Editor: Song Hoạ
Chương 12.1
Nữ sinh trong ban Sáu yêu thầm Chu Thừa không ít, chỉ là không ai dám chủ động chạy đến bên người hắn xoát độ hảo cảm.
Trong đó có thể nói, Vương Phương xem như cũng có gan tương đối lớn, cho nên Lâm Vãn nhắc tới việc muốn cùng cô ấy đổi chỗ, Vương Phương liền đồng ý ngay lập tức.
Hai nữ sinh các cô làm việc cũng rất có hiệu suất, tiết tự học thứ hai bắt đầu, vị trí phía trước mặt Chu Thừa chính thức thay đổi người.
Chu Thừa vẫn còn đang ngủ.
Hứa Cường nhìn nhìn khoảng cách đường chim bay ít nhất ba mét của cậu và Lâm Vãn, Béo Muội kia đã cùng hắn thành lập tình hữu nghị tốt đẹp suốt một năm qua, trong lòng thực khó chịu.
Vừa tan học, Hứa Cường nhảy lướt qua mấy tên đồng học, ôm cặp sách đuổi tới trước mặt Béo Muội mới vừa đi ra khỏi lớp.
"Nói đổi chỗ liền đổi chỗ, cậu thật sự rất tàn nhẫn!"(;"༎ຶД༎ຶ")
Biểu tình của cậu ta thật sự giống y như đúc biểu tình của một tên chồng bị vứt bỏ.
"Cho dù cậu có từ bỏ lão đại đi chăng nữa, nhưng tình hữu nghị của hai ta ở trong mắt cậu một chút cũng đều chẳng cần thiết, cũng không quan trọng gì đúng không?"
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Vãn:......
Giữa Hứa Cường và Béo Muội còn có cái quan hệ hữu nghị quỷ gì đó sao?
Tình hữu nghị giữa một người đáng thương vô cùng muốn có một lối nhỏ đi vào trong vách ngồi và một kẻ quấy rối, đẩy bàn học lên che mất con đường sống của người ta á??
Nhưng hiện tại Lâm Vãn đang sắm vai của một cô gái bởi vì tình trường không như ý mà quyết định vố gắng chăm chỉ đọc sách, trở thành một thiếu nữ ngoan ngoãn, cho nên cô liền phát huy thực lực của mình, mỉm cười đầy dịu dàng nhìn Hứa Cường:
"Tớ cũng chỉ thay đổi chỗ ngồi thôi, chúng ta vẫn là bạn học cùng lớp mà, về sau cậu có đề mục nào không hiểu, có thể đến tìm tớ."
Nụ cười vừa ngọt ngào lại mềm mại, Hứa Cường nhìn đến trái tim đều muốn mềm nhũn, thật sự rất muốn, vop cùng muốn kéo cô đến trong lòng ngực xoa xoa a!
Lớp bên cạnh, Hà Miêu cũng đã được thả về, chạy đến đón Lâm Vãn cùng nhau về nhà.
Lâm Vãn vừa muốn đi qua, Hứa Cường đột nhiên ngăn cô lại, sau đó cúi đầu, hỏi Lâm Vãn bằng một ngữ khí nghiêm trọng trước nay chưa từng có:
"Cậu thật sự từ bỏ lão đại rồi à?"
Lâm Vãn cắn môi, gật gật đầu.
Hứa Cường không biết vì sao có chút cao hứng, kết quả vừa nhấc đầu lên, liền thấy Chu Thừa đứng ở phía đối diện. Σ(・□・;)
Advertisement / Quảng cáo
Trong lòng Hứa Cường bỗng có chút chột dạ, lão đại đi ra đây từ bao giờ thế?
Phát hiện khác thường của cậu ta, Lâm Vãn nghi hoặc mà xoay người, liền nhìn thấy Chu Thừa lười nhác mà lạnh mặt.
Cô ngơ ngác mà hé miệng.
"Tránh ra, chắn đường tôi." Chu Thừa lạnh giọng nói.
Lâm Vãn lập tức cúi đầu, tránh đến một bên.
Chu Thừa mặt vô biểu tình mà đi qua.
Lâm Vãn buông mi xuống, nhìn đôi giày thể thao màu đen của thiến niên kia cứ chậm rãi, chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Lâm Vãn bỗng nhiên cảm thấy có chút kì quái, trước kia Chu Thừa đều chờ đến khi đám học sinh không sai biệt lắm đi về hết mới rời khỏi phòng.
Vậy, bây giờ lại đúng ngay lúc giờ cao điểm tan học, Chu Thừa như thế nào lại rời đi trước?
"Vãn Vãn đi thôi!" Hà Miêu đã đi tới, an ủi ôm ôm lấy cánh tay Lâm Vãn.
__0:00, ngày 1 tháng 1 năm 2020 __
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...