"Ngươi nói thật sự?" Mộc Lưu Nguyệt hơi chớp lông mi dày đặc, quái dị mà liếc mắt nhìn hắn. Cũng im lặng không lên tiếng.
Tâm của Lưu Nguyệt giống như nước biển sôi trào, bất quá trên mặt lại giả vờ trấn định.
Bỗng nhiên, đôi môi mỏng của Bắc Đình Hoàng khẽ nổi lên một độ cong yêu nghiệt, hắn cười, giống như phía chân trời hiện lên màn pháo hoa rực rỡ đến tuyệt mỹ, lộng lẫy vô cùng. "Nữ nhân, ngươi đỏ mặt__" Vừa nói, vừa duỗi bàn tay kéo Lưu Nguyệt một cái làm cho nàng ngã vào trong lồng ngực hắn.
"Ngươi buông." Lưu nguyệt hơi dùng sức đem hắn đẩy ra.
"Tặng ngươi thì ngươi cứ nhận. Nữ nhân, đây là vinh hạnh của ngươi." Minh vương Bắc Đình Hoàng lạnh mị nở nụ cười, bên môi cười mặc dù nhìn rất tốt, thế nhưng lại khiến người ta không đọc tới nội tâm sâu xa của hắn. Trong lời nói tựa như thêm mấy phần không trách được, "Ngươi cũng biết, đổi lại là người khác cầu cũng cầu không được?"
Nói cái gì?
Lời này nghe đến làm sao lại kiêu ngạo như vậy?
Hắn là một nam tử yêu nghiệt, đôi mắt xanh lam thâm thúy làm cho khi người ta nhìn không tự chủ được mà say mê, lại khiến người ta sợ hãi.
"Lệnh bài này nhất định phải giữ gìn cho kĩ, ngàn vạn lần không thể để cho người khác trộm đi, hiểu không?" Tại lúc nói câu nói này, âm thanh của Minh vương lộ ra mấy phần ý tứ mệnh lệnh.
Mộc Lưu Nguyệt chép miệng, biết rồi!
Trong lòng cũng rất không phục, bí mật của nàng hắn đã biết hết rồi, mà chính hắn thì...?
Nàng phát hiện thế mà mình lại không biết tí gì về ngân diện nam tử này, bí mật trên người hắn so với nàng còn nhiều hơn nữa. Không thể không nói, thân phận của hắn thần bí giống như là hố sâu không đáy. Tại thời điểm nàng lâm đến bước đường cùng, có người quăng đến một cành cây, nàng cũng không dám tiếp nhận, trong lòng bất ổn.
Nam tử này quá mức thần bí khó lường, không phải người nàng có thể nhòm ngó.
"Sau này còn gặp lại." Dứt lời, thân ảnh ngân diện nam tử cũng biến mất.
Tiền sảnh Tướng phủ
Thái tử điện hạ đang cùng với đại thần Mộc Hải Minh bàn bạc việc nhà.
Còn có một chút liên quan tới việc cưới Mộc Lan Tuyết làm Thái Tử Phi, phải bàn bạc lại sự tình một cách tỉ mỉ.
Lúc này quản gia nhanh chân bước lại, hướng Thái Tử hành lễ một cái, sau đó quay sang nói nhỏ vào tai Mộc Hải Minh mấy câu .
"Làm sao vậy?" Mộc Lan Tuyết dịu dàng nói.
"Thái tử điện hạ muốn cưới Mộc Lưu Nguyệt làm trắc phi, hắn đang hướng Hoàng thượng nói ra việc này." Mộc Hải Minh có chút muốn nói lại thôi, dù sao nơi này thái tử điện hạ vẫn là người có thân phận cao quý nhất.
Mộc Lan Tuyết mở miệng: "Thái tử điện hạ tại sao có thể như vậy?"
"Tuyết Nhi, không cho hồ nháo, nàng cũng là muội muội ngươi." Ở trước mặt thái tử điện hạ, nói thế nào Mộc Hải Minh cũng phải làm bộ một chút, chứng minh hắn đối với nữ tử Mộc gia đều giống nhau.
Mộc Lưu Nguyệt đi xem mẫu thân của nàng, mẫu thân nằm ở trên giường, vẫn chưa mở mắt ra, qua một quãng thời gian liền không ngừng mà ho, quanh năm suốt tháng bệnh chuyển thành ho lao rồi.
Mộc Lưu Nguyệt lặng lẽ giúp nàng mẫu thân đốt hương an thần trong phòng, đầu ngón tay nàng dò xét mạch tượng, nguyên lai mẫu thân không chỉ có bệnh phổi, trong thân thể vẫn tồn tại loại độc mạn tính.
Nghĩ tới đây, trong khóe mắt Mộc Lưu Nguyệt loé ra một đạo hàn quang.
Người trong Mộc phủ này cũng quá độc ác rồi, ngay cả phụ nữ cũng không buông tha.
Mộc Lưu Nguyệt lặng lẽ cho mẫu thân sử dụng dược thảo cùng nước hòa vào trong miệng của nàng. Làm xong tất cả những thứ này đã qua nửa canh giờ. Nàng tin tưởng không tới hai ngày, bệnh tình mẫu thân sẽ có chuyển biến rất tốt, bất quá muốn triệt để trị tận gốc vẫn còn thiếu vài loại dược thảo.
Mộc Lưu Nguyệt căn dặn Y Lan phải chăm sóc mẫu thân nàng thật tốt, Y Lan gật đầu.
Lúc đi ra, vừa vặn đã nghe được trong đại sảnh một trận âm thanh rất ồn ào, hai chữ trắc phi kia thật quá chói tai.
Tâm tư Mộc Lưu Nguyệt trầm xuống tiếp tục lắng nghe, muốn nàng gả cho cái tên thái tử dối trá kia, không có cửa đâu. Xoay người rời đi, cùng lắm là trước khi kết hôn một ngày nàng liền kim thiền thoát xác.
Bạch Long đế quốc, quý phi nương nương đang ở trong hoàng cung Khuynh Nguyệt, hiện nay là phi tử được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất.
Năm nay mới mười chín tuổi, ở giữa cung điện Khuynh Nguyệt, một nữ tử dung mạo mỹ lệ xinh đẹp đang ngồi ở trước bàn trang điểm, các thị nữ đang cẩn thận hầu hạ nàng mặc quần áo trang điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...