“Phụ thân nói đúng, chỗ ta có nhiều việc quá!” Thẩm Thanh Hi bỗng nhiên nói một cách rất thê lương: “Ta hồi phủ còn chưa đến một tháng, nhưng cho dù là ở Phù Vân Cư hay là ở Vi Lãn Cư, dường như đều có chuyện xấu bám lấy ta.”Thẩm Thanh Hi nhìn ra xa xăm: “Ta cũng muốn biết tại sao cứ có người không chịu tha cho ta!”Lông mày Hồ Thị giật mạnh một cái, sự lạnh lẽo truyền từ chân lên tới tận đỉnh đầu.Không đúng, cảm giác này không đúng lắm.
Tiện nhân này bây giờ chắc là đang chột dạ! Phải hoảng hốt đến mức không biết làm thế nào mới đúng! Nhưng bà ta vẻ mặt đầy bình tĩnh, ngược lại lại có ý mũi giáo lại chỉ ngược về phía bọn họ!Thẩm Hoài nhíu mày, không biết làm thế này, Thẩm Thanh Dung đã nói: “Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Tõ ràng là tỷ bất hiếu, ngỗ nghịch, thế mà bây giờ lại còn ra vẻ vô tội? Xuân Mai cũng thừa nhận rồi, nàng ta là thị nữ thân cận của tỷ, tỷ còn gì để nói không?”Thẩm Thanh Hi nhìn về phía Xuân Mai, Xuân Mai liếc Thẩm Thanh Hi một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, nói rất nhỏ: “Tiểu thư có lẽ...!có lẽ vốn dĩ đã không thích vải sa đỏ rồi...!vậy nên mới...”Câu nói này lại càng thể hiện rõ ràng hơn rằng Thẩm Thanh Dung đã chỉ thị nàng ta, Thẩm Thanh Hi không hề tức giận, ngược lại, nàng cười.
Sau đó, nàng đau lòng nói; “Xuân Mai, ta đã khổ cực khuyên ngươi như thế sao ngươi vẫn không biết hối cải chứ?”Xuân Mai trợn tròn mắt, Thẩm Thanh Hi đang nói gì thế?Cái gì mà khổ cực khuyên răn chứ? Cái gì mà không biết hối cải chứ?Đừng nói là Xuân Mai, đến cả Hồ thị cũng bất ngờ.
Xuân Mai là nội gián của Hồ thị, Thẩm Thanh Hi nói thế là có ý gì chứ? Xuân Mai trước đó không hề để lộ điều gì, cho dù nàng ta có để lộ thì cũng làm gì có khuyên răn gì chứ?Hồ thị nhìn chằm chằm vào Xuân Mai, Xuân Mai mất một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được: “Tiểu thư....”Xuân Mai giúp Hồ thị đi hại người, nàng ta mới là người dễ hoảng sợ nhất.
Chuyện cứ nhiều lần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nàng ta, nàng ta từ lâu đã không bình tĩnh nổi rồi! Nàng ta đã hoảng lắm rồi!Vẻ mặt Thẩm Thanh Hi trầm xuống, cắt lời Xuân Mai: “Ta thấy người là người thân cận của phu nhân nên mới tha cho ngươi lỗi lớn.
Thế nhưng ngươi chơi trò ly gián không thành công mà lại còn muốn quay lại hại ta? Xuân Mai, ngươi khiến ta thất vọng quá!”Xuân Mai bị đả kích như vậy, sắc mặt xanh xao hẳn đi.
Ly gián không thành công, quay lại hại nàng?Lẽ nào Thẩm Thanh Hi phát hiện ra rồi sao? Nàng phát hiện ra từ lúc nào chứ?Nhìn sắc mặt kinh hãi của Xuân Mai, Thẩm Thanh Hi nhìn nô tỷ bên người mình, nàng cười lạnh lùng: “Nói ta hủy mất tấm vải sa đỏ? Tĩnh Nương, vào lấy tấm vải sa đỏ đó ra cho phu nhân và phụ thân xem!”Tĩnh Nương trả lời rồi quay người đi vào phòng.
Rất nhanh thôi, Tĩnh Nương đã ôm ba bốn tấm vải sa đỏ và một chiếc tay nải đi ra.“Lão gia, phu nhân, vải sa đỏ tổng cộng có bốn tấm, lão phu nhân 1 tấm, nhị tiểu thư đưa qua đây một tấm.
Bây giờ ba tấm này đều vẫn còn nguyên, ngoài ra còn một tấm bị tiểu thư cắt để định làm tấm màn cho lão phu nhân.”Nói xong Tĩnh Nương giở tay nải đó ra, quả nhiên, tấm vải sao đỏ đó được cắt ra thành hình tấm màn!Tĩnh Nương tiếp tục nói: “Lão phu nhân khi vào mùa hạ thì không ngủ ngon được nữa, tiểu thư thấy rèm quanh giường của lão phu nhân dày quá, không thoáng khí nên muốn dùng loại vải mỏng nhẹ tốt nhất để làm một tấm màn cho lão phu nhân để giường của lão phu nhân mát mẻ hơn, ngủ thoải mái hơn.
Những mảnh vụn mà nô tỳ kia nói chỉ là những mảnh vụn khi cắt vải thôi.
Tiểu nô này không biết gì thì thôi đi, nhưng Xuân Mai ngươi! Ngươi là người tiểu thư tin tưởng nhất đó! Sao người dám dùng điều này để vu oan cho tiểu thư chứu!”Mọi người đều bất ngờ vô cùng, còn Hồ thị thì đang toát mồ hôi lạnh, lườm Xuân Mai một cái rất đáng sợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...