Kỷ Du Du hơi bối rối, khó xử cúi đầu xuống.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn thấy hai nữ sinh đi từ xa tới, chân mày khẽ nhíu lại.
Hai cô gái này tỏ vẻ lố lăng nhìn Kỷ Du Du: “Sao cô còn có thể về trường vậy?” “Kỷ Du Du, cô còn mặt mũi về sao?” Một cô gái khác nói, bĩu môi: “Thể diện của đại học Thành phố Giang đều bị cô làm mất hết rồi, cô còn về đây làm gì?” “Tôi… tôi không có…” Kỷ Du Du ngẩng đầu, cố gắng thanh minh.
“Không cớ? Chúng tôi đều biết hôm đó có rất nhiều cảnh sát đến đây, không phải vì chuyện của cô sao?” Tôn Kỳ bĩu môi, ghét bỏ nhìn Kỷ Du Du rồi lại nhìn Đường Ân: “Ai vậy? Đừng nói là bạn trai cô nhé? Nhìn cái bộ dạng này của cô, thật sự có tên đàn ông bị mù à?” “Không phải…” Kỷ Du Du xua tay, vội vàng giải thích.
Đường Ân cười: “Đúng thế, có thể tìm thấy người bị mù cũng đỡ hơn cô ha? Chứ e rằng ngay cả người mù cũng không thèm cô đâu!” “Tên kia, cậu nói ai hả?” Tôn Kỳ hơi tức giận, chỉ vào Đường Ân.
Anh bĩu môi: “Tôi đang nói ai, chẳng lẽ cô nghe không hiểu hả?” “Cậu đợi đó!” Tô Kỳ hung dữ trừng Đường Ân một cái, quay đầu khoanh tay nói to: “Mọi người xung quanh đến đây xem nè, đây là Kỷ Du Du của hội sinh viên, tham ô tiền quỹ của hội sinh viên chưa tính, còn bị cảnh sát tìm đến, bây giờ lại dám trở về! Mọi người nói xem, trường học chúng ta còn dám nhận loại sinh viên này không?” “Tôi không có!” Kỷ Du Du lớn tiếng phản bác.
Ánh mắt của những người xung quanh đều lập tức bị hấp dẫn nhìn về phía Kỷ Du Du, vừa nhìn thấy vẻ ngoài của cô ta, đa số mọi người đều nhỏ giọng châm chọc.
“Hừ!” Tôn Kỳ liếc một cái, xoay người nói: “Kỷ Du Du, cô trở về trường thì thôi, nhưng tôi cho cô biết, tốt nhất.cô đừng có đến ký túc xá! Đồ của cô trong ký tức xá đã bị chúng tôi ném ra ngoài rồi, ký túc xá chúng tôi không liên quan gì đến cô cả, cô muốn đi đâu thì đi đi!” Kỷ Du Du sửng sốt, mắt ươn ướt.
Đường Ân nhún vai: “Thật đúng là… đủ tuyệt tình!” “Sao hả? Anh có thể làm gì tôi? Loại sinh viên này vốn không nên đến trường, chúng tôi ném đồ của cô ta đi là nhẹ cho cô ta rồi!” Tôn Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ.
Đường Ân bĩu môi, hoàn toàn lười quan tâm đến loại người như thế: “Đi thôi, đi tìm hiệu trưởng trước!” “Tìm hiệu trưởng cầu xin hả? Tìm hiệu trưởng cầu xin cũng không được đâu, bây giờ chúng tôi sẽ kêu gọi bạn học, bảo tất cả sinh viên nói với trường muốn đuổi Kỷ Du Du..” Tôn Kỳ ở phía sau hô 1o.
Kỷ Du Du cúi đầu, nước mắt liên tục rơi xuống.
Đường Ân cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể kéo cổ tay cô đi đến phòng hiệu trưởng.
Không ít sinh viên xung quanh đều nghe thấy lời của Tôn Kỳ, cả đám chỉ trỏ không biết đang nói gì. Nhưng chỉ cần có đầu óc đều biết chắc chắn chẳng có lời gì hay ho.
Đáy lòng Đường Ân lạnh lẽo, anh nhìn Kỷ Du Du bên cạnh, cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Cô gái này vẫn quá yếu đuối, tiếp tục như thế là không được. Xã hội luôn thích nói mấy lời tàn nhẫn, bạn muốn sinh tồn dưới rừng cây thế này, nếu không có chút thủ đoạn của mình thì thật sự khó mà sống nổi; Đường Ân cũng không biết nên khuyên cô thế nào, chỉ có thể cố hết sức giúp cô dần tìm lại sự tự tin của mình.
Nếu như vậy vẫn không thể khiến Kỷ Du Du trưởng thành, vậy anh cũng hết cách, người như thế cũng chỉ có thể bị xã hội đào thải, thậm chí sẽ bị người ta gặm đến cả xương cốt cũng chẳng còn.
ïchủ nhiệm Đi thẳng đến văn phòng, lên lầu, gõ cửa phòng hiệu trưởng.
Bên trong vọng ra giọng nói của Trần Diệu Tổ: “Mời vào!” Đường Ân đẩy cửa phòng, nhìn thấy Trần Diệu Tổ đang sắp xếp tài liệu, khi nhìn thấy anh, trên mặt ông ta lập tức lộ vẻ vui mừng.
“Đường Ân à? Dạo này sao rồi? Thầy vẫn luôn đợi trò về đấy, bây giờ có thể đi học lại rồi chứ?” Trần Diệu Tổ đứng dậy, kéo tay Đường Ân cực kỳ thân thiết: “Thầy nghe nói mấy ngày nay trò ở bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên. Trò có thể giúp đỡ bạn học như thế, chắc chắn trường sẽ thưởng cho trò danh hiệu sinh viên xuất sắc!” Đường Ân mím môi ngồi trên sofa: “Hiệu trưởng, tôi…” “Gọi hiệu trưởng cái gì? Nếu trò không chê cứ gọi thầy một tiếng chú Trần, thây cũng cảm thấy hài lòng!” Trần Diệu Tổ cười ha ha.
Kỷ Du Du ở bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ quan hệ của Đường Ân và Hiệu trưởng lại tốt như thế.
Kỷ Du Du hoàn toàn không biết cảnh xảy ra trong phòng bảo vệ lúc trước, nếu không cũng sẽ hiểu bây giờ vị hiệu trưởng này đang lấy lòng Đường Ân, chứ không phải quan hệ của bọn họ tốt.
“Tôi muốn hỏi chuyện về bạn học Kỷ Du Du, thầy định xử lý thế nào?” Đường Ân nhìn Trần Diệu Tổ.
Trần Diệu Tổ nhíu mày: “Chuyện này đã giao cho cục cảnh sát điều tra rồi, hơn nữa thầy có bảo giáo viên chủ nhiệm của các trò ra mặt ngăn lại lời đồn, chẳng lẽ không có sao?” “Ngăn lại lời đồn? Chắc là không đâu? Tôi thấy đã có rất nhiều bạn học đang bôi nhọ Kỷ Du Du, nếu đại học Thành phố Giang chỉ là như thế, vậy thật sự khiến tôi thất vọng quá rồi!” Đường Ân đứng lên: “Thật ra với học thức của tôi và Kỷ Du Du, nếu học rồi thi lại, cũng sẽ có đại học khác cho trúng tuyển thôi!” “Trò đợi đã!” Trần Diệu Tổ sầm mặt trở về sau bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi: “Dương Cầm, đến văn phòng của tôi một lát!” “Vâng!” Giọng nói của Dương Cầm vang lên.
Ánh mắt Đường Ân hơi khó chịu, Dương Cầm này là giáo viên chủ nhiệm của anh và Kỷ Du Du, nếu Trần Diệu Tổ nói thật là đã bảo bà ta ngăn tin đồn lại, vậy tại sao những bạn học kia lại như thế? Chẳng lẽ Dương Cầm không làm theo? Đường Ân càng nghĩ càng thấy có khả năng này, vì với hiểu biết của anh về Dương Cầm thì chưa chắc bà ta sẽ làm theo thật. Lúc trước khi vừa nhập học còn vì một vài chuyện nhỏ mà có mâu thuẫn với giáo viên chủ nhiệm này. Sau đó khi Đinh Huyên tìm đến tặng qua xin lỗi bà ta xong, chuyện này mới trôi qua.
Nếu thật là thế, vậy e rằng Dương Cầm có chút vấn đề.
“Đường Ân, trò yên tâm, chắc chăn: thầy sẽ tìm hiểu rõ chuyện này cho trò!” Trần Diệu Tổ vung bàn tay †o.
Đường Ân cau mày, còn chưa lên tiếng nói chuyện, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Hiệu trưởng, tôi là Dương Cầm!” “Vào đi!” Trần Diệu Tổ đanh mặt, lạnh lùng đáp lại.
Cửa phòng bị đẩy ra, Dương Cầm bước vào.
Năm nay bà ta cũng chỉ mới bốn mươi mấy tuổi, tuy không xinh đẹp lắm nhưng rất biết ăn diện, mặc đồ công sở trông rất yểu điệu, đeo một cái kính gọng đen, làn da hơi tối vàng, vừa nhìn đã thấy như nhiều năm không được tình yêu tưới nhuần.
Vừa vào văn phòng, Dương Cầm đã cau mày, ánh mắt nhìn Đường:Ân và Kỷ Du Du loé lên sự chán ghét: “Hai trò đến đây làm gì? Ai cho các trò đến?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...