Đối một người, 20 năm sinh thời vẫn luôn được người truy đuổi, tự cho mình là nam nhân siêu phàm mà nói, không có gì tệ hơn khi bị làm nhục trước mặt đám đông mọi người như thế!
Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đời hắn!
Tuy nhiên, nam nhân kia thật sự là quá mạnh, Thái tử căn bản nghĩ không ra, bản thân mình có bất luận cái gì có khả năng đánh bại hắn ta!
Khẩu khí này, hắn nuốt không trôi, nhưng lại không thể không nuốt!
Qua một hồi lâu, hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, đứng thẳng thân mình, biểu tình trên mặt vẫn là âm tình bất định (thờ ơ) như cũ.
Bạch Nhược Kỳ vừa rồi không chịu nổi uy áp của nam nhân kia, trực tiếp hộc máu ngã xuống đất, lúc này cũng đã bình tĩnh lại, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, bò lên từ trên mặt đất.
Nàng oán hận nhìn bóng dáng Hoàng Nguyệt Ly rời đi, trên mặt rốt cuộc không thể che dấu được sự ghen ghét!
Tiểu tiện nhân kia, sao có thể quen biết được nam nhân lợi hại như vậy? Thậm chí ngay cả Thái tử cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn! Vậy đó sẽ là cao thủ bậc nào? Quả thực là khó có thể tưởng tượng!
Hơn nữa, nam nhân kia còn che chở cho tiểu tiện nhân như vậy! Vì để xả giận cho nàng, đã không tiếc nhục nhã Thái tử trước mặt mọi người!
Hoàng Nguyệt Ly có cái gì tốt? Tướng mạo không xuất chúng, dáng người nhỏ gầy khô quắt, còn không hề có thiên phú tu luyện, quả thực là phế vật trong phế vật! Nam nhân kia mắt bị mù sao? Sao có thể coi trọng nàng? Tiểu tiện nhân kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn hồ mị gì?!
Bạch Nhược Kỳ ghen ghét đến nỗi muốn mệnh, trong lòng nóng lên như bị lửa đốt.
Đúng lúc này, giọng nói âm lãnh của Thái tử vang lên ở bên tai nàng ta: "Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì?"
Bạch Nhược Kỳ giật mình một cái, mới có phản ứng lại, "Thái...... Thái Tử điện hạ......"
Sắc mặt Thái tử thật sự không tốt, khiến Bạch Nhược Kỳ có cảm giác sau lưng hơi lạnh, sợ Thái tử sẽ giống như Bạch Lưu Cảnh, giận chó đánh mèo đến trên người nàng.
Cũng may, Thái tử đã lấy lại bình tĩnh, cũng không trút giận lên đầu nữ nhân, mà là hỏi: "Nam nhân vừa rồi, chính là đối tượng đã tư thông với Tam muội ngươi? Hắn rốt cuộc có địa vị gì?"
Bạch Nhược Kỳ liên tục lắc đầu, "Ta...... ta cũng không biết! Nam nhân lần trước chúng ta gặp được, khẳng định không phải là hắn! Không biết tiểu...... Tam muội đã quen biết hắn như thế nào......"
Sắc mặt Thái tử âm trầm nhìn nàng ta, "Ngươi và nàng là tỷ muội, sao lại không biết? Đồ vô dụng! Đi hỏi thăm rõ ràng cho ta."
Nghe xong lời này, Bạch Nhược Kỳ âm thầm kêu khổ.
Nàng ta và Hoàng Nguyệt Ly hiện tại chính là kẻ thù không đội trời chung, làm sao có thể xưng là tỷ muội? Nàng ta muốn hỏi thăm sự tình Hoàng Nguyệt Ly từ nơi nào đây?
Nhưng mà Thái tử đã phân phó, nàng ta cũng không thể không đáp ứng.
Sắc mặt Thái tử lúc này mới hòa hoãn một chút, nói một câu: "Đi!"
Hắn cũng mặc kệ Bạch Nhược Kỳ có đuổi kịp hay không, lập tức cất bước rời đi trước.
Bạch Nhược Kỳ sửng sốt một chút, phát hiện phương hướng Thái tử đi tới chính là cửa chính của Thiên Trân Các, vội vàng đuổi theo, thật cẩn thận hỏi: "Thái...... Thái Tử điện hạ, ngài đây là muốn đi đâu?"
Thái tử tức giận nói: "Hội đấu giá! Không có mắt sao?"
Bạch Nhược Kỳ bị mắng như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, có chút không thể hiểu rõ, đã gặp phải loại sự tình thế này, Thái tử thế nhưng vẫn còn muốn tham gia hội đấu giá?
Hôm nay đã bị làm trò trước mặt nhiều người qua đường như vậy, bị người nhục nhã như thế, ngay cả nàng ta đều cảm thấy không dám ngẩng đầu lên, quả thực là hận không thể đào cái lỗ để chui xuống, huống chi là Thái tử điện hạ với lòng tự trọng càng lớn hơn nàng ta gấp trăm lần?
Không nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, lại còn tiếp tục tham gia vào hội đấu giá?
Khuôn mặt Thái tử âm trầm, cũng không thèm giải thích.
Hắn đương nhiên biết hôm nay mặt mũi mình đều đem quét rác, đã không còn mặt mũi ngốc thêm tại nơi này, tuy nhiên, hắn lại không thể nào rời đi!
Bởi vì, hôm nay có bán đấu giá bộ huyền giáp trang phục, hắn rất trọng dụng nó, cần thiết phải nghĩ mọi cách mua được nó tới tay!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...