Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Tống Tiên Phong nghe Hà Thời Minh nói xong thì sửng sốt.

Ngay sau đó ông ta chợt cười lớn lên nói: “Cậu? Loại bỏ tôi? Cậu…”

Lời còn chưa nói hết thì điện thoại ông ta đột ngột vang lên.

Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình vẻ mặt Tống Tiên Phong hơi động.

Sau đó ông ta nhìn về phía Hà Thời Minh nói: “Nhãi ranh, đợi lát nữa tôi xử lý cậu sau.”

Nói xong thì nhanh chóng nghe ấn nghe điện thoại, thái độ cung kính nói: “Tổng giám đốc Trịnh, ngài có việc gì cần giao phó sao?”

Ông ta không dám tỏ ra thái độ vô lễ bởi người điện cho ông ta đây chính là Trịnh Vĩnh Tuyển - Tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Đồ. Là ông chủ lớn đứng sau lưng phụ trách quản lý công ty giải trí Tinh Đồ, thậm chí còn có thể nói là người đại diện phát ngôn cho công ty.


Hơn nữa nghe nói gần đây công ty giải trí Tinh Đồ đang đứng trước việc đổi ông chủ mới, chỉ là không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, mà cũng không có ai biết chuyện này. Bởi vì loại chuyện này vốn không phải chuyện mà một người đại diện nhỏ bé như ông ta đây có thể tiếp xúc được.

Ngay cả lãnh đạo trực tiếp của ông ta là Hoắc Vị Bình cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

“Tống Tiên Phong, có phải gần đây ông làm ra chuyện gì không tốt đúng không hả?”

Trong điện thoại, giọng chất vấn của Trịnh Vĩnh Tuyền vẫn lạnh băng, nhưng chỉ từ trong trọng nói của ông ta liền có thể nghe ra ông ta đang rất tức giận.

Trịnh Vĩnh Tuyền suýt nữa bị Tống Tiên Phong làm liên luỵ thì sao còn có thể cho hắn vẻ mặt tốt.

“Chuyện xấu? Sao có thể chứ tổng giám đốc Trịnh?”

Tống Tiên Phong nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Trịnh ngài đừng làm tôi sợ, tôi có thể làm ra chuyện xấu xa gì được chứ? Ngài nói oan tôi rồi mà!”


“Ha.”

Trịnh Vĩnh Tuyền cười lạnh một tiếng nói: “Hừ, anh nói chuyện này với tôi cũng vô dụng. Tôi gọi điện cho cậu không phải để hỏi chuyện này, mà là thông báo cho cậu một tin, vừa rồi Hội Đồng quản trị thông báo với tôi, từ giờ trở đi cậu đã bị công ty sa thải! Bây giờ cậu lập tức quay về công ty, nhận tiền lương rồi rời đi!”

“Sao cơ!”

Tống Tiên Phong nghe được lời này thì lập tức trợn tròn mắt, không dám tin hỏi: “Sa thải tôi? Đã xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không đắc tội gì với hội đồng quản trị mà!”

Người xung quanh nghe được lời Tống Tiên Phong nói cũng tròn mắt, kinh ngạc nói.

“Vãi chưởng! Tên khốn này thật sự bị sa thải rồi!”


“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Mẹ kiếp, chuyện này thú vị vãi!”

“…”

Đặc biệt là hai người Liễu Hân Nguyệt và Vương Kiến Ba lại càng kinh ngạc đến há miệng.

Tống Tiên Phong thật sự bị sa thải rồi?

Lẽ nào….

Đúng lúc này bọn họ lại nhớ đến lời Hà Thời Minh vừa nói, đại diện hội đồng quản trị tuyển bố Tống Tiên Phong đã bị sa thải rồi.


Bọn họ đều cho rằng Hà Thời Minh chỉ đang nói nhằng!

Kết quả vừa mới nhận điện thoại, Tống Tiên Phong đã bị sa thải.

Nhưng quan trọng là chỉ trong chớp mắt, Tống Tiên Phong đã thật sự bị đuổi việc luôn rồi?

Đây cũng quá lợi hại rồi đấy?

Sao Hà Thời Minh làm được chứ?

Có điều Tống Tiên Phong cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ ông ta đang rất gấp.

Nếu như bị Tinh Đồ sa thải thì sau này anh ta sẽ không còn nơi nào để đi!

Chương 153: tôi chính là ông chủ Anh vốn dĩ muốn nói rằng mình chính là ông chủ lớn của Tinh Đồ. Nhưng nếu nói như vậy, rất có thể sẽ bị Liễu Hân Nguyệt bài xích. Đối với một người bị bệnh trầm cảm, không phải là việc bạn có thể cho người đó bao nhiêu tiền, hay cho người bao nhiêu quyền lực thì có thể kéo người đó thoát khỏi trầm cảm, chỉ khi làm người đó mở rộng nội tâm của mình ra, thì khi đó mới có thể thoát ra khỏi trầm cảm. Liễu Hân Nguyệt nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi. Hà Thời Minh tiếp tục nói: “Những kẻ xấu xe đáng lẽ nên bị trừng phạt thích đáng! Tôi hy vọng cô có thể nói ra mọi việc trước mặt chúng tôi, để bọn họ phải nhận hình phạt xứng đáng! Hoặc là tiếp tục giống như vừa rồi, im lặng không nói một lời nào, sau đó tôi sẽ bị cảnh sát dắt đi và nhốt lại, bị bọn họ khởi tố, sau đó bồi thường cho đám người Hoắc Vị Bình một số tiền tốn thất tinh thần và danh dự to lớn, nhưng tôi cũng không trách cô, bởi vì cô cũng không muốn như thế, tôi có thể hiểu được. Liễu Hân Nguyệt nghe thấy vậy, hai mắt lập tức đỏ bừng lên. Hoắc Vị Bình nhìn thấy thế, liền trừng mắt nhìn Liễu Hân Nguyệt rồi trầm giọng nói: “Liễu Hân Nguyệt, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, tuyệt đối không được nói bậy! Chúng tôi đều đang nhìn đấy, một khi nói lung tung thì hậu quả cô sẽ không...” “Anh câm miệng!” Cảm xúc của Liễu Hân Nguyệt đột nhiên bị mất khống chế, quát chói tai một tiếng, cắt ngang lời Hoắc Vị Bình. Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào: “Các người còn muốn đẩy tôi tới mức độ nào nữa! Tôi chịu đủ rồi! Tôi muốn điên rồi! Cái gì tôi cũng nói! Tôi muốn nói ra hết mọi chuyện!’ Hai mắt Hoắc Vị Bình nhíu lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Được, vậy cô cứ nói đi, dù sao tôi cũng không làm gì, tôi không thẹn với lương tâm!” Nói xong, Trực tiếp khoanh tay đứng bên cạnh, giống như không liên quan gì tới câu chuyện. Pháp luật chính là bằng chứng! Cho dù Liễu Hân Nguyệt có nói cái gì thì cũng phải cần có giọng điệu để chống đỡ, nếu cô ấy không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào thì sẽ không gây ảnh hưởng gì tới bọn họ, ngược lại chính bản thân Liễu Hân Nguyệt phải bồi thường mấy ngàn vạn! Trong vấn đề này, anh ta không có gì phải lo lắng. Liễu Hân Nguyệt nghe thấy Hoắc Vị Bình nói vậy, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra, sau đó nước mắt cứ tuôn rơi như mưa, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối bật khóc nức nở. Cô ấy muốn mặc kệ mọi thứ nói ra tất cả mọi chuyện. Nhưng cô ấy không dám. Thật sự không dám. Không chỉ vì bản thân cô ấy, mà còn có người nhà của cô ấy! Mẹ của cô ấy cần tiền để chữa bệnh, rất nhiều tiền, nếu như không có tiền thì mẹ của cô sẽ không sống nổi một tháng. Nếu cô nói ra những lời này, cả nhà bọn họ phải bồi thường cho công ty mấy ngàn vạn, kể từ đó, không chỉ là cô, mà một nhà ba người bọn họ cũng sẽ xong đời, trực tiếp tan nhà nát cửa! “Hà Thời Minh! Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi anh, thật xin lỗi...” Liễu Hân Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc la to. Hà Thời Minh đột nhiên thở dài bất lực. Xem ra, Vẫn phải cần anh ra tay. Đội trưởng đội cảnh sát nhìn thấy Liễu Hân Nguyệt khóc lóc thảm thiết như thế thì nhăn mày lại, hỏi: “Liễu Hân Nguyệt, phiền cô nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô, chúng tôi có thể giúp cô.” “Đồng chí cảnh sát.” Hoắc Vị Bình nói: “Liễu Hân Nguyệt có hơi nhát gan, chắc là bị dọa sợ rồi, anh cũng đừng ép cô ấy, cứ để cô ấy khóc một lát là được rồi! Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, người này ác ý bôi nhọ chúng tôi, tạo thành ảnh hưởng vô cùng xấu đối với công ty Tinh Đồ và chúng tôi, tôi hy vọng đồng chí cảnh sát có thể bắt bọn họ lại!” Đội trưởng đội cảnh sát quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh. Tuy rằng anh ta biết nhất định Hoắc Vị Bình có điều gì đó không muốn cho người khác biết, Nhưng nếu đánh giá từ hình hình hiện tại và chứng cứ, Điều đó rất bất lợi cho Hà Thời Minh. “Tôi biết anh muốn nói cái gì.” Hà Thời Minh nói với đội trưởng bảo vệ, nói xong thì quay đầu nhìn về phía Hoắc Vị Bình: “Hoắc Vị Bình, anh cho rằng Liễu Hân Nguyệt không nói thì tôi không có cách gì bắt anh sao? Tôi không tin một công ty giải trí lớn như công ty Tinh Đồ lại không tìm ra được bằng chứng về việc làm xấu xa của anh! Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, giao bằng chứng về hành động xấu xa của anh cho cảnh sát!” “Chỉ dựa vào anh?” Hoắc Vị Bình cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Quá hài hước rồi, còn điều tra công ty chúng tôi?Anh bị điên rồi sao? Anh vẫn nên tự xem lại bản thân mình đi, bây giờ ngay cả bản thân anh còn khó bảo toàn, thế mà còn muốn tìm rắc rối cho chúng tôi!” Hoắc Vị Bình vừa dứt câu, Tống Tiên Phong cũng cười phá lên, nói: “Thật sự quá buồn cười rồi! Một người không biết từ nơi nào chui ra mà còn muốn quản công ty chúng tôi, thật sự cho rằng anh chính là ông chủ của chúng tôi sao?” Hà Thời Minh mặt vô cảm nhìn anh ta một cái, rồi nói: “Đúng thế! Tôi chính là ông chủ của các anh!” “Ồ?” Tống Tiên Phong sửng sốt một chút, sau đó cười như điên: “Mẹ kiếp! Chỉ dựa vào anh? Không giả bộ thì chết sao?” Tất cả những người khác xung quanh đều lắc đầu thở dài. Đối với bọn họ, khi Hà Thời Minh nói ra những lời, thật sự giống như bị điên rồi! Ông chủ của công ty giải trí Tinh Đồ làm sao có thể nói ra những lời khùng điên như thế chứ! Nếu anh là ông chủ của Tinh Đồ, vậy tại sao lại ở đây? Hà Thời Minh không để ý tới bọn họ. Có đôi khi, Ngàn lời nói cũng không bằng một hành động! Anh trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm số của Trịnh Vĩnh Tuyền. “Alo, anh Hà có việc gì cần làm sao?” Điện thoại vừa được kết nói, bên trong lập tức truyền ra giọng nói cung kính của Trịnh Vĩnh Tuyền. Cuộc gọi vừa rồi đã chọc ông chủ mới không vui, Trịnh Vĩnh Tuyền vẫn luôn lo lắng đề phòng đây. Bây giờ lại đột nhiên nhận được điện thoại từ Hà Thời Minh, trong lòng anh ta thật sự có hơi hoảng. Hà Thời Minh nói thẳng: “Tiểu Trịnh, hiện giờ Hoắc Vị Bình đang ở cạnh tôi, hơn nữa đã khôi phục chức vụ của Tống Tiên Phong bị trục xuất!” “Cái gì!” Trịnh Vĩnh Tuyền nghe thấy vậy, lập tức kinh ngạc. Tên Hoắc Vị Bình kia, thế mà lại đem người vừa bị ông chủ sa thải trở về? Chẳng lẽ tên này muốn tìm chết? Cho dù trong tay anh ta có một ít cổ phần, nhưng nếu ông chủ muốn giết chết anh ta thì chỉ cần một ngón tay là đủ. Dù sao ông chủ chính là người nắm giữ 80% cổ phần tuyệt đối của công ty giải trí Tinh Đồ, lại còn có quyền quyết định tuyệt đối và quyền phủ quyết một phiếu bầu! Nói cách khác, Nếu ông chủ muốn anh ta cút đi, anh ta tuyệt đối không thể nào ở lại công ty đến ngày hôm sau! Cổ đông cũng không! Mạnh mẽ mua đứt cổ phiếu là xong việc! “Thứ hai.” Hà Thời Minh tiếp tục nói: “Bởi vì hai ngưởi Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong này muốn quy tắc ngầm với Liễu Hân Nguyệt, khiến Liễu Hân Nguyệt suýt chút nữa nhảy lầu, bị tôi đánh một trận, bây giờ Hoắc Vị Bình nói muốn tôi bồi thường phí thiệt hại cho bọn họ!” Trịnh Vĩnh Tuyền: “Hả?” Lúc này anh ta đã hoàn toàn mở to hai mắt ra, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Mẹ kiếp! Lão già họ Hoắc này chẳng lẽ muốn tìm cái chết sao? Vừa rồi khi nghe tin Hoắc Vệ Bình kéo tên Tống Tiên Phong đã bị ông chủ sa thải trở về, anh ta đã kính Hoắc Vị Bình như người trời. Bây giờ anh ta mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp tên này rồi! Ông chủ mắng tên này hai câu, thế mà tên này còn dám đòi ông chủ phí tổn thất? Tên này thuộc họ chó sao? Bắt được ai đó, không quan tâm tới cái gì mà chỉ biết cắn sao? Mấu chốt chính là anh ta cũng biết chọn quá rồi? Thế nhưng lại đúng lúc chọn trúng ông chủ? Vậy cũng quá trâu bò rồi? Chương 154: Cậu đúng là nhân tài Hà Thời Minh tiếp tục nói: “Loại người như Hoắc Vị Bình nếu ở trong công ty chính là một mẩu cứt chuộc, Tinh Đồ tuyệt đối không cho phép có một người như thế tồn tại! Tôi hy vọng cậu có thể xử lý chuyện này thật tốt, nếu cậu không xử lý tốt thì tôi đây đích thân xử lý!” Trịnh Vĩnh Tuyền ở đầu dây bên kia điện thoại khi nghe thấy những lời này của Hà Thời Minh, nhịp tim lập tức lộp bộp rơi xuống. “Anh Hà cứ yên tâm, tôi đảm bảo có thể xử lý tốt! Bảo đảm hoàn thành được nhiệm vụ, xin anh Hà cho tôi một cơ hội nữa!” Trịnh Vĩnh Tuyền vội vàng đảm bảo. Nói đùa! Anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tức giận của Hà Thời Minh. Nếu chuyện này anh ta xử lý không tốt, vậy người tổng giám đốc là anh ta cũng có thể cút đi rồi! Ý nghĩa tồn tại của anh ta vốn dĩ chính là vì giải quyết đủ loại chuyện phiền phức cho ông chủ lớn! Nếu không xử lý được chuyện gì, còn phải để ông chủ lớn đích thân tới xử lý, vậy cần tổng giám đốc là anh ta làm gì nữa? Để trang trí sao? “Hy vọng cậu có thể nói được làm được!” Hà Thời Minh nói. “Vâng vâng! Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không để anh Hà thất vọng!” Trịnh Vĩnh Tuyền vội vàng đảm bảo. Hà Thời Minh ừ một tiếng, cúp điện thoại. “A!” Hoắc Vị Bình cười lạnh một tiếng: “Tên nhóc kia, giả vờ sướng không?’ Tống Tiên Phong cũng khinh thường nói: “Đều đã nói giả vờ dễ nghiện lắm, hơn nữa giả vờ đến mức bản thân cũng tin tưởng, trước đó tôi cho rằng đó chỉ là một câu nói vui đùa, bây giờ cuối cùng tôi cũng tin, không ngờ trên đời này lại có những kẻ ngốc như thế?” Vương Kiến Ba vội vàng kéo Hà Thời Minh lại, nói: “Lão Hà, cậu đang làm gì vậy?’ Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Chỉ là một cái công ty thôi, nếu muốn phát triểnn ngày càng tốt, nhất định phải đuổi đi con sâu làm rầu nồi canh bên trong, nếu không sẽ giống như cứt chuột, trực tiếp làm hỏng cả nồi nước!” Hoắc Vị Bình cười lạnh một tiếng nói: “Tôi thừa nhận lời cậu nói rất có lý, nhưng sau đó thì sao? Cậu có thể làm gì bây giờ? Có thể quản được Tinh Đồ chúng tôi sao?” Vừa dứt câu, điện thoại ông ta đột nhiên vang lên. Lấy ra nhìn, ông ta lập tức cau mày lại. Trịnh Vĩnh Tuyền gọi điện cho ông ta làm gì chứ? Không phải gần đây tên nay đang vội vã lo chuyện chào đóng ông chủ mới sao? Sao lại rãnh rỗi gọi cho ông ta? Trong lòng nghi ngờ, Hoắc Vĩ Bình nhận máy, khó hiểu hỏi: “Sao thế giám đốc Trịnh?” “Còn hỏi tôi làm sao, Hoắc Vị Bình, tôi thường nhận trước kia tôi thật sự đã coi thường ông rồi, ông đúng là rất trâu bò!” Trịnh Vĩnh Tuyền bên trong điện thoại không chút khách khí nói. “Giám đốc Trịnh, anh nói khó hiểu như thế là có ý gì? Có cái gì thì anh nói thẳng ra đi!” Hoắc Vị Bình trầm giọng nói. “Hoắc Vị Bình, xét theo hành vi của ông, chúng tôi sẽ thu thập toàn bộ chứng cứ tội phạm của ông trong công ty, đồng thời chính thức phong tỏa toàn bộ cổ phần của ông, hồi đồng quản trị sẽ biểu quyết, sau khi biểu quyết xong, sẽ cưỡng chế mua hết cổ phần trong tay ông!” Trịnh Vĩnh Tuyền nói một cách nghiêm trọng. “Chuyện này...” Sắc mặt Hoắc Vị Bình cứng đờ, tức giận nói: “Trịnh Vĩnh Tuyền, cậu có ý gì? Nhân lúc ông chủ lớn không đến thì liên kết với các hội đồng quản trị khác tới chơi tôi sao? Ông chủ lớn có biết không? Tôi phải báo cáo với ông chủ! Tôi muốn ông chủ tới làm chủ cho tôi!” “Đừng mơ nữa! Bởi vì, mệnh lệnh này vốn dĩ do ông chủ ban ram nếu không ai còn có thể đại diện được cho hội đồng quảnt rị?” Trịnh Vĩnh Tuyền cười lạnh nói. Hoắc Vị Bình sau khi nghe thấy những lời Trịnh Vĩnh Tuyền nói, cuối cùng cũng luống cuống. “Không thể nào! Chắc chắn là các ngươi chơi đằng sau lưng tôi! Tôi không tin ông chủ lại nhắm vào tôi như thế, ông chủ làm sao có thể đối xử với tôi như thế chứ!” Ông ta tức giận, lạnh lùng quát. Nhìn thấy phản ứng của Hoắc Vị Bình, mọi người xung quanh đều hiện ra vẻ mặt nghi ngờ. Bọn họ không nghe được cuộc hội thoại trong điện thoại. Nhưng bộ dạng vừa rồi của Hoắc Vị Bình trông rất nghênh ngang vênh váo, bây giờ lại vì một cú điện thoại mà bất ngờ bị dọa thành như vậy. Ngay cả tên ngốc cũng biết có chuyện gì đang xảy ra. “Ha!” Trịnh Vĩnh Tuyền từ đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy phải tự hỏi lại chính bản thân ông đi! Dám tống tiền ông chủ ngay trước mặt ông chủ, đòi phí tổn thất của ông chủ, còn dám bảo cảnh sát bắt ông chủ lại! Hay! Tôi không thể không bội phục lòng dũng cảm của ông! Ông mẹ nó đúng là nhân tài! Ông chủ không nhắm vào ông thì còn nhắm vào ai nữa?” “Tôi không có!” Hoắc Vị Bình kích động hét lớn: “Tôi làm sao dám tống tiền ông chủ lớn chứ, tôi khi nào...” Còn chưa nói hết câu thì ông ta đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, Cứng đờ quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh, vẻ mặt tức giận từ từ chuyển sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi. Bọn họ không tống tiền ông chủ lớn, nhưng vừa rồi lại đòi Hà Thời Minh những thứ đó! Lại liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi của Hà Thời Minh, sắc mặt của Hoắc Vị Bình từ từ trắng bệch không còn chút máu. Chẳng lẽ... Giọng nói của ông ta có chút run rẩy mà hỏi Trịnh Vĩnh Tuyền: “Tổng giám đốc Trịnh, ông... ông chủ lớn tên là gì?” “Anh ta tên Hà Thời Minh! Hoắc Vị Bình, tôi đã nói xong những chuyện nên với với ông rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi!” Trịnh Vĩnh Tuyền nói xong, trực tiếp cúp máy. Hoắc Vị Bình ngơ ngác buông điện thoại xuống. Tống Tiên Phong vội vàng hỏi: “Chú Hoắc, đã xảy ra chuyện gfiv ậy? Ông chủ lớn cái gì? Ông chủ lớn làm sao vậy?” Những người khác ở đây cũng tò mò nhìn sang Hoắc Vị Bình, bọn họ đều đang thắc mắc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại có thể khiến Hoắc Vị Bình, một người trông vô cùng cường thế lại rơi vào trình trạng sợ hãi như vậy. Chỉ là, Hoắc Vị Bình không trả lời câu hỏi của Tống Tiên Phong, ngược lại nhìn về phía Hà Thời Minh. Sau đó, Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta dùng giọng nói run rẩy, hỏi ra một câu khiến mọi người tròn xoe đôi mắt. “Hà Thời Minh, cậu...” Hoắc Vị Bình nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Cậu thật sự chính là ông chủ lớn của Tinh Đồ chúng tôi?” “Hít!” Khi giọng nói của Hoắc Vị Bình cất lên, hiện trường lập tức vang lên tiếng xuýt xoa. “Mẹ kiếp! Ông ta nói cái gì?” “Ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ? Tôi không nghe lầm chứ?’ “Chàng trai trẻ này chính là ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh ĐỒ? Nói chơi à?” “Trâu bò trâu bò! Chuyện này trông thật thú vị!” Mọi người xung quanh lời ra tiếng vào bàn tán xôn xao, cho dù thế nào đi nữa, họ cũng không bao giờ nghĩ rằng chàng thanh niên thoạt nhìn bình thường trước mắt này, thế nhưng lại chính là ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ sau lưng Liễu Hân Nguyệt! Chuyện này thật sự quá khó tin! Liễu Hân Nguyệt cũng kinh ngạc đến mức há to miệng. Chàng trai vừa rồi vẫn luôn khuyên nhủ cô ất, muốn cô ấy thoát ra khỏi căn bệnh trầm cảm, thế nhưng lại chính là ông chủ lớn của cô ấy? Trong ấn tượng của cô ấy, Ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ hẳn là một người đàn ông béo phì bụng phệ, cùng một cái đầu tròn xoe! Dù sao cô có thể rơi đến nước này cũng là do công ty giải trí Tinh Đồ, gây ra, người có thể tạo ra một hợp đồng vô nhân tính như thế, làm sao có thể là một người lương thiện được? Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, Ông chủ lớn trong truyền thuyết kia, thế nhưng lại là một chàng trai trẻ như Hà Thời Minh! Chuyện này thật sự quá khó tin mà? Ngay cả Vương Kiến Ba, người ở gần Hà Thời Minh nhất, cũng nhìn Hà Thời Minh giống như một vị thần, kinh ngạc hỏi: “Lão Hà, mẹ kiếp cậu... Cậu chính là ông chủ lớn của Tinh Đồ?”h Hà Thời Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chính là ông chủ lớn.” Sau đó hỏi ngược lại: “Làm sao, có vấn đề gì?” Chương 155: Sự thật được phơi bày Vương Kiến Ba nghe thấy vậy, khóe miệng lập tức co giật. Có vấn đề gì? Mẹ kiếp, cậu nói xem có vấn đề gì! Cậu nói cậu có tiền, tôi nhịn! Cậu nói cậu đang lái Bugatti, tôinhinj! Cậu nói cậu đang ở trong biệt thự có trị giá hơn 5000 vạn, tôi cũng nhịn! Cậu nói cậu cho tôi cả tấn vàng, tôi cũng nhịn, Cậu nói cậu là ông chủ lớn của khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái tôi cũng nhịn. Cậu nói rằng cậu là ông chủ lớn của tòa nhà thương mại Long Đằng, tôi mẹ nó cũng nghiếng răng nhịn! Bây giờ, Mẹ nó cậu còn nói cho tôi cậu cũng là ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ? Là người lãnh đạo trực tiếp của Đại Nguyệt! Tôi nhịn bà ngoại cậu! Mẹ kiếp! Vương Kiến Ba cảm giác mình sắp điên rồi! Người sắp điên giống cậu ta còn có cả Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong! Hoắc Vị Bình vô thức lùi về sau hai bước, Vương Kiến ba thì trực tiếp mềm nhũn hai chân ra, suýt chút nữa đã đặt mông ngồi xổm xuống đất, hai mắt lập tức hiện ra sự tuyệt vọng sâu sắc. “Làm sao lại... Làm sao lại như vậy...” Ông ta cho dù có như thế nào cũng không ngờ rằng, tên thanh niên trẻ không biết từ nơi nào nhảy ra này, thế nhưng lại chính là ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ bọn họ! Mình thế nhưng lại đụng vào người của ông chủ lớn? Mẹ kiếp đây là vận may gì đây! Ông chủ mới của công ty giải trí Tinh Đồ vì sao lại trẻ như thế? Chuyện này hoàn toàn không hợp khoa học! Cho dù Hà Thời Minh có bao nhiêu tuổi, chỉ cần với thân phận ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ này của anh, cũng đủ khiến Hoắc Vị Bình hoảng sợ tột độ! Ông ta lập tức nhào tới trước mặt Hà Thời Minh, vội vàng nói: “Ông chủ lớn tôi sai rồi, ban nãy tôi không biết thân phận của cậu, thật sự xin lỗi!” Nói xong thì vội vàng hành lễ với Hà Thời Minh. Điều duy nhất bây giờ ông ta có thể làm chính là cầu xin Hà Thời Minh tha thứ, nếu không cả đời này của ông ta thật sự xong rồi! Còn về Tống Tiên Phong, đã sơm sbij dọa đến co đầu rút cổ đứng một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Ông chủ lớn trong truyền thuyết đang đứng trước mặt, Tống Tiến Phong đã hoàn toàn bị dọa cho ngây ngẩn! Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng, nói với Hoắc Vị Bình: “Không phải ông muốn để tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần và danh dự cho ông sao?” “Không không không!” Hoắc Vị Bình vội vàng lắc đầu, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, la lên: “Ông chủ lớn ngài hiểu lầm rồi, làm sao tôi có thể muốn ngài bồi thường chứ, chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm!” “Không phải ông còn nói muốn bắt tôi lại sao?” Hà Thời Minh tiếp tục hỏi. Hà Thời Minh không có ý định buông tha cho Hoắc Vị Bình, từng bước ép sát! Làm như thế không chỉ là vì muốn trút giận cho Liễu Hân Nguyệt, mà còn vì suy nghĩ cho tương lai của công ty giải trí Tinh Đồ! “Ông chủ lớn tôi sao rồi! Tôi sẽ nhận lỗi với cậu, sau này tôi không dám làm như thế nữa, cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội!” Hoắc Vị Bình vội vàng nói với Hà Thời Minh. Chỉ là Hà Thời Minh không để ý tới ông ta nữa, mà nhìn sang Liễu Hân Nguyệt. “Liễu Hân Nguyệt, tôi lấy thân phận ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ, ở ngay đây cam đoan với cô, cho dù cô có nói gì thì tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm với cô! Bây giờ cô có thể kể cô đã gặp chuyện gì mà khiến cô nhảy lầu cho chúng tôi biết được không?” Hà Thời Minh nói. “Không!” Hoắc Vị Bình bịch một tiêngs, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hà Thời Minh, vẻ mặt đầy kinh hoảng nói: “Ông chủ lớn tôi cầu xin cậu tha cho tôi lần này đi, tôi thật sự sẽ sửa đổi! Tôi nhất định sẽ sửa đổi! Cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa!” Nói xong, lập tức bắt đầu dập đầu. Lần này ông ta thật sự luống cuống. Có một vài chuyện, khi đã phát triển tới một trình độ nhất định thì người bình thường không thể nào quyết định được. “Bắt lấy ông ta trước!” Đội trưởng cảnh sát trực tiếp ra lệnh cho những cảnh sát phía sau ấn ông ta xuống đấ, sau đó nhìn về phía Liễu Hân Nguyệt rồi nói: “Liễu Hân Nguyệt, bây giờ cô có thể nói rồi! Đương nhiên cô cũng có thể giữ im lặng giống như trước đó vậy, nhưng đợi sau khi điều tra rõ sự việc, nếu tình huống là thật, chúng tôi có quyền điều tra hành vi bao che cho tội phạm của cô!” “Tôi nói!” Liễu Hân Nguyệt lập tức trả lời. Trước đó cô ấy vẫn luôn không dám nói ra những chuyện mình đã gặp, là bởi vì bị Tinh Đồ uy hiếp, nhưng bây giờ đã có Hà Thời Minh bảo đảm cho cô ấy, vậy cô ấy còn gì mà phải lo lắng nữa chứ? Sau đó, Cô ấy trực tiếp kể tất cả những chuyện mà hai người Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong đã quấy rối cô ấy, có ý đồ muốn quy tắc ngầm với cô ấy, bao gồm cả những chuyện xảy ra trước khi cô ấy nhảy lầu. Nói xong, Trực tiếp ngồi xổm xuống mặt đất, khóc thật to. Những việc này đã đè nén trong lòng cô ấy rất nhiều năm, tra tấn cô ấy đến mức tinh thần thất thường, nhưng từ trước tới giờ cô ấy không dám nói với bất kỳ ai! Bây giờ cuối cùng cũng được nói ra, tất cả áp lực tích tụ trong nhiều năm qua đã được giải phóng ngập lực tiếp, cô ấy trực tiếp khóc thành tiếng. Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong đều đã bủn rủn tay chân, ngồi liệt xuống mặt đất. Vào giờ khắc này, bọn họ biết mình xong đời rồi. Chuyện này vừa tung ra, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có một con đường, ba năm khởi bước, cao nhất không thời hạn! Lại còn có nhiều người làm chứng tại chỗ như vậy, hơn nữa với bằng chứng từ Hà Thời Minh và công ty giải trí Tinh Đồ, bọn họ không còn cơ hội nào để lật ngược thế cờ nữa. Cùng lúc đó, Mọi người xung quanh đều vô cùng căm phẫn nhìn về phía Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong, chửi ầm lên. “Mẹ kiếp! Lòng dạ của mấy người này sao lại đen thế?” “Đúng vậy! Thật sự chính là một đám súc sinh!” “Thằng cha mặt người dạ thú!” “Quá ghê tởm! Mau kéo bọn họ ra ngoài cho chó ăn hết đi!” “...” Nếu không phải có cảnh sát ở đây thì mọi người xung quanh đã sớm xong lên bắt Hoắc Vị Bình và Tống Tiên Phong lại rồi đánh một trận tả tơi. “Còng bọng họ lại!” Đội trưởng công an vung tay lên, nói. Cạch! Hoắc Vị Bình bị ấn xuống đất trực tiếp bị còng tay, nhữn cảnh sát khác cũng đi thẳng về phía Tống Tiên Phong. Tống Tiên Phong thay đổi sắc mặt, theo bản năng quay đầu định chạy, nhưng anh ta còn chưa kịp chạy được hai bước, “Chạy đi đâu hả!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên trong đám người, không biết một người cường tráng từ nơi nào đã trực tiếp đá vào người Tống Tiên Phong, khiến anh ta té chổng vó. Hai người cảnh sát chạy đuổi tới, thuận thế ấn anh ta xuống đất, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chạy? Bây giờ tội danh của anh lại nhiều thêm một cái rồi đấy.” Tống Tiên Phong nghe thấy vậy, trực tiếp tiểu ra quần. “Ồ! Kích thích!” “Quá trâu bò rồi! Mẹ kiếp tôi có cảm giác như máu mình đang sôi sùng sục lên vậy!” “Ai mà không như thế chứ! Chúng ta đây là đang chiến thắng trong cuộc chiến giữa người thường và người có tiền! Không được, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè để khoe!” “Cậu thôi đi, đó là người thường thắng lợi sao? Đó chính là ông chủ lớn người ta thắng lợi, đấy chính là trận chiến của người giàu!” “Tôi không quan tâm đó! Hôm nay ông đây chính là trừng mắt mù! Đấy chính là Thiên Vương, đấy cũng là thắng lợi của người thường chúng ta!” “...’ Gần như mọi người đều không thể nào che được vẻ hưng phấn trên mặt. Lượng người hâm mộ của Liễu Hân Nguyệt khá lớn, hơn nữa tính cách của cô ấy cũng rất tốt, cho dù không phải fans của cô ấy thì cũng có rất nhiều người thích cô ấy. Bây giờ khi nhìn thấy kẻ bắt nạt Liễu Hân Nguyệt đã bị bắt, tất cả bọn họ đều hưng phấn. Ngay tại khoảnh khắc đó, Đội trưởng cảnh sát đi tới trước mặt Hà Thời Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Hà, chờ sau khi anh tìm được chứng cứ phạm tội của bọn họ, phiền anh giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý bọn họ.” Hà Thời Minh gật đầu: “Không thành vấn đề, đợi sau khi tôi tìm được tới tay, sẽ giao cho các anh ngay.” Chương 156: Lão Vương quá khó khăn Chuyện này không tính là chuyện lớn, cứ để Trịnh Vĩnh Tuyền làm là được. Đội trưởng cảnh sát gật đầu, quay đầu về phía mọi người xung quanh, hô to: “Mọi việc đã kết thúc, người nên giải tán cũng đã giải tán rồi, đừng đứng ở đây nữa!” Thời gian trôi qua lâu như thế, hiện trường đã tụ tập hơn hai trăm người, nếu không cẩn thận liền có thể sẽ có người bị thương, vì tập trung đông người nên rất dễ xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau. “Chúng tôi không đi, ông chủ lớn, giải trí Tinh Đồ các anh vẫn còn cần người không?” “Tôi cũng muốn gia nhập công ty giải trí Tinh Đồ! Có thể kiếm tiền hay không đều không quan trọng, chủ ý là tôi muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy Đại Nguyệt của tôi thôi!” “Cả em nữa! Em sẽ làm chạy vặt cho ông chủ Hà! Anh trai nhỏ đẹp trai như thế, hơn nữa lại còn tốt tính, em thật sự yêu anh muốn chết rồi, ai phải sinh cho anh một trăm thằng con!” “Cậu thôi đi, đấy là trả thù cho ông chủ Hà rồi đó? Ông chủ Hà nhìn em nè, em hát rất hay! Em không cần tiền! Chỉ muốn nổi tiếng thôi!” “Ông chủ Hà ơi em biết khiêu vũ, em cũng không cần tiền!” “...” Người xung quanh ngay lập tức mất khống chế, trực tiếp vây xung quanh Hà Thời Minh, hưng phấn hét to. Ngược lại, một đại minh tinh như Liễu Hân Nguyệt lại không có ai quan tâm. Không còn cách nào, Ai bảo Hà Thời Minh chính là ông chủ lớn của công ty giải trí Tinh Đồ chứ? Dưới tình huống bình thường, bọn họ không thể nào gặp được những người thuộc cấp bậc ông chủ lớn như vậy, bây giờ rất khó khăn mới gặp được, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, sau này có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại được! Mười phút sau, Với sự trợ giúp từ bảo vệ của công ty Tinh Đồ cùng với nhóm cảnh sát, Hà Thời Minh mới vất vả thoát khỏi đám đông và chạy trốn về khách sạn. “hào!” Vương Kiến Ba nhìn bộ quần áo rách nát của mình, nhe răng nói với Hà Thời Minh: “Lão Hà à, mị lực này của cậu cũng quá lớn rồi đó! Tôi chỉ giúp cậu đỡ một chút mà ngay cả quần áo cũng bị bọn họ xé rách rồi!” “Sẽ mua cho cậu một bộ mới sau.” Hà Thời Minh nói. “Cậu nói rồi đó!” Vương Kiến Ba đáp lại ngay lập tức. Lúc này, Đội trưởng cảnh sát nói với Hà Thời Minh: “Anh Hà, chuyện ở đây chúng tôi đã giải quyết xong, nếu có chuyện gì nữa, anh có thể gọi điện xin giúp đỡ lần nữa, chúng tôi đi trước đây!” Nói xong, Vung tay lên, dẫn theo một nhóm cảnh sát và Hoắc Vị Bình đi. Tức khắc, tại hiện trường chỉ còn lại Hà Thời Minh và Liễu Hân Nguyệt cùng Vương Kiến Ba, với cả năm người bảo vệ. Vương Kiến Ba vui tươi hớn hở đang định nói chuyện, nhưng đột nhiên nhìn thấy Hà Thời Minh và Liễu Hân Nguyệt đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Lúc này, Vương Kiến Ba đột nhiên phát hiện bản thân mình lại bắt đầu tỏa sáng... “Tớ...” Cậu ta nhìn bộ quần áo bị xé nát của mình, thở dài một tiếng rồi nói: “Tớ không vào địa ngục thì ai vào địa ngục...” Nói xong, không chút do dự, cậu ta lao ra phía những người nhiệt tình đang đứng bên ngoài khách sạn. Đại sảnh khách sạn. Hà Thời Minh và Liễu Hân Nguyệt đi tới khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống. “Hà Thời Minh, không đúng, ông chủ Hà, tôi không ngờ thế mà anh lại là ông chủ lớn của Tinh Đồ đấy!” Liẽu Hân Nguyệt nhìn Hà Thời Minh, nói. Hà Thời Minh giơ tay nói: “Vốn dĩ không định nói cho cô, bây giờ cô đã biết rồi, có phải rất thất vọng về tôi không?” Liễu Hân Nguyệt nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy thì khẽ cúi đầu xuống, không nói gì. Thất vọng sao? Đương nhiên là có chút thất vọng, vốn dĩ cô coi thm là tri kỷ duy nhất có thể thấu hiểu nổi khổ của cô. Kết quả cuối cùng lại phát hiện, Hà Thời Minh thế mà lại là ông chủ lớn đằng sau công ty giải trí Tinh Đồ, kẻ đã khiến cô rơi vào trầm cảm! Mất mát này trực tiếp khiến tâm trạng cô tụt dốc không phanh! Hà Thời Minh nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Hân Nguyệt thì thở dài một tiếng. Sở dĩ vừa rồi anh không nói rõ thân phận của mình ngay từ đầu. Một là nói thẳng thì không có ai tin cả. Thứ hai cũng là vì lo lắng xuất hiện tình huống trước mắt! “Nếu nói ra có lẽ cô không tin, nhưng thật ra tôi chỉ vừa tiếp quản công ty giải trí Tinh Đồ cách đây không lâu, thậm chí còn chưa từng đến trụ sở công ty Tinh Đồ lần nào, không tin thì cô có thể đi hỏi Trịnh Vĩnh Tuyền!” Liễu Hân Nguyệt ngẩng đầu: “Sau đó thì sao? Tôi rất tò mò, ông chủ Hà vì sao lại đúng lúc ở Lâm An, lại còn đúng lúc đụng trúng tôi?” Hà Thời Minh biết Liễu Hân Nguyệt đang nghi ngờ mình. Dù sao bản thân xuất hiện cũng quá mức trùng hợp, nếu chỉ cứu cô thì không sao, nhưng do liên quan tới việc anh là ông chủ lớn của Tinh Đồ, nên chuyện này có chút không hợp lý. “Tôi biết cô đang nghĩ gì.” Hà Thời Minh nói: “Nhưng bản thân tôi chính là sinh viên năm 4 của đại học Lâm An, vốn dĩ hôm nay định dẫn Vương Kiến Ba tới dây ăn cơm, kết quả khi đi ngang qua tầng dưới, đúng lúc nhìn thấy cô muốn nhảy lầu! Nếu thật sự phải nói thì chắc là trời cao cho tôi một cơ hội để cứu mạng cô, đền bù lại tội lỗi trước kia Tinh Đồ gây ra, đồng thời cứu lại tương lai cho Tinh Đồ!” “Thật sự xin lỗi ông chủ Hà, là do tôi quá nhạy cảm, tôi xin lỗi.” Liễu Hân Nguyệt vội vàng đứng dậy nói. Hà Thời Minh xua tay nói: “Không trách cô, đúng là trước đây Tinh Đồ đã gây ra tổn thương cho cô quá sâu, thế nên mới khiến cô nhạy cảm như thế, nhưng tôi sẽ giải quyết chuyện này, và ngăn chặn loại chuyện này xảy ra trong tương lai! Cô cũng đừng gọi tôi là ông chủ Hà, nghe thật kỳ lạ, cứ gọi tôi là Hà Thời Minh giống như ban đầu là được rồi!” “Như vậy sao được, ngài là ông chủ lớn của Tinh Đồ, còn tôi chỉ là một nghệ sĩ dưới trướng của ngài, làm sao có thể kêu thẳng tên chứ.” Liễu Hân Nguyệt vội vàng nói. “Vậy cô cứ coi tôi như bạn chung phòng bệnh trầm cảm với cô là được rồi.” Hà Thời Minh cười khẽ nói. Liễu Hân Nguyệt cau mày mím môi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, nhưng mà người trẻ tuổi đẹp trai như anh, hơn nữa lại còn thành công trong sự nghiệp, vì sao lại mắc bệnh trầm cảm chứ?” Hà Thời Minh nhướng mày, trả lời: “Vậy một ngôi sao lớn biết đối nhân xử thế, người gặp người thích như cô vì sao cũng mắc bệnh trầm cảm chứ?” Liễu Hân Nguyệt nghe thấy vậy, lập tức im lặng. Mỗi con người đều có nỗi khổ của riêng mình, cô là ngôi sao lớn, nhưng đồng thời cũng chỉ là một ngọn cờ kiếm tiền trong tay người khác. Hà Thời Minh thoạt nhìn như vậy, nhưng có ai biết được liệu môi trường sống của anh có tốt hay không? So với áp lực công việc, ảnh hưởng từ gia đình thân thuộc tới tính cách của một người còn nghiêm trọng hơn thế! “Đúng rồi, vừa rồi ngay từ đầu tôi đã bảo cô vạch trần những việc làm mà họ đã làm với cô, vì sao cô lại không nói?” Hà Thời Minh hỏi. Liễu Hân Nguyệt thởi dài một tiếng rồi nói: “Anh không biết sao? Chúng tôi đề đã ký kết hợp đồng với công ty, yêu cầu phải bảo vệ lợi ích và danh dự của công ty một cách vô điều kiện, nên nếu làm ra bất cứ việc gì ảnh hưởng tới lợi ích và danh tiếng của công ty, công ty đều có quyền chấm dứt hợp đồng cùng với việc phải bồi thường mấy ngàn vạn!” “Mấy ngàn vạn thôi mà, với giá trị tài sản của riêng cô thì chắc cũng không khó nhỉ? Cái khác không tính, sau một buổi biểu diễn thì vé vào cửa cũng phải hơn cả trăm vạn trở lên nhỉ? Tùy tiện nhận một buổi cũng đã mấy trăm vạn thậm chí hơn ngàn vạn! Với danh tiếng của cô, vấn đề lấy ra mấy ngàn vạn cũng không lớn lắm nhỉ?” Hà Thời Minh khó hiểu hỏi. “Đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.” Liễu Hân Nguyệt bất lực trả lời: “Chắc anh vừa mới tiếp xúc giới giải trí nhỉ? Thật ra những ngôi sao như chúng tôi đều chỉ là công cụ kiếm tiền cho các ông chủ giống như anh mà thôi, nói trắng ra thì chính là hàng hóa! Sau khi công ty đóng gói và làm chúng tôi nổi tiếng, thì đó chính lúc các người kiếm tiền, những người khác cho rằng tiền tới tay chúng tôi đều là của chúng tôi, nhưng thật ra số tiền nằm trong tay chúng tôi lại chưa tới 1%! Hầu hết đều nằm trong tay của công ty! Hơn nữa mẹ tôi bị bệnh nên cần rất nhiều tiền, nên số tiền tôi kiếm được có thể chưa tới một trăm vạn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận