Đường Ân vươn tay ra kéo cổ tay Kỷ Du Du, kéo thẳng cô vào lòng mình.
*A..” Kỷ Du Du hét lên một tiếng sợ hãi.
Đường Ân vác Kỷ Du Du lên chạy ra ngoài, sau đó quay về phòng mình, ném Kỷ Du Du lên giường.
“Đường Ân..” Đường Ân hơi đau. ( ) Đường Ân giữ cổ tay cô, sau đó ngã mạnh xuống giường, ôm thân thể cô, gần như tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
“Anh rất nhớ em..” Giọng nói của Đường Ân kèm theo sự run rẩy.
Sắc mặt Kỷ Du Du đỏ bừng dữ dội, trong lòng bối rối, nhưng mà sau khi nghe thấy câu này, cảm thấy thân thể rõ ràng chấn động, thế mà lại không nói ra lời Đường Ân chưa từng có hành động kích thích gì, chỉ ôm cô vào lòng, hai tay siết rất chặt.
Thân thể Kỷ Du Du hơi cứng ngắc, mặc kệ động tác không quá rõ ràng của Đường Ân, giống như thân thể mềm hẳn đi, chẳng qua lo lắng từ đáy lòng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô.
“Đường Ân..” Kỷ Du Du hé miệng, hơi tự trách cúi đầu.
Đường Ân mở mắt, nhìn cô một cái, đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu hôn lên trán cô.
Thân thể Kỷ Du Du chấn động, toàn thân lại cứng ngắc lần nữa.
Đường Ân thay đổi tư thế, vẫn ôm Kỷ Du Du trong lòng như trước, một tay lưồn vào tóc cô, giả vờ tức giận chất vấn: “Có phải nên nói gì đó với anh không?”
“Em… Kỷ Du Du sững sờ, hơi chột dạ.
Đường Ân tức giận chất vấn: “Anh nhớ rõ anh đã từng nói với em, không cho phép em rời xa anh…”
“Em..” Kỷ Du Du hơi xấu hổ, cúi đầu, tim đập càng dữ dội hơn.
“Không nghe lời thì phải bị trừng phạt!” Đường Ân xúc động nói.
“Hả?” Kỷ Du Du ngẩn ngơ, vội vàng kích động hỏi: “Trừng phạt thế nào?”
“Đánh mông nhé?” Đường Ân nở nụ cười xấu xa.
“Vậy sao được chứ?” Kỷ Du Du sợ đến mức định trốn ra ngoài.
Đường Ân vươn tay kéo cô lại: “Nếu đã không đồng ý, vậy chúng ta đổi cái khác nhé?”
“Đổi cái gì?” Kỷ Du Du ngẩn ra, vẫn cảm thấy không ổn.
Đường Ân duỗi ngón tay tính toán nói: “Em rời đi lâu như: vậy, khiến anh không gặp được em, vậy nên bồi thường cho anh một chút! Tối hôm nay, ở lại phòng anh, liên tục ở bên cạnh anh… Dựa theo thời gian hai tuần rời đi để tính toán, em phải ở cạnh anh hai tháng…”
“Như vậy sao được chứ?” Kỷ Du Du sợ đến mức thân thể co rúm lại.
Đường Ân cười một tiếng, không nói thêm gì, chỉ để Kỷ Du Du nằm sấp trên lồng ngực mình, sau đó cuộn chăn lên, trùm lên hai người, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Ban đầu Kỷ Du Du còn hơi kháng cự, nhưng mà sau khi phát hiện Đường Ân cũng không có quá nhiều động tác, toàn thân cũng yên tĩnh lại. Giờ phút này, dường như Kỷ Du Du chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ của Đường Ân, gần như nhẹ đến mức không thể nghe thấy được.
Kỷ Du Du phát hiện, Đường Ân khác hẳn với Trương Hán, cũng không hề giống Lý Ngạn Lâm, anh thật sự coi mình như báu vật, một người không thể mất đi, một người không đành lòng thương tổn.
“Đường Ân, em xin lỗi… Sống mũi Kỷ Du Du cay cay, nhẹ giọng nói.
“ỪI” Đường Ân dùng giọng mũi đáp một tiếng.
“Tại sao anh còn chưa ngủ vậy?” Kỷ Du Du hơi bối rối.
“Ôm em… Muốn cảm nhận mùi hương trên người em lâu hơn một chút, anh thật sự rất sợ sau này sẽ lại đánh mất em!” Đường Ân nở nụ cười, ôm chặt Kỷ Du Du hơn một chút.
Nước mắt của Kỷ Du Du lại lặng lẽ không tiếng động chảy xuống, trong lòng cũng không còn kháng cự nữa, toàn thân nhào vào lòng Đường Ân xoay xoay, dường như muốn tìm một vị trí thoải mái hơn, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Đường Ân, Mạnh Quán phải làm sao bây giờ?” Kỷ Du Du khẽ hỏi.
Thân thể Đường Ân chấn động, không biết trả lời như thế nào, dứt khoát không mở miệng, một tay khoác lên người Kỷ Du Du, ngủ mất.
Kỷ Du Du cũng ngủ, hơn nữa còn ngủ cực kỳ say sưa.
Từ trước đến nay, cho đến bây giờ, Kỷ Du Du chưa từng ngủ yên ổn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được sự yên bình tự tận đáy lòng. Dường như gối lên khuỷu tay Đường Ân, cho dù trời có sập xuống, cô cũng sẽ không phải chịu chút thương tổn nào.
Khi hai người tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Đường Ân ra khỏi phòng, xuống tầng nhìn thấy Hồ Tùng.
Trên mặt Hồ Tùng lộ ra vẻ trách mắng: “Buổi tối cô bé tỉnh dậy, tôi gọi mấy thứ về ăn, sau đó dỗ cho cô bé ngủ tiếp rồi…”
Kỷ Du Du hơi xấu hổ, cúi đầu không dám lên tiếng, Đường Ấn lại lũng túng cười cười.
Sau khi ăn chút gì đó, lại quay về phòng, Kỷ Du Du trở nên cẩn thận hơn.
Đường Ân ném áo ngủ Pikachu cho cô, sau đó tự mình đi tắm.
Kỷ Du Du do dự một lúc, rất lâu sau mới vào phòng tắm, sau khi tắm đi ra ngoài, ngượng nghịu nằm xuống bên cạnh Đường Ân.
Trong bóng đêm, Đường Ân lại cười một tiếng, không có quá nhiều động tác, chỉ ôm cô vào lòng.
Khoảng thời gian này Kỷ Du Du phải chịu nhiều đả kích lớn, nếu đúng lúc này lại xảy ra chuyện gì đó với Kỷ Du Du, Đường Ân sợ trong lòng cô sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Sáng hôm sau, Kỷ Du Du mở mắt, cảm giác được mình giống như bạch tuộc quấn chặt trên người Đường Ân, lập tức sợ đến mức buông lỏng tay ra, trên mặt đỏ bừng.
Đường Ân cười một tiếng nhìn Kỷ Du Du chạy vào nhà vệ sinh, lúc này mới sửa sang lại quần áo, xoay người đi xuống tầng.
Reng reng reng…
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Đường Ân nhận cuộc gọi, bên trong có giọng nói của Bùi Nhược vang lên: “Tối hôm qua Đồng Quân Hựu đã có hành động…”
“Ð?” Đường Ân hơi sửng sốt, ánh mắt lấp lóe: “Là công ty nào có hành động?”
“Kiến trúc Song Kiều và bất động sản An Gia của Đầu Tư Tài Chính ngày hôm qua đều công bố tin tức, nghe nói đã bắt đầu kêu gọi đầu tư vòng thứ hai rồi, hiện nay bắt đầu tranh giành thị trường ở thành phố Giang. Kiến trúc Hưng Thái và bất động sản Thanh Ngọc của chúng ta chịu ảnh hưởng, định mức thị trường không ngừng giảm xuống, hơn nữa hạng mục nước ngoài của kiến trúc Hưng Thái, dường như gặp phải khó khăn…” Bùi Nhược ở đầu bên kia đáp lại rõ ràng.
Đường Ân gật đầu: “Phía Rodin thì sao?”
“Nhóm tài sản thứ hai đã vào vị trí củ: lấy được miếng đất đó từ tay anh trai tôi, tức đuổi kịp…” Bùi Nhược nói.
lình, Rodin đã , sau này sẽ lập Đường Ân gật đầu, nhếch miệng lên thành một đường cong: “Vậy là tốt rồi… Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, chị quan tâm kỹ càng tin tức của bọn họ là được rồi “Chúng ta không làm gì hết sao?” Bùi Nhược dò hỏi.
Đường Ân lắc đầu: “Không cần…”
“Được rồi!” Bùi Nhược chần chừ cúp điện thoại.
Một tay Đường Ân nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, ánh mắt trở nên uy nghiêm đáng sợ.
Như vậy xem ra, Đồng Quân Hựu đã không kiềm chế được muốn ra tay rồi, có điều đối với Đường Ân mà nói không có khác biệt gì quá lớn.
Đường Ân đã dự đoán được chuyện như thế này từ lâu rồi.
Thuận tay rút điện thoại di động ra, bấm một dãy số thần bí, phía bên kia có một giọng nói hưng phấn vang lên: “Đường, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta ra sân sao?”
Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, khiển trách: “Tốt nhất là cất bộ mặt kia của cậu đi…”
“Vâng, Đường thân ái của tôi…” Phía đối diện cười hì hì đáp lời.
Đường Ân gõ ngón tay: “Ba ngày sau, đến thành phố Giang, chúng ta sắp bắt đầu rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...