Phủ Định Quốc Hầu mới thật sự là gia tộc võ tướng cha truyền con nối.
Trải qua nhiều thế hệ quản lý, không thể coi thường nào coi thường thế lực của phủ Định Quốc Hầu ở Đại Chu, huống chi là một Giang Nam, ngay cả Long Tông đế cũng phải cho Phủ Định Quốc Hầu ba phần mặt mũi.
Tống gia cùng Cố gia đều là thế gia hàng trăm năm ở Đại Chu triều, bây giờ Cố gia suy tàn, nhưng Tống gia vẫn hưng thịnh như mặt trời buổi trưa.
Tuy nói thế hệ Tống gia chỉ có một mình Tống Trạch, nhưng hắn còn trẻ mà đã thể hiện tài năng phi thường trên chiến trường, người bình thường không thể sánh được.
Nhìn xem, đây chính là tầm quan trọng của gia tộc, cũng vì mấy đời Tống gia hoạt động trong quân đội nên Tống Trạch cũng bị ảnh hưởng, chỉ cần hắn không quá tầm thường, sau này sẽ trở thành chủ soái của một phe.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì Lâm Hàn cũng không muốn đối đầu với Thẩm Thanh Hi.
Tuy nói Lâm gia bọn họ tổ tiên đều là tướng quân, nhưng gia tộc của bọn họ chưa từng sinh ra người nào có tài năng thiên phú trên chiến trường, cho nên bất đắc dĩ phải quay sang văn.
May mắn thay, trên con đường văn này Lâm gia lại đi vô cùng thuận lợi.
Nhưng cho dù thuận lợi thế nào, cũng chỉ là làm vương ở Giang Nam, nếu vì Thẩm Thanh Hi mà thật sự đắc tội Tống gia, đừng nói là một thành Giang Nam, mười thành Giang Nam cũng chưa chắc đủ để phản công thủ hạ của Tống gia và phủ Định Quốc Hầu.
Lâm Hàn nặng nề thở dài, hắn ta không bao giờ nghĩ Thẩm gia lại chọn Sở Diệp.
Nói cách khác, hoàng đế tương lai Đại Chu rốt cuộc là ai cũng chưa xác định được.
“Phụ thân, đây là bánh ngọt di nương bảo con gái mang tới.
” Ngoài cửa, lên giọng nói của Lâm Yên Nhiên: “Nếu con gái vào không tiện, con sẽ để bánh ngọt ở ngoài.
”Lâm hàn rất ít khi để người khác vào phòng làm việc của mình, những đứa trẻ Lam gia cũng rất ngoan ngoãn.
Bây giờ nghe thấy giọng nói của Lâm Yên Nhiên, trong mắt Lâm Hàn lóe lên một tia giảo hoạt, lập tức nói: "Không có gì bất tiện cả, vào đi.
"Lúc nói chuyện, hắn ta tiện tay cất đồ trên bàn vào ngăn kéo, sau đó cầm một cuốn sách tùy tiện lật xem.
Sau khi Lâm Yên Nhiên đi vào, nàng ta đặt bánh ngọt lên bàn bên cạnh, cười chào Lâm Hàn: "Phụ thân, di nương tự tay làm bánh táo tàu, người ăn thử đi.
"Lâm Yên Nhiên cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng ta lại không chứa bất kỳ sự hung dữ nào, khiến người ta nhìn vào có một cảm giác thoải mái khó tả.
Lâm Hàn cười đứng dậy, ngồi xuống cái bàn bên cạnh: “Mau ngồi đi, phụ thân có chuyện muốn nói với con.
"Lâm Yên Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng ta là thứ nữ ở Lâm gia, tuy dáng dấp xinh đẹp nhưng Lâm Hàn lại không quan tâm nàng ta cho lắm.
Tuy rằng nàng ta không được coi trọng nhưng cuộc sống vẫn yên bình, ít nhất Lâm Hàn và Lâm phu nhân cũng không vì nàng ta là thứ nữ mà đối xử thô bạo với nàng ta.
Trong lòng Lâm Hàn, nữ nhi trong nhà chính là công cụ để lôi kéo những gia tộc ở Giang Nam, chỉ cần nuôi ở nhà, để người dạy dỗ tử tế là được.
Sau khi Lâm Yên Nhiên ngồi xuống, nàng ta chủ động hỏi: "Phụ thân có muốn con gái làm gì không?"Mẹ ruột của Lâm Yên Nhiên là Tứ di nương của Lâm Hàn, năm đó Lâm Hàn đi dạo qua lầu xanh, nhìn trúng một cái là cưới về luôn.
Có lẽ vì biết địa vị của mình thấp kém nên Tứ di nương ở Lâm gia rất an phận, may mắn là Lâm Hàn vì dung mạo xinh đẹp của bà ấy mà đối xử cũng rất tốt, Tứ di nương sinh liên tiếp bốn cô con gái, đều được thừa hưởng nét đẹp từ bà ấy.
Lâm phu nhân thấy bà ấy tuy được sủng ái nhưng lại rất an phận nên cũng không làm khó dễ bà ấy.
Một di nương chỉ có con gái và sủng ái, cứ coi như là được cưng chiều thế nào đi nữa, cũng không thể nào ngồi lên được vị trí phu nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...