Phủ Cung thân vương , nam tử cố ý làm rơi một cái chén < xoảng > , Chi Tâm tặc lưỡi cáu gắt nói lớn :
- Phong Trần , đã là chén thứ 5 rồi đấy , muốn chết phải không .
Chàng cười khổ nhìn nàng hai mắt rung rung nói :
- Chi Tâm , ta quả thật còn đau mà , nàng qua đút cơm cho ta đi , ta đói sắp chết rồi đây này .
Chi Tâm hừ lạnh , cắn răng cầm bát xới cơm gắp thức ăn bỏ vào chén đi đến ngồi xuống ghế nói :
- Ta có phải bảo mẫu của huynh đâu , há mồm ra cho ta ... nhai nuốt nhanh lẹ đi ...
- Ừm .
Nhân lúc nàng đưa mắt nhìn vào chén cơm , Phong Trần hôn lên má nàng 1 cái , nàng giận run ngước lên hai mắt như hai viên đạn bắn vào chàng .
- Có muốn bị gãy răng húp cháo không .
Chàng cười ngượng lí nhí :
- Ta không thích như vậy đâu .
- Mau ăn cơm đi ... huynh nói nhiều quá .
Nàng ánh mắt liếc qua mặt hắn , thở ra một hơi đưa tay lau nhẹ khóe miệng hắn rồi nói :
- Huynh thật là ... thức ăn dính cả lên mặt mà không biết . Phong Trần nắm tay nàng đưa lên miệng hôn nhẹ , ánh mắt liếc qua nàng , nàng khuôn mặt ửng đỏ lúng túng rút tay lại . Một thân ảnh ở ngoài rời đi , Chi Tâm liếc qua chỉ nhìn thấy cái bóng biến mất , cô bỏ chén xuống bàn đi ra cửa nhìn , là Tuyết Hắc Dã , cô đi theo gọi hắn :
- Hắc Dã đợi một chút , đến thăm Phong Trần hả ? Vào đi .
Cô nắm tay chàng kéo lại nhưng chàng ánh mắt trừng trừng lạnh lùng hất tay cô ra làm cô té xuống đất .
- A ... Huynh bị điên hả , rốt cuộc có gì mà huynh kích động như vậy , đã tới thăm Phong Trần thì vào đi .
Chàng hừ lạnh bỏ đi , cô tức giận đùng đùng đi đến kéo tay hắn quát lớn :
- Này , huynh rốt cuộc là có chuyện gì vậy .
- Tránh ra , chuyện của ta không cần cô lo .
Cô bị chàng hất ra nhưng lại được Phong Trần đỡ , Phong Trần buôn Chi Tâm ra tức tối đi nhanh đến đấm cho Hắc Dã một đấm khiến chàng ngã ra đất miệng chảy máu mà vẫn thản nhiên đứng lên không nhìn mà rời đi .
- Làm tổn thương nàng dù có là huynh đệ ta cũng không bỏ qua đâu .
- Phong Trần huynh thôi đi , tay huynh vẫn chưa khỏi đâu , đừng hở tý là động tay động chân .
Phong Trần lo lắng quay qua xem xét nàng , hỏi nàng :
- Nàng có bị thương ở đâu không , có chỗ nào đau không .
Nàng lắc đầu lại được chàng ôm vào lòng siết chặc , Hắc Dã trở về phủ la hét đập phá mọi thứ chàng nhìn thấy , sau đó ngồi sỏm xuống đống hoang tàn với đôi mắt đỏ hoe .
Chi Tâm lòng như lửa thiêu đốt , khó chịu , không hiểu tại sao Tuyết Hắc Dã lại như vậy , đau đầu thật tại sao mình lại đi lo cho hắn chứ .
Sầu não cô đi tìm bạn rượu , Chấn Phong nhìn cô với đôi mắt như thấu hiểu mọi chuyện , chàng chống cằm nói :
- Vậy một trong hai người họ cô thích ai hơn , thôi chọn ta đi khỏi mất công nghĩ ngợi .
Chi Tâm đổ mồ hôi lạnh :
- Thôi cho ta xin , ngươi thì bỏ qua đi .
Cô nằm dài lên bàn khép hờ hai mắt tay vân vê ly rượu , thích ai hơi ư , Phong Trần quan tâm mình , lo lắng ình nhưng mình chỉ có thể xem huynh ấy như anh trai , Hắc Dã lạnh lùng với mình , huynh ấy ... huynh ấy ... cô thiếp đi thả hồn mơ mộng .
Chấn Phong bế cô lên xe ngựa trở về phủ Cung thân vương , đặt nàng lên giường hắn quay sang nói với Phong Trần :
- Đệ về đây , huynh trông chừng cô ấy nhé .
- Ừm .
Chấn Phong đi khỏi , Phong Trần ngồi xuống giường khẽ vuốt tóc Chi Tâm , kéo chăn đắp cho nàng rồi ly khai khỏi phòng .
Màn đêm nhàn nhạt bao trùm khắp nơi , quang cảnh thật vắng lặng , tĩnh mịch , Chi Tâm trong tìm thức hiện lên một thân ảnh mờ nhạt , ai , là ai , là ai mà có thể cả đêm thức trắng lo lắng chăm sóc ình , bỏ qua từng khuyết điểm nhỏ nhặt của mình ân cần ôn nhu canh chừng ình ngủ , nụ cười ôn nhu kia rốt cuộc là của ai ... Dã ... Dã ... chàng đừng đi ... đừng bỏ thiếp ... thân ảnh kia biến mất để lại nữ tử nước mắt lệ nhòa . Từ đâu khóe mắt Chi Tâm rơi hai hàng lệ kéo dài xuống mang tai .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...