Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Giữa một đại điện im lặng đợi một câu nói của y, Đức Chính lặng lẽ đi về phía Vương đại nhân cúi người hành lễ. Xong xuôi, y hướng về phía vua nét mặt ngập trong suy nghĩ.

-Thỉnh cầu phụ hoàng, cho con lập tiểu thư Vương Ngọc Chi làm trắc phi.

Tại sao? Ngọc Chi tròn mắt ngỡ ngàng nhìn Đức Chính, rồi quay phắt sang Long Tự. Y cúi gằm mặt, mắt nhắm lại, như không nghe, cũng không thấy, không cảm gì.

Cô muốn gào lên, cô muốn gọi y. Lúc này, cô mới biết mình mong chờ lời phản kháng từ y đến nhường nào.


Chân mày Thừa Tuấn cau chặt, y toan đứng lên thì đã bị Lý Hạ Nghi nắm chặt lấy cánh tay ghì lấy, ánh mắt nàng ta sắc bén đổ lên y.

-Chỉ cần người đứng dậy, bệ hạ sẽ cho rằng cô ta câu dẫn một lúc hai người con của mình đấy.

Y còn chưa kịp nói gì thì hoàng đế đã lên tiếng.

-Lúc trước, con nhất quyết không muốn lập thêm trắc phi mà?

Vua vuốt dọc chỏm râu, nhìn xuống con trai lớn của mình.

-Phụ hoàng, lúc trước con cố chấp không chịu đối diện với tình cảm của mình. Nhưng bây giờ con đã rõ, con thực sự muốn lập nàng làm Trắc phi.

Vua phiền lòng, quay sang Long Tự.

-Long Tự, ta nghe Thuỵ thượng cung nói nàng ta là người con thích có đúng không?

Cô liền hướng mắt về phía y, chỉ thấy y mở dần đôi mắt, đứng dậy tâu chuyện.

-Phụ hoàng, đã là người có thể sóng bước cùng điện hạ, quả thật xứng đôi.

Ngọc Chi nghe như có sấm nổ vang trời. Những lời đó lại được thốt ra từ miệng của người mới một ngày trước thôi còn theo cô đi khắp nhân gian, nói yêu cô, sẽ bảo vệ cô. Cô đứng phắt dậy, nhìn Long Tự trối trân. Nhưng y chẳng nhìn cô, chỉ cúi đầu hướng về vua.

-Con làm gì vậy?

Vương đại nhân vội vã đứng dậy can ngăn. Thừa Tuấn liền cười nhạt mà can vào.

-Vương tiểu thư phản ứng như vậy là không muốn gả cho Thái tử rồi. Thái tử, người cũng nên tôn trọng quyết định của tiểu thư.

Hạ Nghi cắn răng, nàng siết chặt tay đang vo lại dưới bàn. Thừa Tuấn liền tiếp lời.

-Phụ hoàng, con muốn có một thỉnh cầu.

Vua ngả đầu ra long ỷ, phất tay cho nói. Lập Nguyên hoàng hậu lo lắng nhìn con trai.

-Khẩn cầu người thu hồi thánh lệnh phong Lý Hạ Nghi làm Vũ Đức Vương phi.

Lý Thừa tướng liền đứng bật dậy, cả Dực Thánh vương là em trai ruột của vua, chú ruột của Thái tử.

-Vương gia có phải hồ đồ rồi không?

Thừa Tuấn vẫn ngước mắt nhìn vua, phất tay cho người dẫn vào một nô tì. Nàng ta quỳ thụp dưới đất, tay chân run rẩy.

-Ở đây đã có Vũ Đức vương ta bảo vệ, ngươi cứ nói.

Nàng ta dập đầu rồi gào lên.

-Hồi bệ hạ, nô tì, nô tì không phải che giấu đến giờ mới nói, nô tì sợ.

-Dưới chân vua không có điều xằng bậy, ngươi cứ nói.

Vua phán, giọng âm vang như sấm nổ. Cung nữ kia liền tâu.

-Hồi bệ hạ, lúc đó, ở thuyền rồng, nô tì mệt quá nên mới trốn ở đằng sau ngủ trưa. Ai ngờ...ai ngờ nhìn thấy Hạ Nghi tiểu thư cùng một số người khác lôi Vương tiểu thư ra sau, còn...còn đập đầu Vương tiểu thư bằng đá chắn lều.


-Ngươi nói láo!

Lý Hạ Nghi liền gào lên. Thừa Tuấn liền chen lời.

-Phụ hoàng, nô tì này theo hầu thuyền rồng. Sau lúc ấy vớt được Vương tiểu thư lên thuyền, con đã phát hiện cô ta thập thò trốn nên sinh nghi. Con cố tình giấu cô ta đi, để cô ta làm chứng! Sau khi thẩm vấn, con đã quay lại thuyền tìm được đá chắn lều đó, quả thật có vết máu đã khô lại, trùng khớp với lời khai của nô tì này.

Ngọc Chi lặng đi. Quả thật lúc cô đến nhờ Tá Quốc hoàng hậu giúp cô tìm manh mối, lúc đến chỗ thuyền rồng, cô đã thấy Thừa Tuấn cẩn trọng xem xét từng miếng ván thuyền để tìm vật chứng.

-Vương gia! Chỉ là một hòn đá dính máu và lời của một con nô tì lai lịch bất minh, người liền muốn phế thiếp?

-Vậy Hạ Nghi tiểu thư giải thích vì sao gia nhân trong phủ bình thường đi theo cô, bỗng nhiên mất tích một loạt trong đêm?

-Họ...họ đều được thiếp cho về quê!

-Vậy ta sẽ cho người gọi họ từ quê hồi kinh.

Nàng cắn răng nhìn cái nhếch môi của Thừa Tuấn. Dực Thánh vương liền đi lại chỗ y, gằn giọng.

-Vũ Đức vương có quá lời rồi. Dù lúc đó có kẻ ra tay thì cũng nhất định không phải Hạ Nghi. Nữ nhân chân yếu tay mềm như vậy, sao đủ sức nâng đá đánh người?

-Vậy theo ý chú, không ra tay nghĩa là không có tội sao?

Ngọc Chi nhìn theo người được Thừa Tuấn gọi là chú đó. Đó, chắc chắn là Dực Thánh vương mà Long Tự vẫn hay kể. Chính là một trong ba vương trong Tam vương chi loạn sau này.

Lý Hạ Nghi ngước mắt về phía Đoàn Trắc phi, rồi nghiến răng mà nói.

-Vương gia, thần thiếp thấy người hồ đồ rồi. Nếu thiếp thực sự có lệnh hại Vương tiểu thư, tại sao không ném hòn đá đó đi? Lại giữ lại để trên thuyền để người tìm thấy? Như vậy chẳng lẽ là ngồi yên chờ chết hay sao?

Long Tự đi lại, ném một ánh mắt chán ghét về phía Hạ Nghi. Đoàn Mai Hoa liền cau mày nhìn theo y. Thừa Tuấn cũng hơi nheo mắt nhìn y.

-Hòn đá dĩ nhiên không buộc tội được Hạ Nghi tiểu thư. Nhưng bộ y phục dính máu của tiểu thư nhất định là làm được rồi.

Lý Hạ Nghi hơi cau mày.

-Bộ y phục mà Hạ Nghi tiểu thư mặc hôm đó, nghe nói là loại vải thượng hạng. Chân váy còn thêu mây trời đan hoa, diễm lệ vô cùng. Nhưng tiếc thay lại dính máu tươi.

-Vương gia nói láo! Hôm đó người không hề ở yến thuyền rồng! Làm sao biết được!

Nàng ta nhếch đôi môi cười nhàn nhạt mà gằn giọng nói, chất giọng đanh thép vô cùng.

-Làm sao ta không biết? Bộ y phục đặt may từ thợ may nhà Tống đó nổi danh khắp Thăng Long, có loại chỉ thêu dát vàng óng ánh. Ai cũng chú ý, có người báo lại với ta rằng thấy có vết giống máu dính ở chân váy. Quả thật là tiếc thay. Xin hỏi tiểu thư bộ y phục quý giá như vậy, có còn giữ lại hay chăng? Nếu còn giữ, có thể sai bảo đem lên chính điện đối chiếu?

Lý Hạ Nghi bỗng lặng đi, nàng ta quay sang nô tì thân cận, hơi ngập ngừng.

-Chẳng lẽ tiểu thư không dám?

Thừa Tuấn phất ống tay áo, hô to.

-Người đâu!

Lý Hạ Nghi vội níu lấy ống tay áo Thừa Tuấn. Hơi thở nàng ta gấp gáp, rồi giương ánh mắt cầu cứu nhìn Thừa Tuấn. Y thu tay, nghiêm mặt nhìn cô.

-Cho người đến phủ Lý đại nhân, lục soát cả phủ!

-Vương gia!

Nàng ta vội sợ hãi quỳ xuống níu tay y. Vua liền thở dài nhìn nữ nhân bên dưới.

-Vương gia, xin cứu thần thiếp..Chúng ta dẫu gì, cũng là người trên một chiếc thuyền.

Nàng ta thều thào, siết lấy bàn tay Thừa Tuấn. Lý Lực toan nói gì đó, Vương Đại nhân đã đứng dậy tâu.


-Bệ hạ, xin người chủ trì công đạo cho con gái của hạ thần. Thần cả đời phò trợ người, nay con gái lại bị ám toán như thế, gia quyến làm sao có thể không đau lòng?

Vương đại nhân dường như luôn có tâm tư khó đoán. Mà theo cô quan sát, tất cả dường như luôn thuận theo tính toán của ông.

Long Tự lắc đầu.

-Làm chuyện ác chắc chắn sẽ có sơ hở, tiểu thư đừng cố gắng phủ nhận. Ta sẽ càng đem ra nhiều bằng chứng hơn mà thôi.

-Vậy vương gia thử đem ra đây xem?

Lý Hạ Nghi gằn giọng mà nói, Long Tự hơi quay đầu nhìn nàng ta, y nhếch môi.

-Là tiểu thư nói đấy nhé.

Thừa Tuấn cau mày. Thì ra Long Tự vẫn luôn điều tra chuyện này, xem ra y cũng không cần lên tiếng làm gì để mà tổn hại đến quan hệ của phe y nữa.

Long Tự gật đầu với nội quan theo hầu, chẳng mấy chốc sau thì một ông lão đi vào. Ngọc Chi nhận ra người đó, chính là vị thầy thuốc cô gặp đầu tiên khi về thời đại này.

-Hạ dân, khấu kiến bệ hạ, hoàng hậu và các vị hoàng thân, đại thần.

Vua liền ra hiệu bình thân, mắt nhìn sang Long Tự.

-Đây chỉ là một thầy thuốc trên phố Đại Hiển, lúc trước là người trực tiếp chữa trị cho Vương tiểu thư sau tai nạn ở thuyền rồng đó. Ông ấy lúc khám vết thương cho tiểu thư đã phát hiển, ở cổ của Ngọc Chi có vết bầm tím, giống như là bị người ta siết chặt bằng tay.

Ngọc Chi thất thần sờ tay lên cổ mình. Kiếp này của cô đã phải trải qua những gì? Sao lại để người khác hãm hại mình như thế?

Long Tự đi lại chỗ thầy thuốc, nhận từ tay ông một mảnh giấy gấp đôi. Y mở ra, khiến cả đại điện tò mò.

-Quan trọng là, ở cổ của tiểu thư có một vết hằn rất sâu, ra hình thù rất rõ, giống như là trên tay của hung thủ để lại.

Y nhếch mắt về phía Lý Hạ Nghi đang chằm chằm vào vật chứng trên tay y, hai tay siết chặt lấy nhau. Y cầm tờ giấy đi về phía Lý Thừa tướng đưa ra trước mặt ông.

-Đây có phải là gia ấn nhà đại nhân không?

Ông ta thất kinh nhìn hình vẽ trên tờ giấy, run rấy toan cầm lấy thì Long Tự đã rút về đưa lên cho nội thị cầm lên cho bệ hạ. Vua nhận lấy, mở ra rồi hàng chân mày nhíu chặt lại bên dưới mấy lớp nếp nhăn. Long Tự đi đến chỗ Lý Hạ Nghi giật lấy tay nàng ta cầm lên, duỗi thẳng năm ngón tay của nàng ta rồi xoay lòng bàn tay nàng ta về phía vua.

-Nghe nói gia ấn của Lý Thừa tướng là hình vẽ cơ mật, chỉ có con cháu trong nhà mới được biết và đều sẽ khắc lên trang sức tuỳ thân. Lý đại nhân không có động cơ ra tay với Vương tiểu thư, Lý tướng quân không có ở kinh thành, Lý tam và tứ công tử đều tuổi còn nhỏ, không tham gia yến đó. Nếu không phải Lý Hạ Nghi ra tay, chẳng lẽ lại là Lý phu nhân hay sao?

-Ngươi!

-Gia ấn cơ mật như vậy, làm sao vương gia biết đó là của nhà ta!

Lý Thừa tướng gầm lên mà nói. Ông ta một đời hô phong hoán vũ, dĩ nhiên không muốn bị bức ép bởi một tên vương tử cỏn con.

Long Tự gật gù, chỉ phất tay, nô tì liền bê vào một khay bạc, chứa vỏn vẹn một chiếc bánh.

-Đúng là ta không biết gia ấn nhà đại nhân thế nào, chỉ là có lòng sinh nghi, liền nhờ mẫu hậu ta tổ chức một buổi làm bánh mời tất cả các tiểu thư vương phi vào cung. Lúc nhào nặn bột, nô tì của ta đã trộm được mảnh bột mà Hạ Nghi tiểu thư đang làm dở, trên đó còn nguyên hình gia ấn. Sợ mất chứng cứ ta đã trộn với vôi và vữa để khô lại, giữ nguyên vật chứng này.

-Các ngươi dám bẫy ta!

Lý Hạ Nghi bàng hoàng, nàng phòng trước phòng sau, đã không biết phòng tên Hoán Vũ vương Lý Long Tự này!

Vua ôm đầu, thở dài khẽ rồi phất tay.

-Lệnh theo ý trẫm, thu hồi hôn phối của Lý Hạ Nghi, lễ cưới đó, cũng không cần làm nữa.

Hạ Nghi trừng mắt, cô ta vụt tay khỏi Long Tự rồi lao đến trước mặt vua mà quỳ xuống.

-Bệ hạ! Tiểu nữ chưa từng làm ra những chuyện đó, đều là có người xúi giục tiểu nữ!


Mắt Đức Chính nheo lại, y nhìn sang Mai Hoa đang điềm nhiên như không. Long Tự hít một hơi thật sâu, nhìn vua cũng dần biến sắc.

-Chuyện ngươi gây ra thì tự ngươi chuốc lấy! Lôi đi! Từ nay về sau đừng bước vào hoàng cung nửa bước!

Thái độ của vua gấp rút như vậy. Ngọc Chi thở hắt. Thì ra Lý Hạ Nghi này còn có vua chống đỡ.

Long Tự đi lại chỗ ngồi, quay đầu nhìn Hạ Nghi.

-Tiểu thư nhận lỗi như vậy. Cũng không nghĩ ra là bộ y phục của mình thượng hạng như vậy, làm sao mà dễ dính bẩn được. Có dính máu, cũng sẽ giặt một lần đã sạch ngay.

Y điềm nhiên nhìn nàng ta trợn trừng mắt.

-Lý Long Tự!

-Đủ rồi! Lại còn dám gọi thẳng tên của hoàng tử như thế! Có phải ngươi không muốn sống nữa không?

-Bệ hạ! Tiểu nữ bị vu oan! Chính Hoán Vũ vương đã dồn tiểu nữ vào chỗ chết!

Binh sĩ tiến về phía Hạ Nghi. Cô ta cắn chặt răng, rút phăng trâm trên tóc điên cuồng lao về phía Ngọc Chi.

Long Tự thất kinh gào lên.

-Coi chừng!


Ngọc Chi đứng tim nhìn chiếc trâm nhọn kia, là một lưỡi gươm trong lớp bọc trâm bạc. Cô lùi lại mấy bước, đã thấy một thân ảnh lao đến ôm chầm lấy cô.

Đức Chính gồng hai tay đẩy cô sát vào lòng, tấm lưng to lớn của y run lên, da thịt rách toạc.

Thừa Tuấn ở ngay đó, y kinh hồn lao đến hất tung bàn tay của Hạ Nghi. Lưỡi dao bị rút ra, Thái tử khẽ gầm lên rồi khuỵu hẳn. Long Tự ập đến trấn áp nàng ta dưới tay mình.

-Điện hạ!

-Thái tử!

-Hộ giá!

Tiếng nội quan tổng quan gào lên, cả mấy chục Cấm vệ quân gươm giáo lao vào.

Ngọc Chi sững sờ nghe tiếng nhịp tim Đức Chính đập rối loạn, rồi y dường như khuỵu xuống dần ngang tầm mắt cô. Trước mặt cô là một gương mặt thanh tú đến lạ, với đôi mắt nheo lại, đôi môi y mím chặt và hàng chân mày xô lấy nhau.

-Điện hạ..

Cô run rẩy đỡ lấy y nặng nề trong vòng tay mình, y gục lên vai cô. Cô chỉ thấy máu và gấm lẫn lộn trên hoàng bào, máu tuôn như thác đổ.

-Nàng không sao chứ...

Y thì thào vào tai cô. Ngọc Chi không đỡ nổi sức nặng của y, nhìn tất cả mọi người đang lao đến.

Dường như trước mắt Đức Chính không còn là chiếc cổ thanh tú như cổ thiên nga, không còn là mái tóc mềm như tơ và thơm như hoa kiều mạch. Y khuỵu dần rồi ngất đi, mặc cho màn đen bao trùm.







_________







Trời đổ cơn mưa như tuôn hết những rối ren trong lòng Long Tự lúc này. Thái tử hôn mê đã một ngày, vết dao sâu đã đâm vào mạch khiến mất nhiều máu.

Lập Giáo hoàng hậu đã đến Hoàng thành, người đã lệnh cho Ngọc Chi quỳ trước điện, cho đến khi nào Thái tử tỉnh lại.

Long Tự đi đến, nhìn cô quỳ dưới mưa. Trong cung kia, thái y và cung nữ, nội thị đều đang quỳ hướng về buồng Thái tử.


Y không đủ dũng khí để nói nữa.

-Anh đến đây làm gì?

Ngọc Chi đưa tay vuốt mặt, cô không mở nổi mắt nữa.

-Ta xin lỗi.

Cô nhìn mưa đã thôi không hắt lên mặt mình, là vì y đã đứng chắn hết. Bờ vai y rộng, như lời y hứa sẽ che nắng chắn mưa cho cô cả đời.

-Anh về đi.

-Ta biết mình không đủ tư cách để bảo vệ nàng. Nhưng đợi đến khi Thái tử tỉnh lại...

Cô bật cười chua chát, ngửa đôi mắt đỏ rát nhìn y.

-Anh nghĩ làm như vậy là hay lắm sao? Lý Long Tự, tôi nói cho anh biết, tôi chưa từng gặp nam nhân nào hèn hạ như anh!

Giờ phút này đây, y đã chấp nhận, cô chửi mắng thế nào cũng được. Vì y không có đủ quyền lực, không có đủ quyền lực để có thể không hèn hạ, nhường cô cho Thái tử.

-Là ta không tốt.

-Tôi tưởng ở cái thời của tôi người ta mới đem những vật hư hỏng bỏ đi, còn thời của anh thì người ta sửa chữa chúng! Anh có phải là người ở thời đại này không thế?

Long Tự thở dài, y nhắm nghiền mắt mặc cho mưa đánh từng cơn vào lưng y.

-Nàng đừng như vậy.

-Thế anh muốn tôi phải làm sao?

Y thất thần nhìn cô bật khóc. Chắc hẳn cô đã trải qua những điều khó khăn lắm. Ngay giữa thiên điện bị y nhường cho người khác. Rồi người đó bị kẻ hãm hại cô đâm. Mẫu hậu người đó từ tận Hoa Lư đến đã không ít lời lẽ đau lòng dành cho cô. Dẫu sao, cô không hề có lỗi.

-Ngọc Chi..

Cô vẫn bưng mặt khóc, một phần vì đôi mắt bỏng rát dưới mưa. Long Tự ập xuống ôm lấy cô vào lòng. Ngọc Chi ra sức đẩy y ra, cô đánh vào tay y, chỉ thấy y khẽ cong người. Cô nhìn xuống, đã thấy máu tuôn thấm trên ống tay áo.

Cô thất kinh nắm lấy tay y lật mấy lớp ống tay áo lên, đã thấy một dải băng trắng rướm máu.

-Anh lại bị sao thế hả?

Cô lại oà khóc, y lại ôm chầm lấy cô, một cánh tay đủ quàng qua đến vai cô mà xoa dịu nữ nhân bé nhỏ trong lòng.

-Không sao cả.

-Là do Lý Hạ Nghi gây ra có đúng không?

-Nàng ta nhanh quá, ta bất cẩn thôi.

Cô dụi đầu vào lòng y, tay nắm lấy cánh tay y vừa bị cô làm động đến hở vết thương, đau lòng thay cho nút thắt lệch sơ sài mà y tự băng lấy bằng tay trái.

Cả hoàng cung đều đau đáu lo cho Thái tử, chẳng ai biết y bị thương ra sao...

-Đừng khóc nữa, ta không sao mà.

-Nếu tôi ngừng khóc rồi, anh sẽ lại nhường tôi cho Thái tử sao?

Y gục đầu lên mái đầu cô, nhắm nghiền mắt nghe tiếng người mình yêu nức nở.

-Đừng rời đi, được không?

Cô níu chặt vạt áo y, lắc đầu, càng khiến y ôm chặt hơn. Long Tự rời khỏi cô, đôi mắt y ôn nhu như ngọc, mái tóc, gương mặt, y phục ướt lạnh. Y chỉ mỉm cười dịu dàng mà thôi.

-Nhược giá cá thế giới điêu tạ, ngã hội thủ tại nhĩ thân biên.*

*Dù thế gian này có héo tàn, ta cũng sẽ mãi canh giữ bên cạnh nàng.

Được, hậu cung tranh đấu, loạn lạc tam vương. Y muốn bảo vệ nàng. Y không muốn vì mình mà nàng gặp nguy hiểm, Thái tử gặp nguy hiểm. Nếu có thể, y muốn cùng nàng đi thật xa, mãi mãi không quay về nơi mệt mỏi này nữa.

Long Tự ngước mắt nhìn trời. Trận chiến này, có lẽ đã không thể dừng lại rồi.

Thừa Tuấn đứng bên hành lang dài trăm thước, lẳng lặng nhìn nành ở trong lòng Long Tự, đau lòng không thôi. Y biết mình, lại đến trễ thêm một lần nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui