Ta Đi Rồi


Nó rất ngọt ngào.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay nhặt cái bánh ngọt bị Tống Phi vung lên mặt đất.

Kem tràn ra khỏi túi, rớt vào đầu ngón tay của tôi, tôi mím môi, thoáng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Cửa hàng bánh ngọt này là cửa hàng tôi thường đến, bởi vì nó rất hợp với khẩu vị của Tống Phi.
Tôi nếm và nếm cho đến khi một chút ngọt ngào cuối cùng tiêu tan, cảm thấy ngấy.
Ngấy đến mức có chút đắng.
Trách không được em ấy đưa tay đánh rơi, có lẽ đã không ngon như trước kia.
22.
Sau đêm đó, em ấy đóng cửa và rời đi, không bao giờ trở lại.

Tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo bẩn, nấu món ngon, chờ đợi em ấy trong một thời gian dài.

Em ấy đã không quay lại.
Thật ra tôi cũng tính số lần tôi chờ Tống Phi bao nhiêu lần cũng không đếm được, nhưng chỉ lần này, lần này thôi, tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mê mang, không biết mình làm tất cả rốt cuộc là vì cái gì, lại đang toan tính điều gì.
Giống như tất cả mọi thứ đã trở thành thói quen, nó nên được thực hiện.

Giống như những câu chuyện tôi nghe từ lâu, con voi con được nuôi nhốt từ khi còn nhỏ, không bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi xiềng xích.
"Xuống lầu, anh ở cửa chờ em." Tin nhắn của Chu Tri Lâm.
Tôi chớp chớp mắt có chút chua xót, cổ họng khô khốc lại đau, qua thật lâu, có lẽ không lâu lắm, tôi cự tuyệt anh ấy.
Tôi nhớ tới Tống Phi đêm qua gần như sụp đổ, hốc mắt Chu Tri Lâm đỏ hoe, rốt cuộc vẫn lựa chọn từ chối.
"Tôi có chút việc, không tiện lắm, xin lỗi."
Chuông điện thoại rất nhanh vang lên, bén nhọn lại chói tai, phá vỡ một mảnh tĩnh mịch trong gian phòng này.
" Em có chuyện gì?" Thanh âm của Chu Tri Lâm bị sóng điện từ đè nén lại, trở nên có chút biến dạng.

Anh ấy tiếp tục giọng điệu bình tĩnh: "Em hiện đang ở đâu? ”
Tôi không lên tiếng, trái tim tôi nhảy lên, nghẹn ở cổ họng.

Bởi vì anh ấy nói: "Anh đang ở trước cửa nhà em, Chu Tri Viễn, đi ra.


"Tôi..." Tôi giật giật môi, muốn tìm một lý do để trốn tránh, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị anh ấy mạnh mẽ cắt đứt.
"Chu Tri Viễn." Giọng nói của anh ấy rất lạnh, trong trầm thấp mang theo một chút giận dữ: "Anh không thể gặp em sao?"
" Em ngày hôm qua không phải là nói chuyện này nghe theo sắp xếp của anh?"
Ngay cả thái độ của anh ấy cũng cường ngạnh, ngữ khí bình tĩnh.


Nhưng bằng cách nào đó, tôi dường như cảm thấy sự mệt mỏi và mềm yếu ẩn chứa sau đó.
Giọng điệu của anh ấy đang run rẩy rất nhỏ, có lẽ chính anh ấy còn chưa nhận ra.
Chu Tri Lâm cũng sẽ sợ hãi, bởi vì bệnh của tôi, bởi vì tôi thu mình và né tránh.
23.
“......!Tôi xin lỗi.

"Tôi mở cửa, hơi cúi đầu, không nhìn vẻ mặt của anh ấy, thấp giọng nói.
Vẻ mặt anh ấy có chút không được tự nhiên, "Ừm" một tiếng, sự cáu kỉnh và bồn chồn bao quanh anh lại bị đè xuống, phảng phất như chúng chưa từng xuất hiện.
Bầu không khí hơi lúng túng, tôi mỉm cười, cố gắng làm dịu mối quan hệ giữa tôi và anh ấy: " Anh đã ăn tối chưa?" ”
"Hơi trễ một chút, anh có đói không?"
Bàn tay buông xuống của anh ấy không được tự nhiên nhúc nhích, ánh mắt lóe lên, nói: "Không đói."
"Bác sĩ chờ em đã lâu, kiểm tra trước." Anh ấy nói thêm: "Mang theo tất cả các báo cáo kiểm tra trước đó của em.


"Được." Tôi gật gật đầu, theo anh ấy đem toàn bộ kết quả kiểm tra ra, ánh mắt dừng lại ở trên bàn bánh ngọt mới mua, do dự ít thời gian, tôi cầm lấy chiếc bánh.

Bánh ngọt kỳ thật là mua cho Tống Phi, trước kia luôn như vậy, sau khi em ấy ăn xong tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

Đôi khi trong cơn tức giận không muốn nói chuyện với tôi, nhưng mua nhiều lần thì em ấy sẽ bình tĩnh xuống.
Có thể là chiêu thức của tôi quá cũ kỹ, cho nên lần này mất hiệu quả, cũng không đợi được em ấy quay đầu lại.
"Nhét bụng trước đi." Tôi đưa bánh ngọt cho Chu Tri Lâm, cười với anh ấy một chút: "Không ăn sẽ không tốt cho dạ dày.


Tống Phi không thích, vậy thì quên đi.
Tôi nghĩ, tôi không cần phải ép buộc.

Cưỡng cầu nhiều, có lẽ còn càng khiến người ta chê ghét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận