Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn


Chương 32: Đắp cát còn đòi đóng khung*, Toàn bộ cái thôn này đều không bình thường...
(*ý câu này giống kiểu đã ngốc rồi còn thích khoe khoang, đắp cát = sa điêu = ngu đần)
Trước khi đọc mọi người hãy dùng tất cả tế bào nghệ thuật còn sót lại của mình xem cái này nha.

Tác phẩm múa này tên là Chỉ chút thanh lục, biên đạo dựa trên bức tranh Thiên lý giang sơn đồ của Vương Hy Mạnh, là tiết mục highlight gala vãn xuân 2022.

Thực sự là siêu đẹp luôn, khí chất của chị múa chính quá đỉnh.

Bài này hiện giờ nổi không khác gì bài Lệ Nhân Hành năm 2019, mà cá nhân tui thích bài này hơn.

Siêu đỉnh.

Tui xem mà muốn gãy sống lưng.
Edit: hanna
Cô Tào bắt đầu mở máy hát, "Mẹ cháu đại khái hơn hai mươi năm trước đến sống ở thôn chúng ta.

Lúc đó mẹ cháu mới hơn hai mươi tuổi, trên đầu quấn băng gạc, không biết là do bị thương hay là do phẫu thuật, chuyện lúc trước đều quên hết.

Dung mạo của em ấy rất ưa nhìn, cười rộ lên liền lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ngọt sâu răng, chúng ta liền gọi em ấy bằng cái tên A Tiếu."
"Lúc đó bố cô là trưởng thôn, hồi ấy quản lý cũng không nghiêm như bây giờ, bố cô liền làm hộ khẩu cho nó, để nó ở lại nhà cô.

Cô liền coi em ấy như em gái ruột mà thương vậy."
"Sau đó bố cháu có việc đi ngang qua thôn, nhất kiến chung tình với A Tiếu, theo đuổi mấy năm mới nghe A Tiếu đáp ứng gã.

Bố cháu cũng rất vui vẻ, lấy tiền xây nhà trong thôn, mở tiệc rượu.

Lúc đó tất cả mọi người đều nói A Tiếu đã tìm được nhà chồng tốt."

"Ai ngờ chưa được bao lâu, bố cháu bắt đầu chạy ra ngoài, nói là đi làm ăn xa, chỉ là số lần về nhà càng ngày càng ít.

Mãi sau đó cuối cùng cũng có cháu, nhưng từ đó bố cháu cơ bản là không hề quay trở về nhà nữa...!Chỉ còn A Tiếu và cháu hai mẹ con thui thủi trong nhà mới."
Cô Tào thở dài, "Lúc đó cô cũng vừa mới kết hôn có con nhỏ, cũng rất ít khi đến thăm A Tiếu...!Chỉ cảm thấy số lần em nó đi ra ngoài càng lúc càng ít, có lúc người trong thôn đến mấy ngày không nhìn thấy em ấy.

Sau đấy, lúc biết được em bị bệnh, chưa được bao lâu...!liền mất rồi."
"Người bố khốn nạn của cháu đó!" Cô Tào mạnh mẽ vỗ bàn một cái, "Lúc A Tiếu từ trần tên đó cũng không hề trở lại.

Cái thứ không tim không phổi, sớm biết thế lần đầu tiên tên đó tới thôn liền đuổi thẳng cổ ra ngoài!"
Thượng Thanh nghe vậy nhíu mày lại, lấy di động ra tìm một bức ảnh chủ Chu Chính Lương, hỏi: "Là người này ạ?"
Cô Tào bị viễn thị kéo ra xa nhìn kỹ, "Không sai, chính là gã ta! Quân vô lương tâm!" Bà ấy mắng xong mới phản ứng lại, cẩn thận hỏi: "Thanh Thanh à, sao cháu lại có hình của gã? Gã tìm đến chỗ cháu hả? Cháu đừng để gã lừa gạt đấy nhé, gã đã vứt bỏ mẹ con cháu một lần thì cũng có thể vứt bỏ lần thứ hai đấy."
Thượng Thanh trấn an bà: "Cô Tào yên tâm ạ, cháu biết rõ."
Cô Tào thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy, "Nhắc mới nhớ, cháu còn chưa từng thấy ảnh của mẹ cháu phải không? Chỗ cô có này, cô lấy cho cháu xem."
Bà lục tung ngăn kéo lên tìm bức ảnh, Mạnh Hoài nói nhỏ: "Bố cậu sao mà tệ thế, đã cùng mẹ cậu kết hôn rồi mà còn bắt cậu gánh lấy cái danh con riêng một thời gian dài như vậy?"
Du Tử Minh cùng gật đầu, "Chu gia từ đời trước đã là một gia tộc lớn, cũng không phải không có tiền, sao có thể để mẹ cậu sống ở đây nhỉ...!Hơn nữa, mắc bệnh cũng không đưa đi chữa trị?"
Thượng Thanh lắc đầu một cái, lấy quẻ bàn ra tính mấy lần.

Kim chỉ nam quay trái quay phải không chút ý nghĩa nào.

Đoán mệnh nhưng không tính được mệnh của chính mình, cho dù y quay hỏng kim chỉ nam thì cũng vô dụng.
Bàn tay lại mát lạnh, có người bao lấy lòng bàn tay của y.
Cô Tào cầm ra một quyển album ảnh ố vàng tới.
Thượng Thanh kéo tay mình ra, không rút ra được đành bỏ qua, duỗi một cái tay khác nhận lấy quyển album.
Mở ra, trang đầu tiên là một bức ảnh phóng to của một cô gái: Đôi mắt như làn xuân thủy, nhan sắc đầy đặn như đào mận, bên khóe miệng đặt hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt như mật – quả là một đại mỹ nhân.
Mạnh Hoài thán phục, "Thượng Thanh à, mẹ cậu thật là xinh đẹp, hơn nữa hai người thực giống nhau a!"
Cô Tào cũng cười, "Mẹ con ruột thịt tất nhiên là phải giống nhau rồi." Bà vừa nói lại bắt đầu thở dài.


"A Tiếu trước đây rất thích chụp ảnh, nhưng sau khi em ấy ra đi, lúc cô đi thu thập di vật, phát hiện ảnh chụp của em nó đều không còn, đồ vật lưu lại cũng chẳng có bao nhiêu."
Thượng Thanh ngẩng đầu, "Cô Tào, căn nhà mẹ cháu ở trước đây vẫn còn chứ? Cháu muốn đến xem."
Cô Tào lại nặng nề hừ một tiếng, "Nói đến cái này cô lại thấy tức! A Tiếu ra đi chưa tới một năm, bỗng có một đám người đến hủy căn nhà đó đi.

Bố cô ngăn cản bọn họ, bọn họ lại nói là được bố cháu dặn dò...!Kẻ đó sao lại vô lương tâm đến thế cơ chứ! Căn nhà kia dù gã ta không muốn, để cho cháu không được à?"
Thượng Thanh cúi đầu suy nghĩ, Chu Chính Lương hai mươi năm trước khẳng định đã làm một chuyện lớn nào đó, chỉ không biết cụ thể là gì.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một người chạy từ bên ngoài vào, thở hổn hển nói: "Cô Tào ơi, ngoài kia Vĩnh Thần bị cảnh sát bắt đi rồi, cô mau tới xem chút đi."
Cô Tào hoảng loạn vội vàng đứng dậy, "Ôi giời ơi! Sao cả nó cũng bị bắt đi nữa? Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Người kia lắc đầu, "Không biết nữa cô ơi! Mấy người chú tư cũng đã đi qua rồi, cô mau đến xem đi."
Cô Tào sốt ruột, cũng không quản dặn dò Thượng Thanh gì mà liền chạy ra ngoài luôn, đuổi theo sau người báo tin chạy đi.
Mấy người Thượng Thanh sợ lại có chuyện, cũng theo sát phía sau.

phihan.wordpress
Đến chỗ đó nhìn, chỉ thấy có vài vòng người vây quanh hóng hớt, ở trung tâm là một người đàn ông còn trẻ, mấy ông già đang mồm năm miệng mười tra hỏi gã cái gì đó.
Chỉ thấy thanh niên kia mặt càng ngày càng đỏ, vẻ mặt giận dữ và xấu hổ đan xen.
Mọi người xung quanh đều đến xem náo nhiệt, ngoại trừ ba người Thượng Thanh thì đều là cùng chung một thôn, ai mà chả biết mặt nhau, giờ khắc này chính là anh một lời tôi một lời tám chuyện, cái gì mà 'mộ tổ tỏa khói xanh', 'mạo phạm tổ tiên', 'bị bắt mấy đứa rồi',...!Nghe được những lời này ba người trong lòng cảm thấy ngứa ngáy muốn chết.

Du Tử Minh kéo người bên cạnh hỏi như thân quen lắm, "Anh ơi, nơi này đến cùng là xảy ra chuyện gì thế? Sao em nghe cô Tào nói không chỉ có một người bị bắt vậy?"
Anh giai kia tặc lưỡi một tiếng, "Mấy đứa là người thân nhà cô Tào à?"
Du Tử Minh và Mạnh Hoài nhanh nhẹn gật đầu 'Vâng' một cái.
Anh giai lúc này mới nói: "Việc này ấy à, thực sự là quá kỳ quái.

Mấy đứa nhìn thấy anh em nhà đó chưa? Chính là chuyện phát sinh trong nhà bọn hắn."
"Nhà đó có bốn anh em, đều rất chịu thương chịu khó, gom góp chút tiền mua hai chiếc xe chạy đường dài, mấy năm qua cũng kiếm được không ít.

Nhìn có vẻ như cuộc sống sắp khá lên rồi thì không biết chuyện quái gì xảy ra mà sao năm nay bọn họ lại đặc biệt xui xẻo."

"Nói chuyện hồi năm mới trước đi, chúng ta đi tế tổ, mọi người đều an lành cả, mà mộ tổ nhà bọn hắn lại bốc khói xanh."
"Rồi là mấy tháng trước, bờ tường vừa mới sửa xong của nhà bọn họ bỗng dưng bị sụp một nửa, mấy đứa nói chuyện này có kỳ quái không cơ chứ lị?! Còn tháng trước thì nóc nhà họ tự dưng bốc cháy, may mà không có ai ở nhà..."
Du Tử Minh và Mạnh Hoài cũng kiên nhẫn hóng, lòng nói sao vẫn còn chưa nói đến chỗ mấu chốt vậy? Cảnh sát rốt cục vì sao lại tới bắt người thế? Rốt cục là bắt đi mấy người, sẽ không phải bưng cả nhà bốn anh em đi đấy chứ? Lý do là gì? Chẳng lẽ bốn người chạy xe đường dài là vận chuyển hàng buôn lậu? Hay có chuyện gì đó xảy ra trên đường vận chuyển?
Hai người bọn họ ở chỗ này tưởng bở ra một vở kịch lớn, lại có người vỗ vỗ sau lưng bọn họ.
Cả hai người quay đầu lại ngước lên, nhận ra hóa ra là anh trai lúc trước kéo Du Tử Minh ra khỏi hố phân.
Anh giai này vẫn vui cười hớn nhở như cũ: "Là hai đứa nhóc bây à, tắm rửa sạch sẽ trông vẫn được nhể, không thúi nữa."
Khóe miệng Du Tử Minh giật vài cái, lòng nói người bình thường ai lại hữu xạ tự nhiên thối được hả...
Đại ca xua xua tay, "Mấy đứa hỏi tên kia thì biết được cái đếch gì, qua đây qua đây, để anh đây kể cho mà nghe!"
Anh giai vô cùng thần bí khoác vai hai người túm tụm vào, "Trước tiên anh nói cho mấy đứa nghe người đầu tiên bị cảnh sát bắt là thằng anh hai.

Thằng hai này tháng trước chạy đến ven đường, trộm cái nhà vệ sinh công cộng người ta vừa mới xây xong về!"
"Hiện giờ chỗ nào chả có camera giám sát mà, hắn ta lôi lôi kéo kéo cái nhà vệ sinh công cộng còn chưa về đến nhà đã bị cảnh sát túm lại.

Cảnh sát hỏi hắn ta vì sao lại trộm nhà vệ sinh công cộng đi, hắn ta nói vì nhà đông người, nhà xí không đủ dùng.

Anh nói chứ, nhà đó nên xây thêm cái nhà xí nữa mới phải, bốn anh em chỉ có một cái nhà xí thì sao mà đủ chớ...!Nhỡ đâu tập thể bị đau bụng Tào tháo rượt thì phải làm sao!"
Du Tử Minh và Mạnh Hoài: "Ơ..." Đây là trọng điểm sao? Người bình thường ai lại đi trộm nhà vệ sinh hả? Tự mình đào cái hố không phải là được rồi sao? Thực sự không nổi nữa thì chạy đến ruộng, còn vừa tiện thể bón phân luôn.
Du Tử Minh bên này còn đang suy nghĩ: thôn mấy người khắp nơi toàn là hố phân còn gì, còn trộm nhà xí làm cái chi?
Anh giai cũng không biết hai người đang thầm xỉa xói, nước miếng văng tung tóe kể tiếp: "Anh nói cho tiếp đây này, người thứ hai bị bắt là anh ba.

Vụ này á hả, chậc, quá tởm!"
"Bốn anh em nhà đó nuôi một con chó vàng giữ nhà.

Mùa xuân tới, con chó nó đứng ngồi không yên mà, cái thằng ba nhà đó tự dưng nửa đêm canh ba trèo tường dắt chó vàng nhà hắn vào một nhà có con chó cái, để cho hai con chó phối giống với nhau.

Lúc hai con chó đang dở dang thì hắn ta bị người ta bắt được...!người ta liền báo cảnh sát ngay tại chỗ.

Cảnh sát lúc bắt hắn còn cười đến không thở được mấy lần."
"Cảnh sát hỏi hắn vì sao nửa đêm lại trèo tường vào, hắn nói chó nhà hắn rên đáng thương quá, hắn đau lòng...!Chậc chậc, cái này đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu được..."
Du Tử Minh và Mạnh Hoài: "..."
Không bàn đến những chuyện khác, con chó này đúng là cúng nhang hơi bị xin, gặp được một tên chủ nhân tốt nhất quả đất luôn.
Anh giai càng bốc càng hăng say, "Rồi tiếp đến là thằng út! Chính là tên hôm nay bị bắt đấy."

"Buổi trưa nay anh cả và thằng út này ở nhà uống rượu, hai người trong lòng bị đè nén đã lâu nên uống không ít.

Uống hết thì anh cả đi ngủ, thằng út không biết nghĩ gì mà thẳng tưng lái xe đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát hỏi hắn ta đến làm gì thì hắn ta nói tự thú.

Cảnh sát hỏi tự thú cái gì, hắn liền đáp tự thú lái xe khi uống rượu...!Cảnh sát trực tiếp đè hắn xuống luôn."
Du Tử Minh và Mạnh Hoài: "..."
Tuy không rõ anh út này nghĩ cái quần què gì nhưng mà cảnh sát khẳng định sẽ rất vui vẻ....
Anh giai còn vô cùng thần bí nháy mắt với hai người, "Nhìn đi, biết các bác các chú lớn vây anh cả là đang nói cái gì không?"
Du Tử Minh: "Nói cái gì ạ?"
Anh giai nói: "Khuyên bọn họ đến bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút.

Các chú các bác vẫn rất văn minh, mấy đứa nhỏ phạm lỗi không đáng sợ, có thể sửa sai thành đúng là được...!Nhưng mà phạm phải cái lỗi ngu đần quá, bọn họ không thể ngóc đầu dậy trước mặt các thôn khác a!"
Du Tử Minh và Mạnh Hoài tiếp tục: "..."
Toàn bộ cái thôn này đều không bình thường mà.
Chợt nghe Thượng Thanh lười biếng thả ra một câu, "Không liên quan đến đầu óc, bọn họ là do bị thứ gì đó mê hoặc rồi."
Một ông chú không nghe rõ hỏi lại, "Cái gì cơ?"
Lúc này, cô Tào từ giữa tâm vòng tròn chạy ra, kéo tay Thượng Thanh lại: "Thanh Thanh à, cháu mau xem cho thằng bé Vĩnh Hải này hộ cô đi, cô cảm thấy chuyện này không bình thường lắm!"
Cô Tào sốt ruột nói, giọng không nhỏ, những người xung quanh nghe thấy thế liền lập tức ồn ào bàn tán:
"Thanh Thanh? Đó là Thượng Thanh hồi trước sống trong đạo quan hả? Nhìn lanh lợi hơn nhiều nhỉ, trước đây đều không thích nói chuyện."
"Đứa nhỏ lớn rồi đây! Hồi trước nó sống cùng với Mạc đạo trưởng, chẳng lẽ cũng học được mấy phần bản lĩnh?"
"Nói không chừng đó, không nghe cô Tào nói sao?"
"Cảm xúc của bốn anh em nhà Vĩnh Hải có khi thực sự bị thứ gì đó mê hoặc đó, tôi còn tưởng bọn họ thấy lái xe đường dài quá mệt mỏi, muốn tìm một công việc ổn định khác* làm..." (*bản gốc là bát cơm sắt, chỉ những công việc có thu nhập ổn định)
"...Ông ngậm miệng lại đi!"
Cô Tào kéo Thượng Thanh chen vào giữa, đẩy y đến trước mặt anh cả Vĩnh Hải, "Mau mau, Thanh Thanh cháu xem một chút đi."
Thượng Thanh đánh giá người đàn ông mặt đỏ bừng này hai cái, mở miệng nói: "Gần đây có chặt cây phải không? Cây cổ thụ mấy trăm năm, do tổ tông nhà anh lưu lại, cả bốn anh em nhà các người đều đi chặt hử? Lá gan không nhỏ nhỉ!"
Lời này vừa ra, Vĩnh Hải liền biến sắc mặt, người xung quanh bắt đầu ồn ạo nhặng xị cả lên.
Du Tử Minh và Mạnh Hoài liếc mắt nhìn nhau, khỏi cần hỏi cũng biết Thượng Thanh nói đúng rồi.
Hết chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui