Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Hoàng Nguyệt Ly chỉ hỏi như vậy, vốn dĩ là tỏ sự hiếu kỳ, nhưng Bạch Nhược Kỳ lại cho là nàng đã sợ rồi.

Cô lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly, nói: “Rất đơn giản, ta cho ngươi hai con đường.”

“Hai con đường gì cơ?” 

“Con đường thứ nhất, ngươi quỳ xuống lạy ta ba lạy, thành tâm thành ý xin lỗi ta, dập đầu nhất định phải đủ vang để ta có thể nghe rõ! Nếu không, ngươi phải van lạy ta lại từ đầu cho đến khi ta cảm thấy hài lòng thì thôi!”

Hoàng Nguyệt Ly trong lòng nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.

Lòng dạ Bạch Nhược Kỳ thật đen tối, tiếng không đủ lớn thì phải quỳ lạy lại, cô ta chắc chắn sẽ làm khó, giả vờ không nghe rõ, là phải liên tục quỳ lạy, quỳ lạy đến chảy cả máu đầu cũng chỉ là chuyện nhỏ, nghe nói còn có người sống khỏe mạnh chỉ vì quỳ lạy như vậy mà đến nỗi ngất đi! 

Hơn nữa, nỗi đau thân thể cũng chỉ là chuyện nhỏ, bị người khác giày vò như vậy, thật đáng xấu hổ!


Nàng lại hỏi: “Vậy, con đường thứ hai là gì?”

Bạch Nhược Kỳ nhếch mép cười lạnh nhạt. 

“Con đường thứ hai… nếu ngươi không sẵn lòng xin lỗi, kẻ bình thường lại đi bôi nhọ, khiêu khích võ giả cấp cao, đây là tội lớn! Cho dù có bị võ giả trực tiếp giết chết thì cũng hợp tình hợp lý! Đương nhiên, ngươi là tỷ muội thân thích của ta, ta cũng không nỡ giết ngươi, chỉ cần vẽ một nhát kiếm trên mặt nhà ngươi, để nhà ngươi không thể tiếp tục đi quyến rũ nam nhân nữa, cũng được rồi!”

Hoàng Nguyệt Ly lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc: “Đợi đã, nhị tỷ muốn nói, muốn phá hủy gương mặt của muội? Có cần phải thủ đoạn lang sói như vậy không? Muội dù gì cũng là tỷ muội thân thích của tỷ mà!”

“Vậy thì sao? Tên phế vật như ngươi, lại dám phỉ báng ta, tội lớn tày trời! Địa vị của võ giả cao hơn nhiều so với người bình thường, lại được cầm quyền sinh sát, ở bất cứ quốc gia nào đều như vậy!” 

“Nhưng… nhưng, nhị tỷ, tỷ nổi tiếng là tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục trứ danh, lại đi làm chuyện tàn ác như vậy, không sợ người khác nói tỷ là con rắn độc à?” Hoàng Nguyệt Ly biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Bạch Nhược Kỳ nghe nói vậy, lại càng nổi điên.

“Bây giờ tất cả mọi người đều coi ta là thứ rắn độc rồi! Ngay đến thái hậu cũng nghĩ như vậy! Tất cả là do ai? Bạch Nhược Ly, ta nói cho ngươi biết, ta đã không để ý đến nữa rồi! Hôm nay ngươi phải quỳ lạy ta, hoặc hãy chờ đợi khuôn mặt xấu xí biến sắc của ngươi đi!” 

Hoàng Nguyệt Ly vuốt ngực, khuôn mặt sợ hãi, mềm yếu nói: “Nếu… nếu như cả hai con đường muội đều không chọn thì sao?”

Bạch Nhược Kỳ cười lạnh lùng đầy ẩn ý.

“Điều này không do ngươi quyết! Cho ngươi ba giây quyết định! Nếu ngươi không chọn, ta sẽ thay ngươi chọn!” 


“Ba!”

“Hai!”

“Một!” 

Bạch Nhược Kỳ đếm rất nhanh, dường như không có ngắt đoạn.

Vừa đếm xong, nàng lập tức chộp lấy con gao găm, cười nham hiểm tiến lại gần Hoàng Nguyệt Ly.

“Xem ra ngươi muốn ta giúp ngươi lựa chọn rồi, vậy ta giúp ngươi chọn cách hủy dung nhé! Ha ha, ngươi đừng chạy, chạy cũng vô ích thôi!” 

“Muội đâu có chạy!”

Hoàng Nguyệt Ly chớp mắt, mặt vô tội, cười thầm trong lòng.


Bạch Nhược Kỳ à Bạch Nhược Kỳ, đúng là khi không còn đang sống sờ sờ mà lại chọn con đường tự tìm đến cái chết! 

Nếu cô ta đã thích hủy hoại dung nhan của người khác, nếu không để cô ta nếm mùi vị bị hủy dung nhan, vậy chẳng phải là không xem trọng tình nghĩa tỷ muội hay sao?

Bạch Nhược Kỳ từng bước tiến lại gần, hai người cách nhau ngày càng gần.

Rất nhiều thiên kim tiểu thư đều không nhẫn tâm nhìn tiếp, đồng loạt che kín mắt. 

Đối với họ mà nói, Hoàng Nguyệt Ly căn bản không thể có gan phản kháng, đã rơi vào tay Bạch Nhược Kỳ, chắc chắn sẽ bị trừng trị đến vô cùng thảm thiết! Không ai cứu nổi nàng nữa rồi.

Liễu Y Y đứng bên cạnh gọi với: “Bạch Nhược Kỳ, ngươi… ngươi đừng kích động!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui