Mỗi người đều có khó khăn của mình.
Tần Lệ Nhã là chủ tịch tập đoàn Tần Thương, nhìn có vẻ phong quang vô hạn, được người khác tôn trọng nhưng chỉ ở Lâm An mà thôi.
Cô cũng có những rắc rối và lo lắng của riêng mình.
Phú nhị đại như Lưu Minh Thành, Tần Lệ Nhã căn bản không thể đồng ý yêu anh ta.
Nhưng có Lưu gia tỉnh lỵ, tập đoàn Tần Thương chắc chắn không thể dây vào.
Nghe xong câu trả lời của Tần Lệ Nhã, Hà Thời Minh mới hiểu vì sao Tần Lệ Nhã nhìn thấy Lưu Minh Thành lại bị dọa thành như vậy.
Một thiếu gia quần là áo lượt của Lâm gia, không hề có năng lực hay chức vụ gì, tình thế sau khi đến Lâm An có thể thấy sức ảnh hưởng của Lưu gia tỉnh lỵ! Nếu Tần Lệ Nhã thật sự chọc giận Lưu gia, có khả năng chỉ một câu nói của Lưu gia, cả tập đoàn Tần Thương đều khó mà chịu được! Cho nên, đối mặt với Lưu Minh Thành đang tức giận, Tần Lệ Nhã mới bị dọa cho sợ như này.
Dây không nổi, trốn không thoát, cô không biết phải làm thế nào.
Bên này đang nói chuyện, phía bên kia Lương Khai Thái sau khi nói mấy lời khách sáo với Trương Đức Thục và Lưu Minh Thành xong, trực tiếp tát vào mặt Hồ Vĩnh Thắng, giận dữ gầm lên: “Cậu muốn tìm chết thế à! Vậy mà lại dám chọc vào Lưu thiếu! Tôi nói cho cậu biết, cậu bị sa thải rồi!”
Hồ Vĩnh Thắng nghe đến câu này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, sợ hãi nói: “Đừng mà ông chủ Lương! Tôi còn cha mẹ phải phụng dưỡng, còn con gái cần đi học, tôi…”
“Im mồm! Dây vào Lưu thiếu gia, ai cũng không bảo vệ được cậu! Từ bây giờ trở đi, cút ngay!” Lương Khai Thái hét lớn.
Nói xong liền vội vàng quay ra cười với Lưu Minh Thành: “Lưu thiếu, mời đi theo tôi, tất cả chi phí của hôm nay, chúng tôi chịu trách nhiệm miễn hết!”
“Không gấp!” Lưu Minh Thành chìa tay ra, sau đó đi đến trước mặt Tần Lệ Nhã và Hà Thời Minh.
Anh ta mặt không biểu tình nhìn Hà Thời Minh, cười khinh nói: “YOU, OUT cho ông.”
Hà Thời Minh cau mày, mặc dù anh dễ xấu hổ, mặc dù da mặt mỏng nhưng trước giờ chưa từng thiếu dũng khí và tâm huyết chống lại!
“Dựa vào đâu? Nếu tôi không cút thì sao?” Hà Thời Minh trực tiếp nói.
“Đm!” Lưu Minh Thành nắm lấy cổ anh tức giận hét: “Mày muốn tìm chết thế à? Cả Lâm An không ai không biết Tần Lệ Nhã là người phụ nữ tao nhận định! Mày lại dám cướp người phụ nữ của ông đây, có tin tao giết mày không?”
Trương Đức Thục cũng đi tới, sờ lên cái đầu trọc, cười hì hì với Hà Thời Minh nói: “Nhóc con, biết chữ chết viết như thế nào không?”
Tần Lệ Nhã vội vàng chắn trước mặt Lưu Minh Thành, lo lắng nói với Lưu Minh Thành: “Lưu thiếu, anh Hà chỉ là một người bạn bình thường của tôi, làm phiền anh đừng làm khó anh ấy! Không phải anh muốn ăn cơm với tôi sao? Tôi đi với anh.” Mặc dù cô biết Hà Thời Minh rất lợi hại nhưng cô càng hiểu rõ sức ảnh hưởng của Lưu gia tỉnh lỵ.
Cô không muốn Hà Thời Minh vì cô mà trêu chọc Lưu gia.
Hà Thời Minh thấy phản ứng của Tần Lệ Nhã, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Cô gái này, tự mình còn khó giữ nổi, thế mà lại lại muốn giúp anh.
Nhưng nếu Tần Lệ Nhã đồng ý với yêu cầu của Lưu Minh Thành, nhìn bộ dạng lả lơi kia của Lưu Minh Thành, e là Tần Lệ Nhã sẽ toi luôn.
“Đi với anh? Đi như thế nào?” Lưu Minh cười khà khà gian xảo, hai mắt trắng trợn quét qua thân thể Tần Lệ Nhã.
Cùng lúc đó, Đinh Quảng Khôn và những người xung quanh cũng cười to lên.
Sắc mặt Tần Lệ Nhã hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau một bước, sợ hãi nói: “Tôi…tôi…”
Cô quá hiểu rõ Lưu Minh Thành! Một tên công tử quần là áo lượt háo sắc, vừa nãy cô chỉ nghĩ đến việc không liên lụy Hà Thời Minh, lại không chú ý mà đồng ý mới yêu cầu của Lưu Minh Thành, đi cùng anh ta vào phòng riêng, đến lúc đó khó mà thoát ra ngoài được!
Với cách làm người của Lưu Minh Thành, có chuyện gì mà không làm được? Mà sau chuyện này, làm gì có ai dám gây sự với Lưu Minh Thành nữa! Cho dù là Tần gia đứng sau tập đoàn Tần Thương, đối mặt với Lưu gia tỉnh lỵ cũng sẽ ngầm đồng ý, thậm chí còn đưa Tần Lệ Nhã đến Lưu gia luôn! Đây chính là sự thật, lợi ích luôn đứng đầu.
Lúc Tần Lệ Nhã còn đang hoảng sợ, Hà Thời Minh bên cạnh đột nhiên nói: “Cô ấy sẽ không đi với anh!” Cùng lúc đó, Hà Thời Minh bất ngờ kéo tay Tần Lệ Nhã, kéo cô ra sau lưng.
Nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt, trước giờ Tần Lệ Nhã chưa từng có cảm giác an toàn như vậy.
Giống như cho dù mưa gió ngập trời, tấm lưng này cũng sẽ che chắn hết cho cô!
“Lưu thiếu, Tần tổng không muốn ăn cơm với anh, anh đừng miễn cưỡng cô ấy nữa, chưa từng nghe câu dưa xanh cố hái thì không ngọt sao?” Hà Thời Minh cản Tần Lệ Nhã ở phía sau.
Trước mặt nữ thần của anh, anh làm sao có thể nhìn nữ thần bị một kẻ lưu manh kéo cô vào trong phòng được? Ai quan tâm tên đó là thứ gì chứ, đừng nói trước mặt là thiếu gia Lưu gia tỉnh lỵ, cho dù là Thiên Vương lão tử, Hà Thời Minh cũng sẽ đấu với hắn một trận!
Tuổi trẻ nhiệt huyết, tuyệt đối không lùi bước!
Tuy rằng anh ngoài lạnh trong nóng một chút, nịnh nọt một chút nhưng nhiệt huyết trong tim vẫn như cũ.
Nói anh bốc đồng cũng được, nói anh không có não cũng kệ, nhưng anh cứ thích làm như thế đấy! Nhưng cũng không thể chỉ biết đánh nhau.
Lưu Minh Thành này có hậu thuẫn vững chắc, chỉ cần động đến anh ta, bản thân mình dù có một tấn vàng cũng không làm gì được.
Xem ra đã đến lúc thử uy lực của “nhãn dán siêu xui xẻo” này rồi.
Cái sticker này anh còn chưa cầm nóng tay mà, với cả còn là chuẩn bị cho Phạm Vân Hải! Nhưng bây giờ không phải lúc suy xét, phải giải quyết Lưu Minh Thành trước mặt đã.
Còn về Phạm Vân Hải, để sau này nghĩ cách khác xử lý tên đó sau.
Nghĩ đến đây, Hà Thời Minh lấy điện thoại ra, mở phần thưởng trước mặt ra, nhấp vào “nhãn dán siêu xui xẻo”.
Không lâu sau, một miếng sticker xui xẻo trong suốt mà chỉ Hà Thời Minh nhìn thấy xuất hiện trước mắt anh, đợi lệnh của anh.
Lưu Minh Thành nghe Hà Thời Minh nói thế, vẻ mặt đột nhiên lạnh đi, tức giận nói: “Ông đây thích cố hái dưa xanh đấy! Mày là thứ gì, lại dám dạy tao phải làm gì? Mày thật sự nghĩ có Tần Lệ Nhã bảo vệ thì sẽ an toàn à?”
Sắc mặt Tần Lệ Nhã thay đổi, đang muốn nói chuyện thì Hà Thời Minh đột nhiên vỗ vào mu bàn tay cô, ra hiệu cho cô xem.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Lưu Minh Thành cười ha ha nói: “Có an toàn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thấy ấn đường Lưu thiếu có màu đen, là một tà khí điển hình trong phong thủy, e rằng sắp có đại họa!” Nói xong liền điều khiển “nhãn dán siêu xui xẻo” bay về phía Lưu Minh Thành.
Sticker xui xẻo dán lên trán Lưu Minh Thành, sau đó hòa tan vào trong.
????rải ????ghiệ???? đọc tru????ệ???? số 1 tại ~ ???????? u????????????U????????????.???????? ~
“Sắp có đại họa?” Lưu Minh Thành nghe Hà Thời Minh nói liền cười lớn nói: “Mày là thằng ngu à?”
Những người bên cạnh cũng cười theo.
“Lại còn sắp có đại họa, đúng là buồn cười!”
“Đúng thế! Mới mấy tuổi đầu lại còn học người khác làm thầy bói!”
“Lưu thiếu gia là thiếu gia Lưu gia tỉnh lỵ, phúc vận thông thiên! Mày chính là thuận miệng nói nhảm!”
“Lại dám nói Lưu thiếu gia sắp có đại họa, nhóc con, tao thấy mày chán sống rồi đấy?”
“...”
Lưu Minh Thành mặt châm biếm nói với Tần Lệ Nhã: “Em gái Lệ Nhã, em tìm được thằng hề nhảy nhót này ở đâu vậy? Thật không biết xấu hổ! Nào, để anh cho người thay em dạy hắn, để hắn biết thế nào là lợi hại!”
Nói xong liền quay người vẫy tay với Trương Đức Thục nói: “Lão Trương, đem tên khốn không biết sống chết này…”
Còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một đứa bé đang chơi bi đi ngang qua, kết quả là viên bi vô tình lăn xuống đất, vừa vặn lăn đến dưới chân Lưu Minh Thành.
Một giây sau,
Bẹp!
Lưu Minh Thành trượt chân ngã xuống đất….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...