Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

“Bùi Nhược nói lát nữa sẽ đến đây!” “Trần Kỳ Phong, tôi nhớ khi còn học cấp ba, anh vẫn luôn theo đuổi Bùi Nhược kia mà, bây giờ thế nào rồi? Có tiến triển gì không?” Kim Địch vội vàng nhìn về phía chàng trai vừa gọi điện thoại cho Bùi Nhược.

Trần Kỳ Phong hơi đỏ mặt: “Làm sao tôi có thể theo đuổi được Bùi Nhược cơ chứ? Tôi và Bùi Nhược chỉ là bạn học bình thường mà thôi…” “Thôƒđiệ” “ f£ Ä ZNIW | Hoác Phi bên cạnh vẻ mặt không đáng, khi nhìn Trần Kỳ Phong lại có thêm mấy phần khinh thường.

Trần Kỳ Phong cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, vội vàng giải thích: “Ban đầu tôi quả thật có chút tình cảm ái mộ với Bùi Nhược, nhưng sau này khi lên đại học tách ra rồi, phần tình cảm này cũng đã phai nhạt! Đúng rồi, đừng chỉ nói tôi nữa, Kim Địch, lần này cô trở về từ Oshu, là định làm gì?” cũng từng có tiếp xúc với một hiệp hội chữa bệnh ở nước Mỹ, mấy ngày tới sẽ quyết định hạng mục!” Kim Địch tự hào nói.

“Thật sao?” Hoắc Phi bên cạnh ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ khen ngợi: “Tôi nói này, trong những bạn học cấp ba này, cũng chỉ có một mình cô thành công nhất, bây giờ cũng về nước gây dựng sự nghiệp rồi!”

“Nào có, cũng chỉ làm ăn tạm được thôi…” Kim Địch cười, hời hợt nói: ‘Mấy hôm trước tôi có nghe nói thấy, Bùi Nhược tìm được một anh cậu ấm, bây giờ cũng sống rất tốt!” “Cậu ấm sao?” Trần Kỳ Phong sửng sốt một lát, sắc mặt không được tốt lắm.

Kim Địch cố tình liếc mắt nhìn Trần Kỳ Phong, cười nói: “Cũng không có gì, bây giờ không phải đều như vậy sao? Hơn nữa, Bùi Nhược xinh đẹp như vậy, hẹn hò với bạn trai cậu ấm, thật ra cũng rất tốt…” Hoäc Phi cũng nói: “Vậy cũng phải… Có điều có thể cậu ấm này không sánh bằng chúng ta đâu, những ngày đó suốt ngày ăn chơi đàng điếm, thật sự có thể thật lòng với một cô gái sao? Kỳ Phong, nếu quả thật như vậy, đợi lát nữa Bùi Nhược đến đây, chúng ta phải nói với cô tai” “Được!” Trần Kỳ Phong gảng gượng cười cười, tay cầm cốc đã nắm chặt hơn mấy phần.

Khi còn học cấp ba, Trần Kỳ Phong đã thích Bùi Nhược, chẳng qua khi đó Bùi Nhược từ chối anh ta. Sau khi lên đại học, Trần Kỳ Phong cũng đã từng đi tìm Bùi Nhược mấy lần, đáng tiếc có một lần, anh ta bị một đám người chặn lại trong ngõ hẻm, đấm đá một trận, hơn nữa còn cảnh cáo nghiêm trọng. Từ đó về sau, anh ta cũng không còn can đảm đi nữa, có điều từ tận đáy lòng vẫn không quên được bóng dáng của Bùi Nhược.

“Hoắc Phi nói không sai, cậu ấm gì đó, thật sự không bằng những người biết vươn lên như các anh, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, đổi phụ nữ giống như thay quần áo thôi…” Kim Địch cười, hờ hững liếc mắt nhìn Trần Kỳ Phong: “Thật ra nếu Bùi Nhược có thể nắm được trái tim của người kia, chúng ta cũng vui mừng thay cho cô ta, nếu cậu ấm kia chẳng qua chỉ chơi đùa cô ta, đến lúc đó một chân đá văng, đổi một người phụ nữ khác, vậy cũng khiến người ta buồn nôn…” “Đúng là như vậy… Hoắc Phi cũng tiếp lời.


Sắc mặt Trần Kỳ Phong rất kém, dần dần hiện lên vẻ lo lắng.

Trong góc nhà hàng Tây, .Jenny chọn món bít tết, đặt thực đơn xuống, cười với Đường Ân.

“Món ăn ở đây cũng rất được, cô cũng biết chọn chỗ ăn lắm đấy!” Đường Ân cười một tiếng.

“Tôi cũng đã hỏi thăm những người khác rồi, mới biết được chỗ này…” .Jenny rất tự tin nhìn Đường Ân: “Tôi cảm thấy chỗ này phù hợp để hẹn hò, cho nên chọn chỗ này!” “Hẹn hò sao?” Đường Ân lầm rầm một câu, sau đó phát ra một tiếng cười khổ.

“Đúng vậy, sao thế?” Jenny nhìn biểu cảm trên mặt Đường Ân, kinh ngạc, có chút không hiểu dò hỏi: “Đường Ân, chẳng lẽ anh không cảm thấy đây là hẹn hò sao?” “Có lẽ là vậy!” Đường Ân cười cười.

.Jenny nhìn vẻ mặt Đường Ân, có chút gắng gượng nở nụ cười: “Đường Ân, đang hẹn hò với một cô gái, trong lòng lại nghĩ đến cô gái khác, là một chuyện rất bất lịch sự đấy!” Đường Ân ngẩn người, nụ cười tươi thêm mấy phần.

JJenny cười: “Anh đang nhớ đến bạn gái anh sao?” “Ừi” Đường Ân gật đầu.


“Anh rất thích cô ấy sao?” Jenny theo bản năng dò hỏi.

“Đúng vậy!” Đường Ân lại gật đầu lần thứ hai.

“Thật sự rất hâm mộ cô ấy, không biết là cô gái như thế.

nào, có thể khiến cho anh ngày đêm không yên như vậy!” Jenny cảm khái nói.

Đường Ân cười, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, có một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại ngoài cửa nhà hàng.

Bùi Nhược mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, từ trên xe bước xuống, xách túi đi vào nhà hàng Tây.


“Bùi Nhược đến rồi…” Kim Địch vội vàng nói.

Trần Kỳ Phong ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Bùi Nhược, trong lòng không khỏi rung động.

“Bên này…” Hoắc Phi giơ tay lên.

Bùi Nhược đi tới, hơi ngẩn ra, không ngờ được Kim Địch cũng ở đây. Dựa theo suy đoán của Bùi Nhược, chẳng qua là mấy người bạn cấp ba họp lớp, lại không ngờ rằng ở đây chỉ có ba người, hơn nữa Kim Địch cũng ở đây.

“Bùi Nhược, ngồi đi!” Hoác Phi đứng dậy, cười nói.

Trần Kỳ Phong có chút bứt rứt.

Bùi Nhược ngồi xuống: “Tại sao chỉ có mấy người vậy? Những người khác không đến sao?” “Chỉ có mấy người chúng ta thôi!” Hoác Phi giải thích một câu, cười nói: “Kim Địch nói lâu lắm rồi không gặp cô, cho nên cố tình bảo Kỳ Phong gọi cô đến!” “ồ?” Bùi Nhược cười như không cười liếc mắt nhìn Kim Địch, trong lòng hơi đề phòng.

Hai ngày trước vừa mới gặp nhau, làm sao lại nói lâu lãm không gặp được? Xem ra, người phụ nữ này lại có âm mưu gì đây! “Bùi Nhược, uống chút gì không?” Kim Địch ân cần hỏi đến, vừa quan sát Bùi Nhược vừa chú ý tình hình Đường Ân bên trong: “Chọn thoải mái đi, hôm nay tôi mời khách!” “Ờ..” Bùi Nhược cười gật đầu: “Không hổ là tìm được một người cha nuôi, nói chuyện cũng cứng rắn hơn mấy phần nhỉ!” Sắc mặt Kim Địch nhất thời cứng lại, có điều vừa nghĩ đến Đường Ân ngồi cùng với một cô gái nước ngoài ở bên trong, vội vàng cười cười: “Nói gì vậy, Bùi Nhược cô đừng nói khó nghe như vậy, đúng là tuổi tác bạn trai tôi hơi lớn một chút, có điều tôi thích kiểu chênh lệch tuổi tác như thế này. Sở thích của mỗi người cũng khác nhau, chúng ta cũng không thể tùy tiện bình luận người khác đúng không?” “Đúng vậy!” Bùi Nhược cười nhạt.

“Không phải cô cũng hẹn hò với một cậu ấm sao? Chỉ cần là thật lòng yêu thích, không có gì to tát!” Kim Địch nói.


Bùi Nhược nhẹ nhàng nhướn mày, có chút không vui, mà Hoäắc Phi bên cạnh vội vàng hỏi: “Bùi Nhược, cô thật sự tìm được một cậu ấm sao?” Bùi Nhược sầm mặt, cảm thấy hơi hối hận vì đã tới đây.

“Bùi Nhược, chuyện tình cảm tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, tôi cảm thấy cô phải cân nhắc một lát!” Trần Kỳ Phong nói, sắc mặt không tốt lắm: “Mấy cậu ấm bây giờ, cũng không phải chúng ta không biết, uống rượu, ăn chơi, đổi phụ nữ giống như thay áo vậy, hôm nay có thể ở bên cô, ngày mai có thể sẽ ở bên người khác rồi, chuyện như vậy rất bình thường!” Giọng điệu Bùi Nhược có chút lạnh lùng, không muốn vạch mặt mọi người, gắng gượng cười một tiếng: “Được, tôi sẽ cân nhác!” “Chúng tôi không có ý gì khác đâu, cô tuyệt đối không được hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn khuyên cô, hãy suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, làm sao chúng tôi lại làm hại cô chứ!” Trần Kỳ.

Phong vội vàng giải thích nở nụ cười, đứng dậy, trên mặt gượng cười: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi đi trước…” “Đợi một lát đã, chúng ta vừa mới gặp mặt, tại sao đã muốn đi ngay rồi?” Kim Địch vội vàng đứng dậy, nếu hôm nay Bùi Nhược đi rồi, không phải phim hay không còn mà xem nữa sao? Mắt thấy Bùi Nhược đã xoay người lại, Kim Địch vội vàng kêu lên một tiếng ôi chao, thân thể ngã xuống đất.

Bùi Nhược nhíu mày, chán ghét nhìn thoáng qua một cái.

“Đường Ân? Ôi chao… Bùi Nhược, đây không phải là người bạn trai cậu ấm kia của cô sao?” Kim Địch đột nhiên kêu lên: “Sau khi ngã xuống thế mà lại nhìn thấy anh ta? Ai đang ở bên cạnh anh ta vậy?” Bùi Nhược lập tức ngẩn ra, vội vàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Đường Ân.

Đường Ân cũng đã phát hiện chuyện bất thường bên kia, hơi kinh ngạc nhìn Bùi Nhược, trong mát có vẻ không hiểu ra sao.

“Cô gái kia là ai vậy? Bùi Nhược, tại sao bạn trai cô lại một mình đi đến chỗ như vậy ăn cơm với một cô gái?” Kim Địch có phần hốt hoảng nói.

Trần Kỳ Phong bên cạnh vẻ mặt khó coi: “Bùi Nhược, người kia chính là bạn trai của cô sao? Loại người như vậy mà cũng xứng đáng để cô hẹn hò với anh ta sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui