Đường Ân biết Thẩm Như Mẫn thù địch mình như vậy chắc chắn là vì chuyện ở tiệm đồ ngọc lần trước, nhưng anh cũng không để tâm. Đến đây chỉ để ăn một bữa cơm thôi, không có quá nhiều tiếp xúc với cô ta. “Như Mẫn!” Thẩm Từ Vũ nghiêm khắc quát to một tiếng: "Nói gì đấy? Đường Ân người ta là khách!" "Khách? Người như thế cũng có thể làm khách ở nhà họ Đường chúng ta à?" Vẻ mặt Thẩm Như Mẫn khoa trương, thái độ khó tin: “Ba, nếu người như thế cũng có thể làm khách, vậy thật sự khiến con rất thất vọng vì nhà của chúng ta!" “Như Mẫn.” Lương Thành bước xuống xe, kéo cô ta: "Cho dù người này không ra gì, nhưng chúng ta cũng không thể nói thẳng ra được? Ba mẹ chúng ta còn đang đây, đợi lát nữa rồi nói...” “Hai đứa.” Thẩm Từ Vũ giận đến đỏ mặt, sắp nổi giận đến nơi.
Sắc mặt Đường Ân cũng khó coi: “Dì à, hay là hôm nào khác cháu lại đến!” "Không sao, cứ hôm nay đi! Dì còn chưa chết, để xem ai có thể đuổi cháu đi? Trừ khi hôm nay cái nhà họ Thẩm này lấy súng bắn chết dì, nếu không cháu cứ ở lại đây ăn cơm!” Bà Thẩm rất cứng rắn, không hề nể mặt người nhà họ Thẩm chút nào, còn vừa đi vừa lầm bầm: “Thất vọng với nhà họ Thẩm này thì chạy về nhà họ Lương đi, cả đám sói mắt trắng chỉ biết ăn, mượn tiếng tăm của nhà họ Thẩm này lừa gạt bịp bợm bên ngoài, làm mấy chuyện súc sinh, tôi còn ghét vì có đứa con gái như cô đấy!”
Động tác của Lương Thành hơi cứng đờ, cười ngượng ngùng. "Mẹ." Thẩm Như Hinh thấy chuyện trở nên ầm ĩ thì vội vàng đi ra giảng hòa.
Bà Thẩm lầm bầm hai câu, kéo Đường Ân đi vào nhà.
Căn nhà này không lớn lắm, trang trí bên trong cũng rất bình thường, có thể thấy cuộc sống của bà Thẩm cũng khá đơn giản. "Đường Ân à, cháu ngồi xuống đây trước, trong nồi còn đang hầm gà, dì đi xem thử!” Bà Thẩm dặn dò. "Vâng, cảm ơn dì!" Đường Ân cười gật đầu.
Thẩm Như Hinh đi vào phòng bếp theo, có lẽ là để giúp đỡ, còn hai vợ chồng Thẩm Như Mẫn và Lương Thành thì vào phòng, lúc nhìn anh, sắc mặt không hề dễ chịu chút nào.
Đường Ân hiểu suy nghĩ của hai người này, dứt khoát không thèm quan tâm bọn họ. "Đường Ân à, có hứng thú đi tâm sự với tôi không?" Thẩm Từ Vũ vào phòng, cười nhạt với anh. “Được!” Đường Ân đứng lên, đi theo sau Thẩm Từ Vũ đến căn phòng ở cuối.
Trong phòng có một cái bàn làm việc cổ điển, trên bàn để mấy phần tài liệu, bên góc nghiêng là một cái sofa.
Đường Ân đi tới trước sofa ngồi xuống, biết Thẩm Từ Vũ muốn nói chính sự. "Tôi đã xem thông tin của cậu rồi, có một công ty đầu tư và một tiệm đồ ngọc ở thành phố Giang, tôi nói đúng không?" Thẩm Từ Vũ ngồi xuống sau bàn, nâng tay lên: "Theo bình thường, xuất thân của cậu ở thành phố Giang đã xem như không tệ rồi, cho nên cũng không cần cái gì của nhà họ Thẩm chúng tôi.”
Đường Ân nghe thấy lời này thì hơi sửng sốt, không hiểu ý của ông ta lắm.
Thẩm Từ Vũ rút một phần tài liệu trước người ra, đẩy về phía trước: “Đây là giấy đăng ký của nhóm hành động đặc biệt trong quân đội của tôi, cậu ký tên đi, sau khi ký, cậu có một phần bối cảnh của phía quân đội, xem như là giải quyết vấn đề của cậu!”
Đường Ân im lặng, hơi cau mày. "Sao?" Thẩm Từ Vũ thấy anh không nói gì, lập tức hơi không vui: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy báo đáp của chúng tôi với cậu không đủ? Hay là cậu hy vọng có được nhiều lợi ích hơn?" "Không phải ý này!” Đường Ân mỉm cười: “Chuyện của tôi, tôi sẽ tìm người giải quyết, không cần ông Thẩm đặc biệt quan tâm!"
Thẩm Từ Vũ hơi sửng sốt, mày nhíu chặt: "Đường Ân à, tôi hy vọng cậu phải hiểu được một đạo lý! Cậu không có ơn gì với nhà họ Thẩm chúng tôi cả, ngược lại còn mang đến không ít phiền phức! Nếu yêu cầu của cậu quá cao, nhà họ Thẩm chúng tôi tuyệt đối không thể đồng ý!”
Đường Ân ngây người, cười khổ nói: “Ông cụ Thẩm, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết!” "Được, vậy cậu tự giải quyết đi!” Thẩm Từ Vũ mất kiên nhẫn phất tay, như nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, nếu lát nữa dì của cậu nói ra yêu cầu gì với cậu, cậu không được đồng ý, ý kiến của bà ấy chưa chắc là ý kiến của tôi, tôi nghĩ cậu nên nghĩ kỹ!" Đường Ân ngạc nhiên, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu. “Ăn cơm nào, ra ngoài đi, nói cái gì mà lâu thế!” Giọng nói của bà Thẩm vang lên ở bên ngoài.
Đường Ân quay đầu lại ra hiệu với ông cụ Thẩm, xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Từ Vũ cau mày nhìn anh rời đi, giễu cợt một tiếng như không thèm để tâm.
Nhà họ Thẩm có thể đứng vững ở thành phố Giang đều không phải vì ông ta có nhiều thủ đoạn, mà là vì ông ta không hề để người khác uy hiếp, cũng không nợ ơn người ta. Nếu Đường Ân muốn áp chế nhà họ Thẩm trên chuyện này, thì thật sự là sai lầm rồi.
Thật ra Đường Ân không hề có suy nghĩ này, chỉ cho rằng giao chuyện này cho Miêu Bách xử lý sẽ yên tâm hơn.
Trong phòng khách đã dọn xong một bàn đồ ăn lớn.
Đường Ân chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy mùi hương bay vào mũi. "Tiểu Đường, đến ngồi bên này nào..” Bà Thẩm nhiệt tình vẫy tay. "Được ạ!" Anh mỉm cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà Thẩm. "Ha.. Kêu cậu ngồi thì cậu ngồi thật à, chẳng có chút quy tắc gì cả!” Thẩm Như Mẫn châm chọc, vẻ mặt kiêu căng: “Đừng tưởng mở một tiệm đồ ngọc là có vốn khoe khoang ở đây, ở thành phố Giang này có rất nhiều người mạnh hơn cậu, nhà họ Thẩm của tôi không phải người như cậu có thể đeo bám được đâu!"
Đường Ân ngơ ngác nhíu mày.
Hình như thái độ của cái nhà này với mình đều không tốt lắm, có lẽ ngoài bà Thẩm, không có ai muốn mình ở lại cả. "Đúng vậy, có thể ngồi trong nhà họ Thẩm là vinh hạnh của cậu đấy!” Lương Thành ở bên cạnh cũng lầm bầm.
Bà Thẩm nghe thế thì buông đũa xuống, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Bầu không khí trên bàn đột nhiên trở nên kỳ lạ, Lương Thành và Thẩm Như Mẫn cũng lập tức im miệng, không nói thêm câu nào nữa.
Reng reng reng...
Lúc này, điện thoại của Đường Ân reo lên.
Anh nhìn thoáng qua, phát hiện là Bùi Hạc, vội vàng xin lỗi đứng lên, xoay người đi ra khỏi nhà. "Cậu chủ, vấn đề tiềm ẩn trong Đầu Tư Tài Chính đã được giải quyết rồi, ý của ông Miêu là tối nay cậu đến gặp mặt mọi người một lần, sau này cũng có thể hoạt động tốt hơn!” "Được! Tôi gửi vị trí cho anh, anh đến đây đón tôi!" Đường Ân đáp lời.
Thẩm Từ Vũ đi ra từ trong phòng, nhìn đồ ăn đầy bàn, cười ha hả nói: "Vất vả quá rồi!" "Dù sao cũng không phải nấu cho ông!” Bà Thẩm cười châm chọc, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo ông, lát nữa tôi có chuyện muốn nói, ông không được ngăn cản, ai dám ngăn cản thì cút ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt Thẩm Từ Vũ cứng đờ, chân mày cau lại. "Mẹ, chuyện gì vậy ạ?" Thẩm Như Hinh gắp chân gà, không chắc chắn hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...