Tất cả vốn nên tốt đẹp như vậy, nhưng mà, chung quy luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện ngày đó, Dạ Hối không biết rốt cuộc là xảy ra như thế nào, bởi vì y không nhận thấy được bất cứ chỗ nào dị thường.
Y ăn mặc hay dùng cơm, đều là Cảnh An tự mình mang đến, nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nơi tưởng chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, vẫn là có chuyện xảy ra.
Một bình trà lài bình thường, Dạ Hối cũng không để ý, sau khi uống xong, liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Nếu là bình thường, y đều đợi Dạ Hạo Thiên trở về rồi mới nghỉ ngơi cùng nhau, nhưng mí mắt lại cứ nặng trĩu đến lợi hại.
Được rồi, một ngày không đợi hắn cũng không sao, vẫy lui Cảnh An, Dạ Hối liền sớm nằm ngủ, thẳng đến...Lúc y phát hiện mình tỉnh lại, nhưng con mắt lại không mở ra được, thân thể không thể động đậy, ý thức lại thanh tỉnh, ngay cả tiếng người nói chuyện xung quanh cũng nghe đến nhất thanh nhị sở.
Y nghe thấy tiếng Dạ Hạo Thiên quát lớn đám thái y "Phế vật!", nghe thấy tiếng kêu rên của Cảnh An bởi vì sơ xuất mà bị Dạ Hạo Thiên đánh một chưởng, nghe thấy thanh âm nức nở của Thẩm Ngọc Hạ cùng Văn Tâm kéo áo y, yếu ớt gọi: "" Ngũ ca ca, ngươi nhanh tỉnh lại a, Tâm nhi lấy bánh ngọt cho ngươi ăn.""
Lại sau đó, là Dạ Hạo Thiên ôm y thật chặt, khí tức mất trật tự, thanh âm trầm thấp: "Hối nhi, mở mắt ra nhìn trẫm, trẫm đau đầu lắm.""
Hắn đương nhiên sẽ đau đầu rồi, hắn không ngủ không nghỉ trông coi chính mình vài ngày, ngoại trừ vào triều, thì phê tấu chương cũng đều ở bên cạnh Dạ Hối.
Dạ Hối không nhúc nhích được, mặc kệ y có cố gắng như thế nào, ngay cả muốn động ngón tay cũng không có khí lực nhấc lên. Y vẫn cứ tiếp tục ngủ say, nghe thấy Dạ Hạo Thiên phẫn nộ gầm lên. Y bất lực.
Cho tới khi Diệp Nhiên và Diệp Minh Hàn xuất hiện.
""Trong cung loạn như vậy, ngươi sao còn đem cả Nhiên nhi tới."" Diệp Nhiên không cưỡi ngựa, sau vài ngày đuổi tới, cả người thoạt nhìn có chút suy yếu.
Khuôn mặt Diệp Minh Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, không trả lời Dạ Hạo Thiên, trực tiếp ôm Diệp Nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, rót một chén trà chờ Diệp Nhiên uống xong.
Diệp Nhiên lúc này mới có khí lực mở miệng:"" Sư huynh, không nên trách phụ thân, là tự bản thân Nhiên nhi muốn tới, Dạ Hối có khỏe không?"" Diệp Nhiên ôn hòa giải thích, nhưng thanh âm khàn khàn mang theo sự mệt mỏi chưa hết.
"Đã hôn mê nửa tháng, người giống như đang ngủ, không có bất cứ bệnh trạng nào, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, đám phế vật trong cung hoàn toàn không tra ra nguyên nhân, ta chỉ có thể hoài nghi Hối nhi trúng độc."" Dạ Hạo Thiên quay đầu nhìn Dạ Hối nằm ở trên giường, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một ít cảm xúc.
""Ân, có Phi Dương cùng Thiệu Hoa ở đây, sư huynh có thể yên tâm rồi, nơi này có chúng ta ở là đủ, sư huynh trước đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu Dạ Hối tỉnh lại, nhất định không muốn nhìn thấy bộ dạng huynh như vậy.""
Nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mắt Dạ Hạo Thiên, trong mắt tràn đầy tơ máu, râu lỉa chỉa, khuôn mặt tiều tụy mà tái nhợt, một thân long bào nếp nhăn nhiều như quả mai khô, hắn như vậy, nào còn chút ngạo khí cùng tiêu sái của ngày thường.
Diệp Nhiên nhìn Dạ Hối bất tỉnh nhân sự trên giường, lắc đầu than nhẹ, tựa đầu bên cổ Diệp Minh Hàn:""Một chữ tình, quả nhiên hại người rất nặng a!""
Tiếng thở dài trầm thấp làm Diệp Minh Hàn kinh ngạc cúi đầu nhìn hắn:""Thế nhưng cố tình lại khiến người ta vui vẻ chịu đựng!"" Khí tức Diệp Minh Hàn nhu hòa đi một ít, nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, ánh mắt chớp động, lạnh lùng nói: "Đi nghỉ ngơi!"
Dạ Hạo Thiên lắc đầu, "Ta không sao, các ngươi mới đến, đi nghỉ trước đi, có việc ta sẽ phái người qua gọi các ngươi."" trở về bên cạnh bên cạnh giường ngồi xuống, kinh ngạc chăm chú nhìn Dạ Hối.
Nhiều năm nay Dạ Hạo Thiên chưa từng có loại cảm xúc sợ hãi này, lúc mới bắt đầu, hắn tức giận, hắn muốn giết người, nhưng thời gian dần qua, hắn lại tràn đầy khủng hoảng.
Dạ Hối đến từ một nơi hắn không biết, hắn sợ hắn sau khi rời đi, sợ rằng y sẽ không bao giờ mở mắt, tuy nói y vì bị trúng độc mới như vậy, nhưng vô luận có suy đoán như thế nào hắn cũng không bỏ đi được suy nghĩ ấy.
Dạ Hạo Thiên không dám suy nghĩ, nếu như mất Dạ Hối, hắn sẽ như thế nào?
Hắn không dám nghĩ, Thẩm Ngọc Hạ cũng không dám nghĩ, Cảnh An Cẩm Thành cũng không dám nghĩ, thậm chí ngay cả đám đại thần trong triều, cũng không dám nghĩ.
""Sao rồi?""
Thiệu Hoa cùng Phi Dương vừa mới buông tay Dạ Hối xuống, Dạ Hạo Thiên liền lo lắng hỏi.
Hai người bọn họ là y thánh cùng truyền nhân độc tiên, nếu như ngay cả bọn họ đều tìm không ra nguyên nhân, Dạ Hạo Thiên thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
May mắn...
"Bệ hạ đoán không sai, Ngũ hoàng tử xác thực là trúng độc, hơn nữa là một loại rất ít khi gặp, gọi là u mộng."" Thiệu Hoa nói ra, Phi Dương đứng một bên cũng gật gật đầu.
"U mộng?"
""Vâng, người trúng u mộng vẻ mặt an tường nhưng mê man không tỉnh. Nghe nói người trúng độc này vì nằm mộng quá đẹp mà không muốn tỉnh lại, cho nên gọi là u mộng.""
"Vậy sao? Hối nhi đang mộng gì mà đẹp đến không muốn tỉnh dậy?"" Dạ Hạo Thiên nhìn Dạ Hối đang ngủ say, trong mắt một mảnh lăng lệ ác liệt, kiềm nén khí tức cuồng loạn toàn thân.
Hắn có chút không tiếp thụ được, Dạ Hối rõ ràng bởi vì cảnh trong mơ mà không muốn tỉnh.
"Có giải dược không?""
Người hỏi chính là Diệp Minh Hàn, thanh âm lạnh lùng đánh thức Dạ Hạo Thiên đang lâm vào cuồng loạn.
""Không có giải dược, người trúng u mộng phải tự mình tỉnh lại, nhưng mà, có ta cùng Phi Dương hỗ trợ, Ngũ hoàng tử hẳn sẽ không có gì đáng ngại."" Câu trả lời của Thiệu Hoa làm cho tất cả mọi người thở dài một hơi.
"Bệ hạ, Cung Chủ, Thiếu chủ, phối dược còn cần chút thời gian, ta cùng Phi Dương lui xuống trước.""
""Được, Cẩm Thành, mang hai vị này đi Thái y viện, hết thảy nghe bọn họ phân phó."
"Vâng."
Thiệu Hoa cùng Phi Dương chắp tay thi lễ với ba người, sau đó đi theo Cẩm Thành lui xuống.
"Các ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Dạ Hạo Thiên phất tay với Diệp Minh Hàn, ánh mắt vẫn sáng rực nhìn Dạ Hối trên giường.
"Ân, tự mình cẩn thận."" Bọn họ ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, hơn nữa Diệp Nhiên cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, Diệp Minh Hàn sau khi lên tiếng, liền ôm Diệp Nhiên quay người đi.
Gian phòng trống vắng, chỉ có Dạ Hối bình yên chìm vào giấc ngủ cùng Dạ Hạo Thiên ánh mắt thâm trầm lặng im ngồi một bên.
Trên môi đau xót, bên tai là thanh âm trầm thấp của Dạ Hạo Thiên:""Đợi ngươi tỉnh lại, trẫm liền tính sổ với ngươi!"
Ngay ngày hôm đó Dạ Hối đã tỉnh lại, mở mắt ra, lúc thấy Dạ Hạo Thiên, ngực như bị nhéo một cái.
Tuy rằng Dạ Hạo Thiên đã chỉnh chu qua, nhưng sắc mặt tiều tụy cùng tơ máu đã lui trong mắt vẫn làm cho Dạ Hối khó chịu không thôi.
Y không phải chưa từng thấy Dạ Hạo Thiên suốt đêm phê tấu chương, sau khi phê hết tấu chương liền vào triều, cho dù như vậy, tinh thần hắn vẫn dồi dào như cũ, dường như vĩnh viễn không biết cái gì gọi là mệt mỏi.
Bây giờ thấy hắn như vậy, Dạ Hối thật sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nếu nói, như vậy còn chưa đủ để y tin tưởng cái gọi là yêu theo như lời Dạ Hạo Thiên, vậy có lẽ y cả đời cũng không biết đến hai chữ này.
Thấy y tỉnh lại, Dạ Hạo Thiên trong nháy mắt mừng rỡ, nhưng sắc mặt lại đột nhiên chìm xuống, vẻ mặt có chút nguy hiểm hỏi:"" Hối nhi mơ cái gì, có thể nói cho phụ hoàng chứ?""
Cảnh An sắc mặt có chút tái nhợt mang một chén trà đến, bị Dạ Hối khoát khoát tay ngăn trở, y nhìn Dạ Hạo Thiên, nói: " Chuyện phát sinh mấy ngày nay, ta cũng biết, lời ngươi nói ta cũng nghe thấy."" Ngủ hơn nửa tháng, thanh âm của y rất khàn.
Cũng may mà trong khoảng thời gian này, Dạ Hạo Thiên mỗi ngày đều cho người nấu cháo rồi đút y ăn, bằng không khi y tỉnh lại ngay cả khí lực giải thích cũng không có.
Chỉ là, Dạ Hạo Thiên cũng không tin.
"Nga?" Dạ Hạo Thiên nhíu mày, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như cũ:""Trẫm có nên cao hứng vì Hối nhi nằm mơ đến trẫm?""
Dạ Hối mấp máy môi, nói: "Ta không phải hôn mê."
""Tất nhiên không phải, Hối nhi chỉ là ngủ, mơ một giấc mộng đẹp!"" Nói cho cùng, Dạ Hạo Thiên vẫn còn để ý, bởi vì Thiệu Hoa đã từng nói qua, người trúng u mộng sở dĩ mê man không tỉnh, là vì chính bản thân không muốn tỉnh.
"Ta nói không phải, ngươi không tin thì thôi!""
Thấy hắn vẫn là bộ dạng nghe không vào, Dạ Hối cũng lười nhiều lời. Chỉ mở to mắt, không tránh không né mặt đối mặt nhìn Dạ Hạo Thiên.
Y vẫn luôn nghĩ đến nam nhân này, thời điểm không mở mắt, y vẫn luôn nghĩ đến hắn.
""Sao vậy sư huynh?""
Nghe được tin tức mấy người Diệp Nhiên cùng Diệp Minh Hàn đều chạy tới, cảm thấy không khí dị thường ngưng trọng kỳ quái của hai người này.
Dạ Hối quay đầu nhìn hắn, giải thích:"" Ta không biết các ngươi nói u mộng là cái gì, nhưng ta đã sớm tỉnh, chuyện phát sinh ở bên ngoài ta đều biết, chỉ là mắt không mở được, thân thể không cử động được mà thôi.""
"Ngũ hoàng tử..." Nghe xong lời này, phản ứng của Thiệu Hoa cùng Phi Dương đều có chút quái dị, liếc nhau, vẫn là Phi Dương mở miệng hỏi trước:""Ý của Ngũ hoàng tử là... ý thức đã sớm thanh tỉnh, chỉ là mắt không mở ra được, thân thể có tri giác lại không thể động đậy được sao?"
"Ân." Dạ Hối khẳng định một tiếng, lại làm cho mồ hôi lạnh của Phi Dương ứa ra.
Bị mấy tầm mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Phi Dương mồ hôi lạnh chảy ra dường như muốn ướt nhẹp một thân hồng y, cắn răng một cái, dậm chân:"" Nghe tình huống, rất giống... trầm túy!""
Trầm túy là dược hắn làm ra, được bán trong dược đường dưới danh nghĩa của Ngạo Hàn cung, không nghĩ tới người hạ độc lại đem u mộng trộn lẫn với trầm túy.
May mắn hắn và Thiệu Hoa lựa chọn cách trị liệu tương đối bảo thủ, nếu như người không biết tùy tiện cho dùng dược, chỉ sợ...
Nghe Thiệu Hoa giải thích xong tất cả, sát khí Dạ Hạo Thiên bắn ra bốn phía nhìn hắn.
Phi Dương né tránh ra sau lưng Diệp Nhiên, ngập ngừng nói:"" Ta chỉ là phối dược, dược này ai cũng có thể mua, chuyện không liên quan đến ta..."
Diệp Nhiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình Phi Dương khiêu thoát (*), làm việc thiếu đúng mực, loại dược này sao có thể tùy tùy tiện tiện bán ra bên ngoài?
(*) vượt quá giới hạn thưởng thức, không bình thường
Nhưng tốt xấu cũng là người trong nhà, hắn cũng không thể không che chở, Phi Dương lại còn đang trốn ở phía sau hắn, hắn cười có lỗi với Dạ Hạo Thiên:"" Sư huynh trước đừng nóng giận, ta sẽ bảo Phi Dương đi tra người mua dược, có thể sẽ tra ra hung thủ.""
Hắn đi đến bên giường, sờ lên mạch Dạ Hối, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Dạ Hối gật gật đầu với hắn, thần sắc cũng hòa hoãn vài phần:""Ân, không còn việc gì rồi." Y nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, nhếch miệng nói: "Ngươi bây giờ đã tin chưa?""
Dạ Hạo Thiên lạnh lùng liếc Phi Dương, Diệp Nhiên hoà giải:"" Sư huynh cũng là quan tâm quá bị loạn, ngươi không sao thì tốt rồi.""
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...