Mười mấy phút sau, Đường Ân đã dẫn Hồ Tùng xuất hiện ở bệnh viện với tốc độ nhanh nhất “Đường Ân..” Vào khoảnh khắc nhìn thấy Đường Ân, nước mắt của bà Thẩm không nhịn được rơi xuống: “Giúp dì với, coi như dì thiếu cháu một mạng!”
không cần phải thế đâu, để tụi cháu nhìn tình hình trước đã..” Đường Ân nhẹ giọng trả lời “Được! Được! Bên nảy!” Bà Thẩm kéo tay Đường Án đi vẽ phía giường bệnh của Thẩm Hản Lâm.
Đường Ân nhin thoáng qua Thẩm Hàn Lâm trên giường, sắc mặt lập tức thay đổi Dưới làn da của Thẩm Hàn Lâm như có một luồng khí đen lượn lờ, khí đen này như có thể khuếch tán, mang trạng thái như sương mù nhuốm dần đến tren mặt. Gò má vốn cương nghị trở nên tải mét, còn mơ hồ có vẻ dữ tơn, thạm chi sự dư tợn này con có xu hưởng mở rọng ra “Sao rồi?” Đường Ân quay đầu lại hói Hồ Tùng “Hơi khó khăn.” Sác mặt ông cụ rất nghiêm túc.
Bà Thẩm ở bên cạnh nghe xong lập tức chấn động “Đường Ân, bác sĩ Hồ, có phải hai người có cách không?”
“Bây giờ không dám đảm bảo, phải đợi thêm một lát mới có thể xác định”
“Thưa ngài, tôi muốn hỏi một chút, ý của ngài là mình có thể chữa trị sao?” Vương Đức Hữu cau mày hỏi, cố ý vô tình liếc nhìn Hồ Tùng: “Loại virus này không phải độc rắn bình thường, không phải thầy lang nào cũng có thể giải quyết được!”
Đường Ấn nhíu mày nhìn ông ta. Kiếm Hiệp Hay
Hồ Tùng im lặng suy nghĩ một lát, tiến lên kéo chăn của Thẩm Hàn Lâm ra nói: “Tôi có thể chữa!”
Bà Thẩm lấy làm vui vẻ: “Bác sĩ Hồ, vậy chữa trị nhanh đi, tôi xin ông đẩy!”
“Đợi đã!” Vương Đức Hữu đứng dậy: “Không phải tôi nói mát ở đây, trước giờ tôi thật sự chưa từng thấy loại virus này, đã tiêm mười mấy mũi thuốc giải độc vào trong người bệnh nhân rồi mới tạm thời ổn định được tình trạng của bệnh nhân. Nếu tùy tiện đụng vào bệnh nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người bệnh xuất hiện tình trạng phát độc mà chết!”
Thẩm Từ Vũ nhíu mày, vẻ mặt nặng nề Hồ Tùng lấy hộp ngân châm tử trong lòng ra, nhẹ nhàng để ở một bên: “Ông nói đúng..”
“Ông đã biết còn muốn tùy tiện ra tay? Ông có biết đây là trách nhiệm lớn đến mức nào không? Nếu tôi là ông sẽ để lại cho người bệnh và người nhà nhiều thêm chút thời gian, chứ không phải động tay động chân làm thí nghiệm gì đó vào lúc này, khiến bệnh nhân và ng nhà không có thời gian từ biệt cuối cùng!” Giọng nói của Vương Đức Hữu trở nên hơi khinh thường: “Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, hiểu được suy nghĩ của ông, nhưng người bệnh không phải chuột bạch, cũng không phải con đường để ông leo lên nhà quyền quý!”
Đường Ân nghe thấy lời này rất chói tai, lạnh lùng chất vấn: “Ông làm bác sĩ nhiều năm như vậy thì nên biết, không đến thời khác cuối cùng thì tuyệt đối không thể buông tay!”
“Cậu là cái thá gì? Nơi này có chỗ để cậu nói chuyện sao?” Vương Đức Hữu hơi tức giận “Tôi là người nhà, tôi đồng ý để ông cụ Hồ Tùng chữa trị! Bà Thẩm nóng nảy.
“Đợi đã!” Sác mặt Thẩm Từ Vũ trở nên lạnh lẽo: “Đường Ân, nếu cậu cho rằng chuyện này có thể khiến tôi biết ơn cậu, vậy thì cậu sai r: “Thẩm Từ Vũ!” Bà Thẩm tức giận đến run rẩy, chỉ vào Thẩm Từ Vũ: “Cuối cùng ông có muốn để con trai tôi sống lại không hả?”
Thẩm Từ Vũ hơi nghẹn họng, nhưng ánh mắt vần nhìn lướt qua Đường Ân.
“Thời gian gấp rút, dân mọi người ra ngoài..” Hồ Tùng hít một hơi thật sâu.
“Được, ra ngoài hết đi!” Bà Thẩm xua tay.
“Cứ tuỳ ý giao người bệnh cho một vài thầy lang như thế sao? Tôi cho răng đây là một chuyện rất vô trách nhiệm..” Vương Đức Hữu còn đang nói gì đó: “Tuy thiết bị trong bệnh viện không tính là đứng đầu thể giới, nhưng có thể nói là hàng đầu thế giới, ngay cả tôi cũng bó tay, người khác càng đừng nghĩ có cách nào!”
Thẩm Từ Vũ cau mày nhìn bà Thẩm đang đứng nhìn chòng chọc bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Sâu trong lòng ông ấy không tin Đường Ân có thể chữa khỏi cho con trai mình, cũng không nghĩ vợ mình có thể mang đến ngạc nhiên gì. Ông ấy vân cho rằng đây là kế nhỏ của Đường Ân, muốn có được một chút ấn tượng tốt †ừ ông ấy, cũng có trợ giúp cho tương lai sau này. Cho dù có thể chữa khỏi không, chỉ cần anh ra sức, ông ấy cũng xem như nợ Đường Ân.
“Nếu lát nữa xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể bỏ qua cho người như thế… Theo tôi thấy đây là đang lấy mạng người thì có!” Vương Đức Hữu vừa ra khỏi phòng phầu: thuật vừa than thở.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng phầu thuật, Hồ Tùng vội vàng đi tới bên cạnh Thẩm Hàn Lâm, vén mí mắt anh ta lên xem thử, thở dài một tiếng.
“Đường Ân, xốc chăn của cậu ta lên..” Hồ Tùng nhỏ giọng dặn dò.
Đường Ân vội gật đầu, nhẹ nhàng xốc chăn của Thẩm Hàn Lâm lên.
Hồ Tùng cầm ngân châm, sau đó tìm đúng huyệt vị, nhẹ nhàng đâm xuống: “Cậu phải nhớ kỹ, loại virus này là một loại virus trí mạng tên Hoa Lan Đen Bóng Đêm của Nhật Bản. Đặc điểm lớn nhất của nó là có thể thông qua rất nhiều cách lây nhiễm, hơn nữa còn khó trị tận gốc..”
“Hoa Lan Đen Bóng Đêm..” Đường Ân nhỏ giọng lầm bầm.
“Chặn hai chân cậu ta lại giúp tôi, tôi phải chọn cách lấy máu ép virus trong cơ thể ra trước!” Hồ Tùng vội vàng dặn dò.
Đường Ân không dám nhiều lời, vội vàng dùng tay chặn lại hai chân của Thẩm Hàn Lâm, khi nhìn thấy mát cá chân của anh ta, sắc mặt Đường Ân trở nên cực kỳ khó coi.
Mắt cá chân của Thẩm Hàn Lâm đã xảy ra tình trạng thối rữa khác nhau, lại còn chảy ra máu loãng màu đen, mang theo mùi tanh tưởi khiến người ta muốn nôn khan.
“Sau khi nhiệm loại virus này, sẽ bị xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng trong khoảng thời gian ngắn, một khi đến lúc đó, thần tiên cũng hết cứu! Cũng may thẳng nhóc này có sức, hơn nữa sau khi trúng độc không lâu vần chưa có dấu hiệu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng…”
Hồ Tùng vừa nói vừa dùng ngân châm đâm vào từng cái huyệt đạo.
Đường Ân cảm thấy hai chân Thẩm Hàn Lâm như đang run lên rất rõ ràng. Máu loãng màu đen bắt đầu không ngừng chảy ra tại vị trí thối rữa ở lòng bàn chân anh ta, gần như làm dính một vùng khăn trải giường.
Một tay Hồ Tùng đâm ngân châm vào huyệt đạo của Thẩm Hàn Lâm, một tay nhẹ nhàng läc lư, giống như: đang đè xuống mạch máu của Thẩm Hàn Lâm, khiến máu độc chạy xuống dưới chân vậy.
Sau vài phút, trên người Thẩm Hàn Lâm đã cảm đầy ngân châm.
Hồ Tùng nhẹ nhàng đè xuống mắt cá chân của anh ta, sau khi ép máu độc ra hết, trên trán đã chảy đầy mồ hôi “Xong rồi!” Hồ Tùng thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng chỉ có thể xem như nhặt về nửa cái mạng thôi, đợi lát nữa còn phải kê một đơn thuốc điều trị đàng hoàng! Cụ thể thế nảo còn phải xem trình trạng hồi phục của thằng nhóc này nữa!”
“Ừm!” Đường Ân gật đầu, nhìn Hồ Tùng viết tên thuốc ở một bên, xoay người đi ra khỏi phòng phâu thuật.
Bên ngoài phòng phâu thuật, Thẩm Từ Vũ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên cửa, trong lòng ngày càng lạnh lùng hơn.
Đã nửa tiếng trôi qua mà bên trong vân không có chút động tĩnh, điều này khiến ông ấy không nhịn được nghĩ cuối cùng có nên đi vào không.
“Thứ tôi nói thắng, tôi không biết mọi người tìm tới một ông thầy lang bụi đời từ đâu ra, nhưng đây chäc chản là không tôn trọng người bệnh…” Vương Đức Hữu nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Tôn trọng người bệnh là trách nhiệm mỗi bác sĩ đều phải thực hiện, người này không có trách nhiệm thì chữa khỏi thế nào? Nếu ông ta có thể chữa khỏi cho người bệnh, tôi trông cây chuối ăn phân cũng được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...