Đường Ân vươn tay, nắm tóc Dương Cầm rồi kéo bà ta vào phòng vệ sinh.
Dương Cầm giấy giụa, sắc mặt thay đối cực kỳ khó coi: “Đường Ân, đừng mài! Cậu bỏ qua cho tôi đi, dù gì thì tôi cũng đã từng là cô giáo của cậu mà!” “Bà mà cũng không biết xấu hổ đòi làm cô giáo của tôi sao?” Đường Ân giận tím mặt, ban đầu khi Dương Cầm ở trên lớp đã gây ra rất nhiều phiền toái cho anh và Kỷ Du Du, trước đây thân là một sinh viên. Đường Ân không muối đo với bà ta, nh mà Dương:Cầm này lại canh ru càng quá tên Rnn Ñucba) Ẵ. lo bà một bài học thì sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, có phải lòng dạ tôi quá mềm yếu hay không?” “Đừng mà, cầu xin cậu… Dương Cầm kêu lên thảm thiết.
Đường Ân nắm tóc bà ta, đập đầu bà ta lên bồn cầu của phòng vệ sinh.
Choang…
Bồn cầu bằng sứ phát ra tiếng vang lanh lảnh rồi vỡ nát, nhưng động tác trên tay Đường Ân vẫn không hề ngừng lại, đè chặt đầu Dương Cầm đập lên bồn cầu.
Dương Cầm tóc tai bù xù, trên mặt bị mảnh vỡ trên bồn cầu rạch ra mấy vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Giờ phút này, cuối cùng Dương Cầm cũng hối hận rồi! Cuối cùng bà ta cũng biết, mình thật sự đã chạm phải những thứ không nên chạm vào.
Máu tươi không ngừng chảy ra gần như nhuộm đỏ khắp người, hơn nữa máu thịt lẫn lộn, sợ rằng gương mặt cũng bị hủy hoại.
Đường Ân nắm tóc Dương Cầm, nhét vào một bồn cầu khác, sau đó ấn nút xả nước.
Dương Cầm giấy giụa, muốn trốn ra, nhưng mà Đường.
Ân quá khỏe, bà ta không thể chống lại được.
Âm thanh a a a không ngừng vang lên trong bồn cầu.
Đường Ân nắm tóc bà ta, ném sang bên cạnh, sau đó lại kéo Viên Chi Am từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Viên Chi Am cực kỳ khó coi, biết rõ chuyện mình làm đã đụng vào ranh giới cuối cùng của Đường Ân, dù thế nào thì hôm nay Đường Ân cũng sẽ không buông tha cho cô ta: “Đường Ân, anh đánh chết tôi đi, anh giết tôi đi, tôi thà răng chết trong tay anh…” “Muốn chết? Dễ dàng như vậy?” Đường Ân tát lên mặt cô ta: “Những việc mà cô đã làm với tôi thì tôi cũng sẽ bắt cô phải nếm thử!” “Anh nói cái gì!” Sảc mặt Viên Chi Am thay đổi cực kỳ khó coi.
“Thuốc đâu? Cô Dương?” Đường Ân xoay người nhìn về phía Dương Cầm.
Toàn thân Dương Cầm ướt nhẹp, gương mặt đầy máu tươi, nghe thấy lời nói của Đường Ân giống như nghe thấy âm thanh của ma quỷ, thân thể run lên bần bật.
“Tôi đang hỏi bà thuốc ở đâu? Bà dùng thuốc trên người tôi, không phải là không còn nữa đấy chứ?” Giọng nói của Đường Ân giống như ma quỷ.
Môi Dương Cầm run rẩy, giờ phút này giống như đã biết được chuyện gì.
“Tôi hỏi bà một câu cuối cùng, thuốc mà bà vân mang theo trong người đâu?” Đường Ân lạnh lùng chất vấn.
“Ở… Ở trong túi tôi!” Dương Cầm run rẩy lập cập nói.
Đường Ân liếc mắt nhìn ra ngoài, nhanh chóng có người cầm túi vào giao tận tay cho Đường Ân.
Đường Ân đi ra ngoài, nhìn thấy mấy bình thuốc nước nhỏ, nhìn thoáng qua hướng dẫn, cười lạnh mở hai bình ra, một tay nắm chặt tóc Dương Cầm, đổ một bình vào trong miệng bà ta.
Dương Cầm hoảng sợ đến mức sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mà Viên Chi Am lại càng liên tục lùi về phía sau.
Đường Ân nghiêng đầu, liếc Viên Chi Am một cái, bước.
từng bước đến: “Không phải cô thích bỏ thuốc sao? Không phải đây là thuốc do cô tự mua à? Nam nữ đều có thể sử dụng được, cô sợ cái gì?” “Đường Ân, đừng mà… Tôi sai rồi… Anh tha cho tôi đi sau này anh bảo. làm cái gì cũng được! Tôi sẽ là nô lệ của anh, anh chính là chủ nhân của tôi..” Viên Chỉ Am bịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nhìn Đường Ấn.
“Vậy tôi bảo cô uống bình thuốc này… Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.
Trên mặt Viên Chi Am lộ vẻ giấy giụa, nước mắt tí tách rơi xuống: “Đường… Chủ nhân, đừng mà…” Đường Ân không nói hai lời, năm chặt tóc cô ta, đổ hết bình thuốc nước vào trong miệng cô ta.
Sắc mặt Viên Chi Am khó coi, phát ra tiếng khụ khụ, nhét một tay vào miệng muốn móc những thứ mà mình vừa nuốt vào ra ngoài, nhưng mà nước thuốc đã chảy xuống bụng, bất kể là cô ta cố gắng thế nào, cũng không thể đạt được hiệu quả mà cô ta mong muốn.
Đường Ân xách túi của Dương Cầm, xoay người đi ra ngoài: “Đặt một chiếc camera lên kệ…” Có người mang theo camera, đi vào phòng vệ sinh, sau khi cố định lại, hoàn toàn khóa chặt cửa phòng vệ sinh.
“Đường Ân, đừng mà…
‘Viên Chi Am vẫn còn đang gào khóc thảm thiết.
Đường Ân lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người trong Đấu Giá Gia Phúc, nhìn những người này sợ hãi đến mức câm như hến, xoay người đi vào phòng làm việc hàng ngày của Viên Chi Am.
€ó người đặt máy chiếu trên kệ, trên đó xuất hiện cảnh tượng trong phòng vệ sinh.
Đường Ân cũng không biết rốt cuộc Viên Chỉ Am và Dương Cầm lấy được thứ thuốc này từ đâu, hiệu quả thuốc không ngờ lại nhanh chóng như vậy. Chỉ chốc lát sau, hai người đã mặt đỏ tai hồng, bắt đầu nắm tóc mình, bộ dạng muốn chết mà không chết được.
Khi hiệu quả thuốc thật sự đạt đến một mức. ào đó, ‘Viên Chi Am và Dương Cầm đều không thể chống cự lại được, hai người bắt đầu cào nát quần áo, bắt đầu ẩn ý đưa tình nhìn đối phương.
Dáng người Viên Chỉ Am thật sự rất nóng bỏng, mặc dù cách màn hình, Đường Ân cũng có thể cảm giác được dáng người của người phụ nữ này rất đẹp.
Hai người quấn quýt lấy nhau, tràn ngập ý xuân vô hạn.
Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, ánh mắt lướt qua màn hình, nghe thấy âm thanh trụy lạc vang lên trong phòng, trong lòng liền cảm thấy rối bời phiền não.
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, đã là hai mươi phút sau.
Đường Ân lưu video lại, ra khỏi phòng rồi mở cửa phòng vệ sinh ra.
Toàn thân Viên Chi Am xụi lơ näm trên đất, quần áo xộc xệch, trên mặt ửng hồng thở hổn hển. Khi nhìn thấy Đường Ân, trong đôi mắt tràn đầy cầu xin.
Đường Ân cười lạnh một tiếng, trong đầu đột nhiên lại lóe lên suy nghĩ khác: “Mang đi!” “Đường Ân… Không, chủ nhân… Viên Chi Am không còn sức lực, toàn thân tràn đầy mồ hôi, chảy nước mắt nắm chặt ống quần Đường Ân: “Anh cho tôi một cơ hội nữa Ha Mười mấy người sau lưng bước lên, xách Viên Chi Am lên, giống như kéo một xác chết ra ngoài cửa.
Đường Ân đứng ở cửa tầng lầu, ánh mắt nhìn mấy người phía xa xa, lập lòe phát sáng.
Người của Đấu Giá Gia Phúc sợ hãi, không ngừng run rẩy.
“Người kia..” Đường Ân chỉ thư ký Lý.
Thư ký Lý sợ đến mức toàn thân mềm nhữn, sắc mặt trắng bệch.
“Tôi cho cô một cơ hội nữa, nói cho ông chủ của các cô biết, bảo ông ta đến tìm t: Đường Ân nói xong, một chân giẫm lên cổ tay thư ký Lý.
“A..” Thư ký Lý đau đớn kêu to, trên trán đã thấm ra từng hạt mồ hôi.
Đường Ân xoay người đi xuống tầng, bây giờ đã gần nửa đêm rồi. Nhìn dòng xe cộ xa xa, trong lòng phức tạp, gọi điện thoại cho Ân Nhị, dò hỏi: “Bây giờ cô Kỷ đang ở đâu?” “Ra khỏi thành phố Giang, đến một huyện ở gần đây, hắn là cô ấy muốn về nhà!” Ân Nhị đáp lời.
Trong lòng Đường Ân chua xót, hít một hơi thật sâu: “Bảo vệ cô ấy an toàn!” “Cậu chủ!” Ân Nhị do dự một lát, dò hỏi: “Cậu không đến gặp cô ấy một lát sao?” Đường Ân hơi nhắm mắt lại: “Để một thời gian ngắn nữa.
đã, anh nhất định phải giúp tôi bảo vệ cô ấy cẩn thận, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn!” “Được!” Ân Nhị gật đầu.
Đường Ân cúp điện thoại rồi xoay người lên xe.
Xe vừa mới khởi động, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Đường Ân cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, trên mặt hơi dao động, vội vàng nhận cuộc gọi: “Alo…” “Tôi là Mạnh Thúy Bình!” Giọng nói Mạnh Thúy Bình lạnh lùng vang lên.
Đường Ân im lặng, không biết nên nói cái gì. Tính tình của Mạnh Thúy Bình này, Đường Ân hiểu rõ từ khi còn nhỏ, hơn nữa thời gian b: gọi điện thoại đến, rõ ràng là đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
“Bây giờ tôi cho cháu hai lựa chọn, một là lập tức cưới Mạnh Quán, hai là bây giờ tôi dẫn người đến chém chết cháu ở ngay thành phố Giang này! Tin tôi đi, cho dù tôi có chém chết cháu, đám lòng lang dạ sói nhà họ Đường kia sẽ càng vui vẻ hơn đấy, mà cha cháu cũng sẽ không có cách nào làm gì được tôi đâu!” Giọng nói của Mạnh Thúy Bình lạnh lùng giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...