“Đường Ân!” Bùi Nhược kéo cổ tay Đường Ân, cảm thấy anh hơi lỗ mãng.
“Không sao, tôi tin vào tác phẩm của ông cụ Thẩm, cũng tin hạng nhất chắc chắn là của chúng ta!” Đường Ân cười nhạt nói.
Ông cụ Thẩm cảm động gật (- thẬẠ manh «é[ + ì Lý Sở Bách lạnh lùng nói: “Nếu Kỷ Thị Nữ đã quyết định, vậy chúng ta có thể bỏ phiếu, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở các người, nếu đến lúc đó các người vẫn thua thì phải làm theo những gì mình đã nói! Cũng đừng nói bên tổ chức chúng tôi không cho các người cơ hội!”
“Không thành vấn đề!” Đường Ân búng tay.
“Được, vậy bỏ phiếu đi, dù sao các người cũng thua, cùng lắm thì thua rốt ráo luôn, cho các người nhận rõ sự thật!” Lý Sở Bách không quan tâm lắc đầu, thái độ lạnh như băng.
“Ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!” Ông cụ Thẩm thật sự bị chọc giận.
“Nếu các người đã không phục thì thi thôi, Lỗ Chí Cường tôi chưa từng sợ ai cả đâu!” Đại sư Lỗ nói: “Mọi người nghe rõ ràng rồi chứ, chuyện này đã được xác định rồi!
Tôi sẽ kêu bên tố chức của trung tâm triển lãm chuẩn bị đồ bỏ phiếu, lát nữa đừng ai hòng bỏ đi!”
Mọi người đều đồng ý, hết sức phấn khởi.
Trước giờ xem náo nhiệt ai mà không thích lớn chuyện, đây là đạo lý muôn thuở rồi.
Bùi Nhược muốn ngăn cản cũng không thể, ông cụ Thẩm thật sự muốn cược tất cả danh dự của mình để làm lớn chuyện này lên. Nếu lần này thắng, vậy Châu báu Kỷ Thị Nữ sẽ trở nên nổi bật, ngày sau cũng thuận bườm xuôi gió. Nếu thua, thì không cần phải mở tiệm đồ ngọc: gì nữa!
“Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sắp bắt đầu bỏ phiếu rồi..” Lý Sở Bách dứt khoát cầm lấy micro, làm MC tạm thời.
“Ông Thẩm, bây giờ nhận thua còn kịp đó..” Đại sư Lỗ cười lạnh.
Ông cụ Thẩm lạnh lùng làm lơ.
Đường Ân gật đầu với ông cụ, ý bảo ông đừng lo lắng lọi người chuẩn bị, viết tác phẩm mình thích lên tờ giấy nhỏ trước mặt mình, nhân viên của chúng tôi sẽ thu giấy, cuối cùng bắt đầu tính phiếu!” Lý Sở Bách lạnh lùng nói giờ có tổng cộng ba trăm mấy người, sau khi nghe ¡ nói của Lý Sở Bách thì đều cầm lấy tờ giấy nhỏ trước người.
Những người này đưa mắt nhìn qua nhìn lại hai tác phẩm, sau đó nhanh chóng viết xuống tác phẩm mình thích.
Sau một lát, nhân viên bắt đầu gom giấy, chuyển tới bục chủ trì.
Lý Sở Bách đưa mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Sau đây sẽ đọc phiếu!”
Ông cụ Thẩm trở nên căng thẳng, đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Sở Bách ở xa xa.
“Lá Rụng Bồ Đề một phiếu…”
“Ngây Thơ một phiếu…”
“Lá Rụng Bồ Đề hai phiếu…”
Theo giọng nói của Lý Sở Bách vang lên, người có mặt đều căng thẳng theo, lòng bàn tay Bùi Nhược thấm ướt mồ hôi, sợ chuyện này sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng khi chị ta nhìn sang Đường Ân, mới cảm thấy hình như anh không hề dao động.
“Lá Rụng Bồ Đề một trăm lẻ năm phiếu…”
“Ngây Thơ một trăm lẻ hai phiếu…
Giọng nói của Lý Sở Bách vẫn vang vẩn trong hội trường, mọi người ở đây đều rất hưng phấn.
Sau mười mấy phút trôi qua, xung quanh chợt trở nên im lặng.
Kết quả bỏ phiếu đã có, trong trung tâm triển lãm yên tĩnh như tờ.
Bùi Nhược nhìn sang ông cụ Thẩm, khó giấu được vẻ khó tin trong mắt: “Ông Thẩm..”
Sắc mặt ông cụ Thẩm cũng thay đổi, hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người ở đây đều không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
“Không thể nào! Sao có thể chứ?” Lâm Lập Quốc sững sờ đầu tiên, quay đầu nhìn về phía Lý Sở Bách: “Có nội tình! Các người biết đây là gì không? Đây là làm chuyện mờ ám! Các người… các người…
“Không thể nào! Tôi được hạng nhất trên hội triển lãm ngọc cả nước, sao có thể thua trong tay tên họ Thẩm này chứ?” Đại sư Lỗ hơi điên cuồng kêu to: “Của tôi là vật phẩm quý báu, đứng đầu cả nước..”
“kết quả bỏ phiếu một trăm năm mươi tám so với một trăm năm mươi bảy, Ngây Thơ đã may mắn được giải!”
Lý Sở Bách không muốn nói gì thêm, dứt khoát tuyên bố kết quả, nhìn Đường Ân một cái rồi xoay người đi vào trong bục chủ trì.
Ông ta cũng hơi bất ngờ với kết quả này, vốn ông ta cho rằng Lá Rụng Bồ Đề sẽ tháng, lại không ngờ sẽ có kết quả như thết Vừa có kết quả, Lý Sở Bách đã cảm thấy mất mặt, không biết nên để mặt mũi ở đâu?
Chỉ thua một phiếu!
Tình huống như vậy có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, nhưng nó lại thật sự xảy ra!
“Thắng rồi?” Ông cụ Thẩm khó tin nhìn kết quả bỏ phiếu, ông cụ cũng không ngờ mình sẽ thắng. Thật sự tác phẩm Lá Rụng Bồ Đề kia vừa được lấy ra, ngay cả ông cụ cũng cảm thấy áp lực.
“Thắng rồi, thật sự thắng rồi!” Bùi Nhược hưng phấn khua tay, vẻ mặt vui sướng.
Đường Ân nở nụ cười, xem ra kết quả vẫn nằm trong dự đoán của anh. Tuy khiến người ta hơi bất ngờ, nhưng vẫn thắng rồi.
“Tôi không tin!” Đại sư Lỗ tiến lên một bước: “Tác phẩm kia của tôi là tác phẩm đứng đầu cả nước…”
Sắc mặt Lâm Lập Quốc cực kỳ nặng nề, nghiến răng nhìn chằm chäm cảnh này, nếu lần này thua sẽ mang lại đả kích khó ước lượng được với kế hoạch sau này của anh ta. Vốn ngành sản xuất châu báu của thành phố Giang đã bị Đồng Quân Hựu chấn chỉnh xong rồi, chỉ đợi anh ta kinh doanh phát triển là có thể đi vào quỹ đạo, nhưng xem ra bây giờ sẽ nặng nề hơn rất nhiều.
“Tôi không thua… các người hoàn toàn không hiểu cái gì là chạm ngọc, các người không biết gì cả, tôi hoàn toàn không thể thua bất kỳ ai lại sư Lỗ đột nhiên rống to, đỏ mắt nhìn chằm chằm Lá Rụng Bồ Đề, chộp lấy nó: “Các người không hiểu, tôi hoàn toàn không thua, tôi đứng đầu cả nước, cũng đứng đầu thành phố Giang…”
“Lỗ Chí Cường, ông muốn chơi xấu đúng không?” Ông cụ Thẩm giận tím mặt.
“Họ Thẩm kia, ông còn dám nói tôi chơi xấu? Tôi là người đứng đầu cả nước, đứng đầu giới chạm ngọc, ông làm chuyện mờ ám ở đây còn dám nói tôi chơi xấu?” Lỗ Chí Cường như phát điên.
“Ông cũng dám mặt dày nói ông là người đứng đầu gi: chạm ngọc? Đứng đầu cả nước à? Ông thua rồi còn không chịu nhận sao?” Ông cụ Thẩm phẫn nộ.
“Ông ta thật sự không xứng là người đứng đầu giới chạm ngọc..” Đường Ân cười lạnh.
“Cậu biết cái gì? Cậu không hiểu cái gì cả còn dám nói bừa ở đây à?” Lỗ Chí Cường lớn tiếng chất vấn.
“Tôi thật sự không biết gì cả..” Đường Ân cười, xoè tay: “Nhưng tôi biết, Lá Rụng Bồ Đề này hoàn toàn không phải ông điêu khác..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...