Sắc mặt Đường Ân thay đổi, dưới chân đột nhiên dùng sức, đánh về phía Ohashi Miki.
Vốn dĩ Ohashi Miki đang đưa lưng về phía anh, bị Đường Ân va vào như vậy, ngã thẳng về phía Ohashi lori.
A… Miệng Ohashi lori phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Đừờng Ân tiến lên một bước, kéo n1 phú nữ lại tránh cho bà ấy bị thương tổn. Lúc này đáo Đông Dương của Ohashi lor| đã hạ xuống, giáng thẳng xuống trán Đường Ấn.
Bước chân của Đường Ân xoay tròn, tránh được chỗ quan trọng, nhưng tốc độ của đao Đông Dương quá nhanh, vẫn rạch một đường trên cánh tay Đường Ân.
“Cháu ơi…” Người phụ nữ kinh hãi kêu lên một tiếng.
Đường Ân vội vàng kéo bà ấy lùi lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nữ sát thủ kia.
Hai nữ sát thủ liếc nhìn nhau một cái, xoay người chạy như điên về phía xa.
*Cháu ơi, cháu sao rồi?” Người phụ nữ sợ hãi, kéo cánh tay Đường Ân, có chút trách mảng: “Cháu đứa trẻ này, sao có thể lỗ mãng như vậy chứ? Vừa nãy không nên thả cô ta ra, một đao chém chết kẻ làm nhiều việc xấu này đị 5 Đường Ân xấu hổ cười, không biết nên nói gì, vội vàng mở xe MPV ra, bế Sầm Hạ ra ngoài: ‘Không sao rồi!
Không sao rồi!”
“Cháu ơi, cháu chờ ở đây, thím đi lấy hộp thuốc, mấy đứa nhà thím ngày nào cũng bị thương, nhà thím có thuốc…
Người phụ nữ nói một câu, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều xoa đầu Đường Ân.
“Không cần, cháu đi bệnh viện trước đã!” Đường Ân đáp lại nói.
“Vậy sao được?” Người phụ nữ sốt ruột vội vàng ngắt lời: “Cháu đợi ở đây…”
Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy người phụ nữ đi vào phòng, vội vàng ôm Sầm Hạ, lau khô nước mắt cho cô bé, cười khẽ với cô bé: “Không sao, anh bảo vệ em!”
“Vâng!” Sầm Hạ gật đầu, đáng thương khóc mãi.
Đường Ân nhẹ nhàng thở ra, xoay người lên xe, cũng không đợi hộp thuốc của người phụ nữ, khởi động xe rời đi, lái về phía Sầm Hạ bé bỏng ở phía xa xa.
Khu dân cư bị phá hủy, đến lúc đó Đường Ân còn phải tìm Bùi Nhược để cung cấp tiền bồi thường, hy vọng đến lúc đó sẽ không khiến cho quá nhiều người không vui.
Xe vừa mới lái đi, người phụ nữ từ trong nhà đi ra, nhìn Đường Ân rời đi, vội vàng kêu to: “Này… Đứa trẻ này, tại sao nói đi là đi luôn vậy? Còn cho rằng bà già này lừa gạt cháu sao?”
Đường Ân không nghe thấy lời nói này, mà cho dù có nghe thấy, có lẽ cũng không để ý cho lắm.
“Đứa trẻ này…” Người phụ nữ vừa thở dài vừa nhớ kỹ biển số xe của Đường Ân, đột nhiên xoay người quay vào nhà, thế mà lại cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số rất quen thuộc.
“Alo, xin chào!” Từ đầu kia điện thoại, một giọng nói khàn khàn hiền hậu vang lên.
“Chào? Chào cái rắm ấy! Ông bảo tôi sống ở thành phố Giang, không có chút nguy hiểm gì, vừa nãy có hai người Đông Dương xông đến đây, suýt nữa thì lấy luôn cái mạng già của tôi! Lão già nhà ông, có phải muốn giết chết tôi để tiện đường tìm vợ bé đúng không?”
“Hả? Có chuyện như vậy sao? Lật trời à! Tôi sẽ về ngay, tôi thật sự muốn xem xem, ai dám gây chuyện trong nhà Thẩm Từ Vũ này!” Thẩm Từ Vũ rống to.
“Có phải ông chỉ ước gì tôi chết đi không hả?” Bà Thẩm tức giận nói.
“Đừng nói linh tinh, tôi về ngay đây…” Thẩm Từ Vũ cúp điện thoại.
Bà Thẩm giận không có chỗ trút, lại bấm một dãy số khác, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: “Con trai, có lẽ ba con có người khác ở bên ngoài rồi! Vừa nãy có hai người Đông Dương xông vào, bắt mẹ con đấy, nếu không có một thanh niên đi ngang qua, có lẽ bây giờ mẹ: con đã chết rồi…’ “Còn có chuyện này nữa sao? Con sẽ về ngay…” Thẩm Bân hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Bà Thẩm cúp điện thoại, lại bấm số điện thoại của con gái: “Con gái ơi, có lẽ ba của con muốn hại chết mẹ rồi…”
Liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, bà Thẩm mới yên lòng, khóc sướt mướt rút một tờ giấy ra, ghi lại biển số xe của Đường Ân, vẫn còn khóc thút thít.
“Thật sự là một đứa trẻ tốt mà…”
Buổi trưa hôm đó, trong khu dân cư trung tâm thành phố Giang, hoàn toàn bị huyên náo ầm T.
Từng đoàn xe lái vào, dẫn đầu là một chiếc xe đeo biển số của quân đội, bên trong có một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm.
Nhiều đội vệ binh bảo vệ xung quanh khu dân cư thật thỏa đáng, biến nơi này thành một nơi giống như địa điểm quan trọng về quân sự.
Bên này, đương nhiên Đường Ân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lái xe gọi điện thoại cho Kỷ Du Du, sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Ở trong bệnh viện xử lý vết thương trên cánh tay xong xuôi, sau đó cẩn thận kiểm tra toàn diện cho Sầm Hạ.
Đường Ân sợ sẽ tổn thương đến Sầm Hạ, cũng sợ cô bé bị hoảng sợ, cho nên kiểm tra cực kỳ tỉ mi.
Khi Kỷ Du Du đến nơi, Đường Ân vừa mới kiểm tra xong, dẫn Sầm Hạ ra khỏi bệnh viện.
“Chị ơi… Sầm Hạ nhìn thấy Kỷ Du Du, miệng nhỏ bĩu ra, nhào lên.
Đường Ân cười xoa đầu cô bé, nhớ lại hai nữ sát thủ kia, trong lòng tràn đầy lửa giận. Nhất định phải xử lý hai cô gái này, nếu không thật sự giống như có gai đâm sau lưng vậy. Ngày nào cũng bị hai người theo dõi, đối với Đường Ân mà nói chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Ân dẫn theo Kỷ Du Du và Sầm Hạ quay về nhà.
Nhìn Kỷ Du Du dẫn Sầm Hạ lên tầng, trên mặt Đường Ân cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Cảnh tượng này ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy có chút ấm áp.
Kỷ Du Du biết rõ Đường Ân đang nhìn cô, cho nên cũng hơi đỏ mặt, kéo Sầm Hạ lên tầng, hơn nữa còn mở cửa căn phòng ở tầng ba.
Biệt thự này gần như giống hệt căn biệt thự ban đầu.
Cấu trúc bên trong hoàn toàn giống nhau, thậm chí có một số đồ dùng trong nhà còn không hề thay mới.
Kỷ Du Du mở cửa phòng, nhìn chiếc giường lớn bên trong, vành mắt ẩm ướt.
Từng cảnh tượng từng đồ vật trong căn phòng đều có cảm giác quen thuộc khiến trong lòng cô có chút ỷ lại, cũng có chút yên bình. Có lẽ, đây chính là một căn nhà có thể mang lại cho cô cảm giác đó.
Nhớ lại thời gian trước, ở thôn Hoàng Dương bị đối xử không giống con người, chỗ này thật sự là rất tốt.
“Chị Du Du, chị làm sao vậy?” Sầm Hạ khẽ hỏi.
Kỷ Du Du tỉnh táo lại, trên mặt ửng hồng: “Không sao, vào đi, sau này ở trong căn phòng này với chị Du Du nhé!”
“Vâng!” Sầm Hạ gật đầu thật mạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hoạt bát chạy vào trong: “To thật đấy!”
Kỷ Du Du đứng ở cửa ra vào nở nụ cười, khi cô vừa mới đến cũng có tâm trạng như vậy, chẳng qua không nói ra như trẻ con vậy thôi.
Đi vào căn phòng, trải ga giường, tắm rửa cho Sầm Hạ, sau đó đặt cô bé lên giường, dỗ cô bé đi vào giấc ngủ.
Một lát sau, Đường Ân vào phòng, nghiêng đầu nhìn Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống.
“Món nợ giữa chúng ta, có phải cũng nên tính toán không? Lần này quả thật là anh có vấn đề, có điều em đi mà không nói tiếng nào, có phải cũng nên trừng phạt một chút không?” Đường Ân giả vờ tức giận nhìn Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cảm thấy không ổn: “Trừng… Trừng phạt thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...