Buổi tối, yên lặng không một tiếng động.
Tất cả các hộ gia đình, nhà nào nên nghỉ ngơi thì trở về nghỉ ngơi, nhà nào vận động thì vận động.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên một tiếng thét chói tai.
Mà Hà thời Minh, cũng bắt đầu nghiệp lớn dời gạch của mình, giống như là anh nông dân cần cù trên công trường.
Điều khác biệt duy nhất với những người nông dân kia, chính là những người kia dời là dời cục gạch, mà anh dời là dời cục vàng.
Vì để tránh cho bị người khác phát hiện nên lúc dời những cục gạch này, Hà Thời Minh cũng không trực tiếp cho lên trên xe, mà là dùng quần áo hoặc những vật khác trùm lại, dáng vẻ giả bộ chuyển những đồ vật khác lên trên chiếc BMW.
Chưa kể, vừa mới cầm lên, thì đã có một chú tốt bụng chạy tới, haha cười nói: “Tiểu Minh à, chuyển cái gì đấy, chú giúp con chuyển nhé?”
Hà Thời Minh cười haha nói: “Cảm ơn chú, không cần đâu, con tự chuyển là được. Không có nhiều đồ đâu.”
“Con mang túi lớn túi nhỏ, đây là muốn làm gì? Đi du lịch à?” Chú ấy hỏi.
Vẻ mặt Hà Thời Minh bình tĩnh bỏ những túi quần áo đựng những cục vàng kia vào trong xe, cười haha nói: “Dọn nhà, không ở đây nữa ạ.”
“Ồ? Dọn nhà? Muốn chuyển đi à?” Chú ấy sửng sốt một chút.
“Đúng vậy! Muốn dọn nhà ạ!” Hà Thời Minh trả lời.
Chú ấy nhếch miệng nói: “Vậy hẹn gặp lại nhé.”
Nói xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Hà Thời Minh: “...”
Nghe nói anh muốn đi thì trực tiếp không tán gẫu nữa ư?
Đây cũng quá ra gì rồi đó đúng không?
Thôi quên đi.
Tiếp tục dời gạch thôi!
Ôi, những cục gạch của hôm nay, so với những cục gạch thường ngày, có hơi nặng, có hơi mỏi tay.
Nhưng mà, vì để sống, vì gia đình, vì để cuộc sống sau này vừa lòng đẹp ý, vì để tương lai quay đầu nhìn lại, sẽ không bởi vì khoảng thời gian sống uống phí mà hận mình, cho dù có khổ có mệt, cũng phải tiếp tục dời những cục gạch này!
Hà Thời Minh nuốt nước mắt, đi đi lại lại từ tiểu khu Hạnh Phúc đến Nhất Phẩm Các ba chuyến, mới chuyển tất cả một tấn vàng sang hết.
Đồng thời, những thứ trong tầng hầm, trên cơ bản cũng đã dời đi gần hết rồi.
Dẫu sao trong phòng dưới tầng hôm nay, vốn không có bao nhiêu đồ, hơn nữa đại đa số đều là những đồ vật cũng không cần thiết.
Ví dụ như các bằng cấp đánh giá trong trường đại học, hay là các tài liệu kiểm tra khác nhau.
Tất cả cộng lại, cũng phải mấy ký.
Chuyển những thứ này đi cũng không có ý nghĩa gì.
Chẳng lẽ còn có thể lại một lần nữa, học tiếp đại học hay sao?
Lái một chiếc xe chứa vàng ở cốp sau, Hà Thời Minh vẫy tay với tầng hầm mà anh đã sống hai năm.
Tạm biệt.
Thanh xuân của tôi.
Cảm ơn mày, đã cho tao một tấn vàng!
Sau đó, Hà Thời Minh liền lái xe, trời khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.
Trở lại Nhất Phẩm Các.
Hà Thời Minh hai lần lái xe vào trong sân, sau đó bắt đầu chuyển vàng bên trong vào trong tầng hầm.
Cho dù biệt thự có ba tầng.
Nhưng Hà Thời Minh cảm thấy, chỉ có tầng hầm này, mới là chỗ an toàn nhất để cất vàng.
Dẫu sao, sẽ không có ai rảnh rỗi chui vào tầng hầm của anh để chơi!
Sau khi Hà Thời Minh chuyển tất cả những cục gạch vào tầng hầm, nhìn thoáng qua thời gian.
Cũng đã mười hai giờ đêm rồi.
Nhưng mà, Hà Thời Minh lại không hề buồn ngủ chút nào, nhìn căn tầng hầm rộng lớn, dưới ánh đèn lóa mắt kia là một đống vàng lớn, Hà Thời Minh cảm thấy hưng phấn chưa từng có.
Lúc trước, anh chỉ biết trong tầng hầm của mình có một tấn vàng, nhưng cùng lắm chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Dù sao, những cục vàng kia đều chôn ở dưới đất, không nhìn thấy được, cũng không dám đào ra!
Nhưng mà bây giờ, tất cả đều đã được lấy ra, sau đó chất đống, kích thích thị giác thế này, thực sự là khiến cho người ta có loại xúc động muốn cười to!
Một tấn vàng đó!
Quả thực là mù mắt có được hay không!
Về phần mức độ chân thực của những thỏi vàng này, rốt cuộc có phải là vàng thật gì đó hay không.
Điểm ấy hoàn toàn cũng không cần nghi ngờ gì!
Trong tin tức được đăng bởi “Hệ thống tin tức mới ngày mai” viết rõ ràng, đã trải qua kiểm tra chuyên nghiệp, là vàng 18K, hơn nữa số lượng vừa vặn là một tấn, vậy thì tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!
Nhưng anh có một chút nghi ngờ, đó chính là hệ thống kia không đáng tin!
Không được!
Hôm nay không ngủ trong phòng ngủ, anh đây phải ngủ phía trên đống vàng!
Hà tThời Minh trực tiếp nằm thẳng phía trên đống vàng, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cười ha hả.
Mốt đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày kế tiếp.
Hà Thời Minh đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang vọng làm ầm ĩ một trận.
Lấy ra xem, là Vương Kiến Ba gọi tới.
“Này, Sao thế lão Vương?” Hà Thời Minh phờ phạt hỏi, cảm giác toàn thân đều bị vàng làm cho đau một trận.
Nhưng mà nhìn thoáng qua vàng ở dưới thân, loại cảm giác đau đớn ngay lập tức biến mất tất cả.
Đau thì làm sao!
Ở dưới là vàng đó!
Người bình thường muốn toàn thân đau trên đống vàng, quan trọng là người đó phải có thật nhiều vàng đúng không?
“Mẹ nó! Anh vẫn còn ngủ à? Mẹ nó bây giờ là mấy giờ rồi anh có biết không?” Vương Kiến Ba không biết nói gì trong điện thoại.
Hà Thời Minh nhìn thoáng qua thời gian.
Sau đó, hăng hái ngốc nghếch mà nói: “Mới mười một giờ thôi mà, cậu cuống cuồng cái búa ấy!”
Vương Kiến Ba: “...”
Mười một giờ?
Mới?
Mẹ nó chứ cái chữ mới này của anh cũng dùng quá tùy tiện đi?
“Có chuyện gì nói thẳng đi, nói xong thì tôi ngủ tiếp!” Hà Thời Minh trở mình ở trên đống vàng, sau đó đưa mũi ngửi đống vàng dưới người.
Một mùi thơm của nước bùn.
Quá là thơm...
“Anh ngủ cái rắm! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Vương Kiến Ba vội la lên.
“Có thể nói thẳng chuyện ra không?” Hà Thời Minh cạn lời nói.
“Điền Phức Vi có bạn trai! Anh nói chuyện này có phải là chuyện lớn hay không?”
“Đây mà là chuyện lớn cái rắn, hai ngày trước tôi đã biết rồi, không phải cô ấy đã chính miệng thừa nhận ở trường hay sao? Người bạn trai kia, chính là anh đây!” Hà Thời Minh cười haha nói.
Lúc đó Điền Phức Vi đang ở thư viện, thừa nhận là bạn gái của anh trước mặt những người khác.
Chuyện này, lúc đó đã dẫn đến náo động không nhỏ ở trường.
“Không phải là anh!”
Vương Kiến Ba lập tức trả lời: “Chuyện của anh đã sớm trôi qua rồi, căn bản là không có ai tin tưởng anh thật sự ở yêu đương với hoa khôi Điền! Nhưng mà lần này là thật đó, có video làm chứng! Hoa khôi Điền ôm người đó trước mặt mọi người trong video! Để tôi gửi cho anh xem một chút!”
Nói xong, cậu ta cúp điện thoại.
Sau đó, điện thoại của Hà Thời Minh nhận được một liên kết video trên Youtube.
Vừa ấn mở video ra xem, Hà Thời Minh lập tức vui vẻ.
Trong video, một người ở trên sân khấu không lớn, đối diện với chiếc dương cầm màu đen, người nam mang trang phục màu đen, đang say mê quên mình đàn dương cầm.
Trong màn ảnh thỉnh thoảng hiện ra vẻ mặt cười say mê ngốc nghếch của Điền Phức Vi.
Lúc video sắp kết thúc, trong tiếng vỗ tay náo nhiệt, người này đã đi tới trước mặt của Điền Phức Vi, tiếp theo đã trực tiếp ôm Điền Phức Vi một cái.
Sau đó, video kết thúc.
Xem xong cái video này, khóe miệng Hà Thời Minh nhất thời giật giật.
Người đánh đàn này, cũng không phải chính là anh sao...
Điều khiến anh tò mò chính là, ai đã quay video này?
Kĩ thuật quay phim rất tốt, dù cho từ đầu tới cuối anh chỉ lộ một cái bóng lưng, nhưng mà chỉ thấy nhìn bóng lưng, cũng có thể cảm giác được nội hàm phong phú và dáng người ưu nhã, khiến Hà Thời Minh không khỏi nghĩ tới sẽ thêm một cái đùi gà cho người đó.
Kĩ thuật quay phim này, tuyệt vời!.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Có thể nói là bậc thầy quay phim tuyệt đỉnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...