Ta Đào Được Một Tấn Vàng


Động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều bạn học đi ngang qua.

Sau khi nhìn thấy Trần Chí Quân quỳ gối trước mặt Hà Thời Minh, những người này nhao nhao nghị luận.

“Tên này không phải là Trần Chí Quân sao, hai ngày này cậu ta đi cuồng tìm người vay tiền, tôi còn từng bị cậu ta mượn đấy.


“Nghe nói là mẹ cậu ta bị bệnh nặng cần rất nhiều tiền.


“Không nghĩ tới vẫn là đứa con hiếu thảo! Hà Thời Minh này sao quá keo kiệt vậy, có nhiều tiền như thế, tùy tiện một chữ có thể bán một triệu, bây giờ cho mượn ba trăm nghìn cứu mẹ bạn học cũng không cho mượn! Quả thực là quá ghê tởm!”
“Cậu biết gì chứ! Không trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên cậu ta lương thiện! Cậu có biết lúc trước Hà Thời Minh bị những người này đối xử thế nào không?”
“Đúng rồi! Đây căn bản không phải chuyện có tiền hay không! Lúc trước Trần Chí Quân đối xử với người ta như vậy, bây giờ cần đến người ta lại quay đầu ngược lại xin người này, thế này thể hiện Hà Thời Minh người ta đê tiện cỡ nào chứ?”
“Cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là một cái mạng! Có khả năng giúp đỡ vẫn nên giúp đỡ thì tốt hơn!”
“Cậu nói thì dễ dàng lắm, sao cậu lại không giúp đi? Nhà cậu cũng có tiền mà? Lấy ra ba trăm nghìn vấn đề không lớn nhỉ?”
“Sao tôi có thể so với Hà Thời Minh!”
“À, đặt lên người chính mình thì không muốn? Vậy thì cậu dựa vào cái gì bắt Hà Thời Minh bằng lòng? Tiền người ta không phải tiền sao?”
“Đúng! Mặc dù tôi người này tương đối ghét kẻ giàu, nhưng mà lần này tôi đứng về phía Hà Thời Minh! Nếu có người dám đối xử với tôi như vậy, đừng nói bảo tôi giúp cậu ta, tôi trực tiếp đạp cho cậu ta một cước bay ra ngoài!”
!
Những người này đều khá hiểu rõ chuyện giữa Trần Chí Quân và Hà Thời Minh.


Dù sao sóng gió về Hà Thời Minh trước đó lại liên quan đến toàn bộ trường học, gần như tất cả sinh viên đều có nghe thấy.

Hơn nữa trải qua chuyện Đinh Quảng Khôn, và sự kiện cuộc thi thư pháp sau đó, ấn tượng của những sinh viên này đối với Hà Thời Minh đã thay đổi lớn quay ngoắt một trăm tám mươi độ!.

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Nếu như bàn về sức ảnh hưởng, toàn bộ đại học Lâm An, Điền Phức Vi xếp số một, Hà Thời Minh chính là hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai!
Sắc mặt Hà Thời Minh bình tĩnh nhìn Trần Chí Quân: “Trần Chí Quân, cậu có anh em thân thiết, muốn mượn tiền thì tìm những anh em tốt kia của cậu đi, giữa chúng ta lại không có quan hệ gì, cho nên mời cậu tránh ra, đừng cản đường tôi ra ngoài.


Ầm!
Trần Chí Quân trực tiếp đập trán xuống mặt đất, vẻ mặt đau thương mà nói: “Hà Thời Minh, trước kia đều là tôi không đúng! Những người kia tôi cầu xin, tất cả bọn họ đều không để ý tới tôi! Tôi biết tôi sai rồi! Tôi dập đầu xin cậu, van xin cậu mau cứu mẹ tôi! Cho dù cậu nói tới điều kiện gì, tôi đều đồng ý với cậu! Chỉ cần cậu xem chúng ta là bạn học với nhau, mau cứu mẹ tôi! Đợi thêm một ngày nữa, bà ấy sẽ thật sự nguy hiểm tới tính mạng! Số tiền kia tôi tuyệt đối sẽ trả cho cậu, tuyệt đối sẽ không không trả!”
Nói xong, đập trán xuống mặt đất lần nữa, phát ra tiếng ầm ầm ầm.

Một màn này, người xung quanh nhìn thấy mí mắt giựt giựt.

Lấy đầu đập vào sàn nhà, thật sự là quá tàn nhẫn đi?
Điền Phức Vi không đành lòng nhìn Trần Chí Quân một cái, kéo ống tay áo Hà Thời Minh nói: “Hà Thời Minh, nếu không giúp cậu ta một chút đi?”
Hà Thời Minh hít sâu một hơi, thở dài bắt đắc dĩ một tiếng.

Xem ra, Trần Chí Quân này thật sự thiếu tiền, quả thật vô cùng gấp gáp, nếu không sẽ không như bây giờ, không thèm để ý tới mạng đập đầu xuống mặt đất.


Anh có thể lựa chọn không giúp đỡ, dù sao giúp người là tình cảm, không giúp là trách nghiệm nghĩa vụ.

Với thái độ của Trần Chí Quân với anh lúc trước mà nói, mình hoàn toàn có lý do không giúp chuyện này.

Nhưng mà sinh ra là người, cuối cùng phải làm người.

Nếu như anh từ chối, dẫn đến mẹ Trần Chí Quân bỏ mình, dù anh không có nghĩa vụ phải cứu mẹ Trần Chí Quân, mẹ của cậu ta càng không có bất cứ quan hệ nào với anh, nhưng trong lòng anh sẽ có một tảng đá mãi không bỏ được, sẽ áy náy cả một đời, lương tâm bất an vĩnh viễn!
Hà Thời Minh thở dài một hơi, đi đến trước mặt trước mặt Trần Chí Quân đỡ cậu ta lên, nói: “Xem tấm lòng hiếu thảo của cậu, lần này tôi giúp cậu một lần! Đi thôi, đi ngân hàng, đừng chậm trễ bệnh của mẹ cậu!”
Điền Phức Vi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, lập tức mỉm cười.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao mình lại thích Hà Thời Minh nhỉ?
Có lẽ anh có tiểu tính tình, có lẽ có tâm tử nhỏ, hoặc là có chỗ ích kỷ, có lẽ không phải một người tốt chuẩn xác trên mặt ý nghĩa.

Nhưng trước mặt nghĩa lớn, xưa nay anh sẽ không khiến cho người ta thất vọng!
Định nghĩa người tốt là gì?
Người vì lợi ích của mình, đồng thời không tổn thương tới người khác, đó chính là một người tốt!
Người vì lợi ích của mình, tổn thương tới người khác, đó chính là một người xấu!
Người vì lợi ích của mình, đồng thời có thể khiến những người khác hưởng lợi, đó chính là một vĩ nhân!
Những định nghĩa này, thật ra cũng không có quan hệ gì với có phải vì lợi ích của mình không.


Bởi vì người sống trên thế giới này, đầu tiên phải vì mình mà sống, lấy ‘Người không vì mình trời tru đất diệt’ tới phủ định một người tốt, là sự nhục nhã lớn nhất với một người tốt, là sự chà đạp lớn nhất với nhân tích, là một người xấu tới cực hạn, tìm kiếm từ ngữ để thoát ra khỏi những hành động độc ác của mình mà thôi!
Còn người giống như Hà Thời Minh, vì một sinh mạng mà tình nguyện giúp đỡ người lúc trước đã từng tổn thương chính mình, đã thuộc về loại người nhân cách cao cả.

Trần Chí Quân nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức vui mừng, nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt kích động nói với Hà Thời Minh: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu Hà Thời Minh, cậu thật sự đại nhận rộng lượng! Cậu yên tâm, số tiền kia tôi nhất định sẽ trả cho cậu, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ! Nếu không thiên lôi đánh xuống chết không yên!”
“Đi thôi! Xe ở bên ngoài!” Hà Thời Minh nói.

“Hai người đi thôi, em thì không đi được.

” Điền Phức Vi nói.

Hà Thời Minh gật nhẹ đầu.

Anh biết Điền Phức Vi lo lắng ảnh hưởng tới anh.

Sau đó, một nhóm ba người đi lên xe Hà Thời Minh, đi tới ngân hàng.

Tại cửa ngân hàng.

Hà Thời Minh ném tiền vừa lấy ra tới trước mặt Trần Chí Quân chờ phía trước, rồi nói: “Năm trăm nghìn trong này là để cho mẹ cậu làm phẫu thiệt, còn lại là tiền dùng để chữa bệnh!”
Trần Chí Quân sửng sốt một hồi.

Ngay sau đó, bịch!
Cậu ta trực tiếp quỳ xuống với Hà Thời Minh nói: “Hà Thời Minh! Cảm ơn cậu! Cậu thật sự là ân nhân lớn của tôi! Là ân nhân lớn của cả nhà tôi! Về sau cái mạng này của tôi là của cậu! Cậu bảo tôi làm gì tôi liền làm đó, cho dù bảo tôi làm chó làm trâu tôi cũng bằng lòng!”

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Đi đi, đừng trì hoãn thời gian, nhanh chóng tới bệnh viện cho mẹ cậu làm phẫu thuật đi!”
Sau đó, Hà Thời Minh lái BMW chở Trần Chí Quân tới bệnh viện nhân dân.

Nhìn cảnh Trần Chí Quân ôm túi da hưng phấn chạy vào bệnh viện, Hà Thời Minh lắc đầu, dựa vào chỗ tựa lưng, thở dài một cái thật sâu.

Người đều có thiên tai nhân họa.

Anh giúp, không phải Trần Chí Quân, mà là không muốn để lại tiếc nuối cho mình.

Năm trăm nghìn mà thôi.

Đối với anh mà nói, không nói như muối bỏ bể, nhưng cũng không gì với người bình thường ăn một cái bánh bao.

Đương nhiên, nếu như Trần Chí Quân dám cầm số tiền kia không trả, món của cả nhà cậu ta, Hà Thời Minh sẽ có cách khiến bọn họ phun ra gấp đôi thậm chí gấp ba!
Thời điểm nên giúp thì giúp, thời điểm nên hung ác, Hà Thời Minh cũng sẽ không khách sáo với bọn họ!
“Lão Hà, chúng ta không cùng vào xem một chút sao? Lỡ may Trần Chí Quân lừa gạt chúng ta thì sao?”
Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không đâu!”
Từ sự lo lắng và vội vàng mà Trần Chí Quân thể hiện ra mà nói, chuyện mẹ cậu ta bệnh nặng không thể giả.

Nếu không Hà Thời Minh sẽ không lấy năm trăm nghìn ra cho cậu ta mượn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui