Tà Đế Cuồng Phi

“Tỷ muốn chứng cứ?”
Hoàng Nguyệt Ly từ từ chậm rãi nói: “Muốn chứng cứ… cũng rất đơn giản, chính là lời nói của nhị vương rồi! Chỉ cần ta đích thân đến chất vấn hắn, nhất định sẽ hỏi ra chân tướng sự việc! Sao, tỷ có dám để muội chất vấn không?”
Bạch Nhược Kỳ cười lên một tiếng “ha ha”.
“Có gì mà không dám chứ? Ngươi muốn hỏi thì hỏi, chỉ cần không vu oan giá họa, thì tùy ngươi hỏi! Chân tướng sự việc vốn dĩ giống như lời ta nói, ngươi có hỏi đến nghìn lần thì đều như vậy thôi! Ta cảnh cáo ngươi, ta đứng ở đây theo dõi, ngươi đừng có dở trò văn vẻ, lôi kéo mọi người!”
Cô ta vẫn cho rằng, tên nha đầu thối này lại muốn giở trò gì đó! Hôm nay thật sự là cô đã bị nàng dọa cho một phen, nghĩ rằng nàng thật sự có thể biến ra chứng cứ nào đó.
Kết quả là, mất nguyên nửa ngày, cuối cùng chọn tự mình chất vấn.
Nha đầu thối có hỏi ra được mới thực sự đáng gờm!
Cả nhà nhị vương từ già đến trẻ đều đã bị bắt giữ, nhị vương nếu dám nói năng xằng bậy, cả nhà hắn sẽ chết không chỗ chôn.

Bạch Nhược Kỳ ra vẻ rất tự tin, nghĩ rằng nhị vương chắc chắn sẽ không thể phản bội cô.
Hoàng Nguyệt Ly cười như không nói: “Ta đâu phải như tỷ, tại sao lại phải dẫn dụ mọi người?”
Nói rồi, nàng quay người lại, tiến về phía nhị vương, nói: “Nhị vương, ngươi không cần sợ, có ta đây, nhị tỷ ta không thể hành người không ra gì như thế này được. Ngươi cứ nói thật, ban nãy lời ngươi nói, đều là thật sao?”
Nói rồi, nàng nhìn thằng vào mặt của nhị vương, tụ khí tập trung tư tưởng, kết hợp lại làm một, trong đôi con ngươi đen láy ánh lên thứ sắc lạnh, vận lên Thông Thiên Đồng Thuật.
Nhị vương chỉ cảm thấy ánh mắt sắc lạnh của nàng dường như thay đổi không ngừng, vô số những quang ảnh đang cử động trong ánh mắt nàng, bất tri bất giác cuốn theo ý thức của hắn.
Hoàng Nguyệt Ly làm rất cẩn thận, thần không biết quỷ không hay.
Bạch Nhược Kỳ cũng không hề phát hiện ra có gì đó không đúng.
Nghe câu hỏi của Hoàng Nguyệt Ly, trong lòng cô không nhịn được mà phì cười.

Cách vấn pháp trực bạch như tên nha đầu này, đến kĩ năng ngôn ngữ về chất vấn cũng không có, thì hỏi ra được cái gì?
Bạch Nhược Kỳ cười lạnh nhạt, muốn đợi xem dáng vẻ bất lực của Hoàng Nguyệt Ly.
Không ai ngờ được, sau khi nhị vương ngây người một lúc, một lần nữa mở lời, nói ra những câu, hoàn toàn không giống với những lời khai trước đó!
“Ta… tam tiểu thư, ta có lỗi với tiểu thư, đều là do nhị tiểu thư đã bắt hết gia đình ta để đe dọa, ta không thể không nói dối lừa gạt thái hậu nương nương, ta sai rồi, tội ta đáng chết! Xin các người, mình ta làm ta chịu, can tâm lãnh tội, xin đừng để liên lụy đến gia đình ta.”
Nhị vương quỳ sụp dưới đất, liên tục van lạy, xém chút đau phát khóc.
Bạch Nhược Kỳ choáng váng, không nói nên lời, phải một lúc lâu mới cất tiếng: “Ngươi… ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi điên rồi, đầu óc có vấn đề sao?”
Cô kích động tiến tới trước mặt nhị vương, hận không thể đánh cho hắn một trận ngay lúc này.
Hoàng Nguyệt Ly đến trước mặt cô ta, cười rằng: “Khoan đã, nhị tỷ, tỷ không phải kích động đến vậy! Ban nãy không phải tỷ bảo để muội chất vấn sao? Sao ta mới hỏi một câu, tỷ liền phản ứng rồi?”
“Ta…”
“Nếu tỷ đã phản ứng như vậy, ta không hỏi nữa cũng được, nhưng chứng tỏ được một điều rằng tỷ đích thực đang vu oan cho ta, chuyện này, không thể cứ vậy cho qua! Tỷ năm lần bảy lượt trả thù ta theo cách này, ta phải kêu hoàng thượng làm chứng cho ta!” Hoàng Nguyệt Ly cười vẻ đắc chí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui