Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

"Còn dám giảo biện! Rõ ràng các ngươi đã phái người cố ý xuất hiện trước lúc bắt đầu, cố ý đưa rượu cho ta, khiến ta không nghe được âm thanh nói chuyện trên đài, khiến ta ra giá cao! Vì để kiếm thêm ít tiền, không ngờ đã dùng kế sách vô sỉ như thế, quả thực là cặn bã hạng ba! Thật sự cho rằng tính cách của ta rất tốt, có thể tùy ý để cho các ngươi lừa gạt?"

Thái tử lạnh lùng sắc bén, uy áp trên người đã phóng thích tới cực hạn!

Tôn chưởng quầy bất quá là một thương nhân, nơi nào gặp qua một trận uy áp như vậy, quần áo phía sau lưng hoàn toàn đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, cả người đổ gục trên mặt đất.

"Chúng ta tuyệt đối không lừa gạt ngài, ngài nói đưa rượu gì đó, thảo dân thật sự không biết, không có quan hệ gì với Thiên Trân Các!"

Trên mặt Thái tử hiện lên nụ cười lạnh, "Sự tình phát sinh ở trên địa bàn Thiên Trân Các, ngươi nói không biết? Cho rằng ta là ngốc tử hay sao?"

"Thái tử bớt giận, Thái tử bớt giận! Thảo dân thật sự oan uổng!"

Thái tử căn bản không nghe hắn giải thích, lạnh lùng mở miệng.


"Bớt giận? Điều này cũng không phải không thể. Người tới, dọn bộ huyền giáp này đi cho ta, xem như Thiên Trân Các các ngươi bồi thường cho ta! Thêm nữa, trong vòng mười ngày, lại đưa ba trăm vạn lượng vàng đến hoàng cung, chuyện này sẽ bị lãng quên, bằng không...... Hừ!"

Thủ hạ Thái tử vốn dĩ vẫn luôn thủ ở cửa, hiện tại nhận được mệnh lệnh chủ tử, lập tức vọt vào, bắt đầu dọn rương rời đi.

Tôn chưởng quầy nhanh chóng nhào lên, muốn ngăn bọn họ lại.

"Không được, các ngươi không thể như vậy! Đây chính là huyền khí giá trị mấy trăm vạn lượng vàng! Thái Tử điện hạ, ngài không thể cường đoạt như thế! Ai da!"

Tôn chưởng quầy ngăn ở cửa, nhưng bị thị vệ Thái tử dùng sức đạp một chân, lập tức ngã qua một bên, không thể đứng dậy nổi.

Nhà kho loạn thành một đoàn.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Hoàng Nguyệt Ly nhìn ở một bên, liên tục lắc đầu.

Thiên Trân Các quả nhiên chỉ là thương hội nhỏ ở một tiểu quốc, đối mặt với thái độ của Thái tử như vậy, chưởng quầy đã dọa thành dạng này, thật sự là quá xấu hổ.

Thiên Lăng Đại Lục có rất nhiều thương hội lớn có bối cảnh thâm hậu, bọn họ rất có đủ tự tin.

Đừng nói Thái tử như vậy, ngay cả cường giả tuyệt thế cửu trọng Thánh Huyền Cảnh, cũng không dám kiêu ngạo ở những thương hội đó! Tất cả đều ngoan ngoãn làm việc dựa theo quy củ!


Nếu như ai dám minh đoạt như thế, tuyệt đối sẽ ăn không hết gói đem đi!

Hoàng Nguyệt Ly lắc lắc đầu, còn tưởng rằng Tôn chưởng quầy có thể khiến Thái tử ngoan ngoãn trả tiền, không nghĩ tới, nàng vẫn nên tự thân xuất mã.

Nàng nhảy xuống từ trên cái rương, vỗ vỗ bụi trên quần, ho nhẹ một tiếng.

"Thái Tử điện hạ......"

Nàng mới nổi cái đầu lên, còn chưa kịp lên tiếng. Bỗng nhiên, tình hình bất ngờ thay đổi.

Bịch! Bịch! Bịch!

Vài tiếng vang lớn truyền đến, vài bóng người nặng nề ngã xuống ở trên mặt đất, giống như chó chết, không thể nhúc nhích.

Nhìn kỹ sẽ thấy, đó đều là mấy tên hộ vệ bên người Thái tử, vừa mới dọn rương ra cửa nhà kho, đã bị người đánh hôn mê ném vào trong cửa.


Những người trong nhà kho, đều kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa.

Một đội thị vệ mặc hắc y lẳng lặng đứng ở cửa, xem tư thế, tựa hồ đã vây xung quanh nhà kho.

"Ngươi...... các ngươi......"

Thái tử theo bản năng lui lại một bước.

Hắn cũng là người trải qua việc đời, lập tức liếc mắt một cái đã nhìn ra những người này bất phàm.

Đội thị vệ này...... hơi thở trên người mỗi một tên đều không bình thường, hiển nhiên tu vi đều sâu không lường được, không chỉ có như thế, trên người bọn họ còn mang theo một loại sát khí âm lãnh cường đại.

Loại khí thế này, chỉ có những người từng gặp qua vô số máu tươi, mài giũa nhiều năm trên chiến trường, mới có thể có được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui