô? Cô đã làm gì đắc tội với ai?

Ngọc Chi biết phía trước cũng chỉ là bậc đá cheo leo, cô đứng giữa thành lầu, trừng mắt nhìn nữ nhân kì lạ trước mặt.

-Cô là ai?

Người đó không lên tiếng, chỉ sấn tới cô. Dường như ở đây hoang vu, không một bóng người. Cô có kêu cứu cũng chẳng có ai nghe.

Ngọc Chi rút cây trâm hoa mai, hướng về phía nàng ta.

-Cô đừng tưởng ta yếu đuối không biết phòng thân!


Qua tấm khăn trùm kín từ trên đầu xuống, cô chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh rồi một lực đạp đất lao về phía cô.



















_____________________



















Long Tự xô cửa bước vào, đã thấy Thái tử đang ngồi dùng đọc sách cùng Lập Giáo hoàng hậu.

Đức Chính không lộ vẻ sửng sốt khi thấy em trai ở Hoa Lư lúc này, chỉ lẳng lặng đưa tay cho cận vệ lui hết. Y chưa nói gì, Lập Giáo hoàng hậu đã đứng dậy đi về phía Long Tự.


-Khấu kiến hoàng hậu.

Bà nhìn chàng trai với đôi mắt nâu đồng tuyệt đẹp, thở hắt mà nói.

-Mẫu hậu ngươi vẫn khoẻ chứ?


Lúc này, y không còn tâm trí đâu mà lắng nghe những lời nói vô tâm từ bà. Long Tự lao về phía Đức Chính, hằn học nhìn y.

-Anh đem nàng về Hoa Lư làm gì?

Đức Chính lẳng lặng gập sách lại, đứng dậy nhìn y.

-Em đến đây làm gì?


-Em vừa gặp Long Bồ ở phủ, anh ấy đang nháo nhào lên, Ngọc Chi mất tích rồi!


-Cái gì?

Long Tự cắn răng nhìn vẻ bàng hoàng của anh trai. Y đã nghĩ anh muốn giấu cô đi, đã cầu mong cô không mất tích mà chỉ là Thái tử giấu đưa cô về Hoa Lư thôi.

-Nếu nàng có mệnh hệ gì, em sẽ không tha thứ cho anh.

-Đó là giọng điệu con dùng để nói với Thái tử một nước sao?

Lập Giáo hoàng hậu gằn giọng nhìn Long Tự, ánh mắt bà càng nghiêm nghị hơn.

Long Tự nghiến răng nhìn Thái tử rồi vùng người lao khỏi căn phòng.

Đức Chính thở hắt rồi cũng sải chân về phía cửa.

-Con đứng lại đó!

Y siết chặt tay, nhìn ra ngoài trời chuyển mưa to.

-Cuộc chiến này, tốt nhất con hãy đứng ngoài đi.

-Nhưng vì con đưa nàng về đây..

-Đó là lệnh của ta, chẳng lẽ con không còn nghe người mẹ này nữa sao?

-Nhưng Long Tự đang ở ngoài kia, sao con có thể để...

-Nó cũng không phải em trai ruột của con, con lo làm gì?


Ánh mắt bà se sắt. Câu nói khiến chính bản thân mình tổn thương. Đứa trẻ với đôi mắt nâu đó...

-Mẫu hậu!


-Đừng cãi lệnh ta! Nếu không đừng bao giờ về Hoa Lư tìm ta lần nữa!

















________________
















-Ngọc Chi!!

Long Tự khản tiếng gào tên cô. Y phóng người lao trên những bậc đá rêu phong trơn trượt. Long Bồ chạy lại, túm lấy y.

-Long Tự, binh lính tìm thấy vật này trên kia.

Y lao lên giữa thành lầu, nhìn ra hai bên lộng gió, hun hút sâu, tay nắm chặt chiếc trâm hoa mai.

Long Bồ nhìn y thất thần chạy tán loạn, giữ y lại rồi gằn giọng.

-Đừng hoảng loạn, cứ chạy khắp nơi như vậy chỉ khiến ngươi mệt hơn thôi.

Y cắn răng, siết lấy cây trâm bạc.

-Có khi nào nàng rơi xuống đó không?

Long Bồ cau mày. Rơi xuống vách đá như vậy, chỉ có thể chết.

-Trời sắp đổ mưa rồi, ta sẽ cho người đi tìm. Ngươi về chỗ Thái tử trước đi.

-Không được, ta sẽ tìm.

Long Bồ bất lực, y buông đứa em trai ra. Lần này y dự cảm có điều gì đó sắp đến, không phải là phe phái nào làm tổn hại đến Thái tử, mà sẽ chính là nữ nhân này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận