Thấy Hoắc Cần lúc nói chuyện này vẻ mặt cũng buồn bực.
Bọn họ liền nói: "Anh Hoắc, anh ra chủ ý cho chúng ta đi."
"Ta làm gì có chủ ý gì, chuyện này đột ngột quá.
Ta trước đó cũng đều chỉ đi theo anh Bưu.
Hiện tại anh Bưu không còn nữa, ta cũng không biết về sau làm sao."
Mấy tên côn đồ tức khắc vẻ mặt thất vọng.
Hiện giờ bọn họ một chút chỗ trông cậy cũng không còn.
Bởi vì chuyện của anh Bưu bị truyền ra.
Bọn họ hiện tại phải thu liễm lại, sống ở huyện thành thực gian nan.
Tuy rằng trước kia bọn họ ghen ghét Hoắc Cần được anh Bưu coi trọng, nhưng không thể không công nhận tên nhóc này khá có đầu óc, đánh nhau cũng rất tàn nhẫn.
Hiện giờ hắn cũng không biết làm sao, những người khác càng không biết.
Chờ mọi người tách nhau ra, Hoắc Cần liền mang theo Tô Nguyên Nguyên trở về thôn.
Sau đó bắt đầu thu thập đồ.
Tô Nguyên Nguyên ngồi trên giường nhìn hắn, sau đó cùng 888 nói chuyện phiếm: "Hắn như vậy là muốn làm gì?"
"Chắc là muốn kiếm tiền nuôi con chồng trước."
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Thu thập xong, Hoắc Cần liền bế Tô Nguyên Nguyên đặt lên đùi mình: "Bé, về sau có thể sẽ có chút vất vả.
Bất quá thực nhanh liền sẽ tốt hơn.
Bé có tin tưởng anh hai không?"
"Tin tưởng!" Tô Nguyên Nguyên nói.
Ta hiện giờ dựa vào ngươi sinh hoạt, người nói cái gì thì chính là cái đó.
Hoắc Cần nghe vậy liền vui vẻ cười.
"Anh hai, mình không phải muốn bán hàng sao?" Cô lại hỏi.
Hoắc Cần nói: "Ừm, thực nhanh chúng ta liền bán hàng."
Buổi tối, thừa dịp Tô Nguyên Nguyên đã ngủ, Hoắc Cần đào góc tường trong phòng bếp, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là đôi hoa tai cùng vòng tay bằng vàng.
Hôm sau Hoắc Cần tìm bí thư thôn xin thư giới thiệu, mang theo Tô Nguyên Nguyên ngồi xe đi thành phố, sau đó đến một tiệm vàng đem đồ đổi thành tiền mặt.
Tô Nguyên Nguyên còn tưởng rằng Hoắc Cần mang cô lên thành phố xem thị trường, kết quả người ta thình lình lấy ra một đôi vòng vàng, thiếu chút nữa lóe mù mắt cô.
Hoắc Cần cầm tiền nhét vào bên trong áo bông của Tô Nguyên Nguyên: "Bé giữ giúp anh hai."
"Em khẳng định sẽ bảo vệ tiền thật tốt." Tô Nguyên Nguyên kiên định vỗ ngực.
Đây là tư bản làm giàu của bọn họ nha.
Chờ từ thành phố về, Hoắc Cần lại mang Tô Nguyên Nguyên đi tìm Lưu Tiểu Quang, nói cho hắn, bản thân chuẩn bị học theo người ta đi buôn bán.
"Anh Hoắc, anh lấy tiền vốn ở đâu ra?"
"Tiền bồi thường của cha mẹ bé, lúc trước không tính động đến.
Hiện tại không cần cũng không được, ta phải nuôi bé."
"Ai da, em gái nhỏ còn có tiền nha." Lưu Tiểu Quang duỗi tay sờ đầu Tô Nguyên Nguyên, bị Hoắc Cần đẩy ra: "Nói công việc, ngươi đi gặp nhưng những anh em khác, hỏi họ có muốn kiềm tiền hay không, cùng ta làm một trận."
"Bọn họ không được." Lưu Tiểu Quang nói: "Bọn họ không có tiền."
"Không cần bọn họ ra tiền, xuất lực là được.
Anh Bưu tuy rằng đã đi nhưng chúng ta vẫn là anh em."
Lưu Tiểu Quang tức khắc cảm động.
Thực ra hắn lớn hơn Hoắc Cần 2 tuổi, vốn dĩ không phục Hoắc Cần, nhưng là có một lần đánh nhau Hoắc Cần cứu hắn cho nên hắn liền gọi Hoắc Cần là anh.
Hiện tại hắn cảm thấy tiếng 'anh' này gọi là thực đúng.
Tô Nguyên Nguyên mặt vô biểu tình nhìn bọn họ, trong lòng có chút hoảng.
Vai ác anh hai sao lại thích chơi cùng những người này như vậy, lỡ như học hư thì sau?
Sau khi về nhà, Tô Nguyên Nguyên trực tiếp nói với Hoắc Cần ý kiến của bản thân: "Anh hai ơi, em không thích những anh đó, đánh bài là không tốt.
Anh hai không được chơi cùng bọn họ."
Làm một người thành thật, Tô Nguyên Nguyên trong lòng không thích những người du thủ du thực này.
Cũng lo lắng thời gian dài ở cạnh họ, anh hai nhà cô sẽ học hư.
Hoắc Cần đang viết vẽ trên giấy.
Hắn tuy chưa từng đi học, nhưng người trong nhà đều có văn hóa, từ nhỏ ở nhà đã được giáo dục không thua gì ở trường, viết chữ cũng là rồng bay phượng múa,
Nhìn Tô Nguyên Nguyên phồng mặt lên bất mãn, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Nhà chúng ta đang thiếu người làm việc.
Nếu anh hai tự mình làm, liền sẽ không thể chiếu cố bé được."
"Làm việc gì? Bé cũng có thể hỗ trợ." cô cũng có thể giúp rao hàng.
Vì sinh ý bán manh gì đó, cô nguyện ý làm.
Hoắc Cần tức khắc cười: "Nhưng anh luyến tiếc bé chịu vất vả, công việc để người khác làm liền được.
Bé chúng ta chỉ cần hưởng phúc thôi."
"..."
Anh hai, ngươi thật sự cứ như vậy sẽ dạy hư con nít đó.
Do hiện tại đang nhỏ tuổi, Tô Nguyên Nguyên cũng vô pháp nói ra lý do phản bác.
Cuối cùng chỉ có thể nói: "Vậy anh hai không được học cái xấu.
Mẹ có nói, đứa trẻ học cái xấu, đều không phải đứa trẻ tốt.
Anh hai không thể làm anh hai hư được."
"Được, anh đảm bảo." Hoắc Cần rất kiên nhẫn đảm bảo nói.
Nếu là đối với những người khác, hắn sẽ không có kiên nhẫn như vậy nhưng không biết vì sao đối với bé, hắn liền có kiên nhẫn nhiều đến mức không dùng hết được.
Có lẽ bởi vì bé là ánh mặt trời nhỏ của hắn đi, làm mùa đông này của hắn thực ấm áp.
* * *
Thực mau, Lưu Tiểu Quang liền giúp Hoắc Cần gọi mấy huynh đệ đến.
Đều là những người mười mấy hai mươi tuổi, đây cũng là yêu cầu của Hoắc Cần.
Không thể quá lớn tuổi.
Tuổi quá lớn cũng có nhiều tâm kế, đến lúc đó lại không chơi lại người ta.
Tính cả Lưu Tiểu Quang thì tổng cộng là 5 người.
Những người này một số là người trấn trên, một số là người nông thôn, cũng có một số là huyện thành.
Nhưng bọn họ đều đồng dạng đều nghèo và áp lực sinh hoạt lớn.
Nếu không phải như vậy, thì lúc trước bọn họ cũng không đi theo anh Bưu làm du thủ du thực.
Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn suy nghĩ Hoắc Cần cần nhiều người như vậy làm gì.
Buôn bán không phải luôn từ buôn bán nhỏ bắt đầu sao, mời nhiều người như vậy là không cần thiết.
Sẽ không phải là đi lập bang phái đi.
Mãi cho đến khi Hoắc Cần cột cô trên lưng, lúc rời khỏi thôn rồi cô mới biết tình huống là như thế nào.
Hoắc Cần là muốn mang những người này đi phương nam lấy hàng.
Chuẩn bị làm đầu cơ trục lợi..
Là chân chính đầu cơ trục lợi.
Đầu năm nay, làm buôn bán nhỏ là hợp pháp, nhưng đồ vật từ miền nam mang đến miền bắc bán lại như vậy là phạm pháp.
Dọc đường đều có người bị bắt.
Nhưng mấy người trẻ tuổi vì kiếm tiền mà đỏ mắt.
Là du thủ du thực cùng người đánh nhau đổ máu còn không sợ.
Huống chi chỉ là bị bắt đâu.
Vì thế mấy người trẻ tuổi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang liền xuất phát.
Tô Nguyên Nguyên ở trên lưng Hoắc Cần run bần bật: "888, sẽ không bị bắt chứ." Làm công dân tuân thủ pháp luật 20 năm, làm một thanh niên một lòng hướng thiện, làm loại việc trái pháp luật này làm cô hoảng hốt.
888 nói: "Đừng xem thường vai ác, chỉ cần không gặp nam nữ chủ, vai ác là vô địch."
Tô Nguyên Nguyên lúc này mới yên tâm.
Tuy rằng chuyện này cũng coi như là trái pháp luật, nhưng tốt hơn việc đi lên hắc lộ.
Tô Nguyên Nguyên cũng không dám cưỡng cầu.
Ở trên xe lửa mấy ngày, Tô Nguyên Nguyên đều được chiếu cố tỉ mỉ.
Không chỉ Hoắc Cần, mà những người khác cũng rất kiên nhẫn chơi cùng cô, kể chuyện xưa cho cô.
Lưu Tiểu Quang còn luôn làm mặt quỷ với cô, chọc cô cười.
Cảm nhận được thiện ý của họ cho nên sau đó Tô Nguyên Nguyên cảm thấy bản thân cũng đã buông xuống thành kiến, vì thế nể tình cười to vài tiếng.
Ai biết bọn họ cho rằng cô thích chơi như vậy, sôi nổi làm mặt quỷ, trong lúc nhất thời giống như đuổi ma loạn vũ làm những người xung quanh sợ không ít.
Cuối cùng Tô Nguyên Nguyên cũng không dám cười nữa.
Sau ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng đến được phương nam.
Phương nam lúc này còn rất loạn, chỉ trong nhà ga thôi Tô Nguyên Nguyên liền thấy mấy vụ cướp bóc.
Càng đừng nói đến trộm đồ.
Tô Nguyên Nguyên bị mấy thanh niên trẻ tuổi bảo hộ bên trong, mới cảm nhận an toàn.
Cô thấy những người đó vẻ mặt tàn nhẫn giống các anh trai du thủ du thực đang bên cạnh cô, đột nhiên biết vì sao anh hai muốn tìm bọn họ.
Đó là bảo tiêu a.
Nhóm người này đi ra ngoài, chỉ có bọn họ gây phiền toái cho người khác, ai dám gây chuyện với họ chứ.
Quả nhiên, ngay cả lúc bọn họ đi tìm chỗ ở người khác cũng là khách khí với bọn họ.
Không giống như đối với đôi phu thê phía trước, chủ nhà trọ muốn bao nhiêu tiền là phải trả bấy nhiêu, cũng không dám phản bác.
Dàn xếp xong, mấy người liền đi tìm hiểu giá cả thị trường ở đây, sau đó mới bắt đầu dựa vào kế hoạch làm việc.
Dựa theo cách nói của 888, hào quang vai ác vẫn rất lợi hại.
Trải qua một tuần tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được nguồn cung cấp.
Bán quần áo.
Bên trong bọn họ thì Hoắc Cần đương nhiên là người có chỉ số thông minh cao nhất cùng tầm mắt nhìn được lâu dài nhất.
Hắn không mù quáng nhập hàng, mà là so sánh đối lập với vài nơi nhập hàng khác, so giá cả, so chất lượng, so kiểu dáng.
Cuối cùng mới định ra được một nhà, chuẩn bị trường kỳ nhập hàng.
Chuyện được định ra xong, mấy người trẻ tuổi cầm bánh bao, nước máy ngồi trên bãi cỏ chúc mừng một hồi.
Sau đó mỗi người lại khóc giống như đứa ngốc.
Tô Nguyên Nguyên ngồi một bên đem cái đùi gà đã phân nửa đưa Hoắc Cần ăn, trong lòng thực vui mừng.
Cô đang chứng kiến thời khắc những người trẻ tuổi này lãng tử hồi đầu.
Có lẽ hào quang vai ác của Hoắc Cần thực sự hữu dụng cho nên lúc trở về thật thuận lời.
Sau khi trở về, bọn họ liền ở trên phố tìm một vị trí bắt đầu bán quần áo.
Bởi vì bọ họ quá nổi danh cho nên lúc bắt đầu không ai dám đến xem.
Tô Nguyên Nguyên nhìn sốt ruột, chân ngắn chạy đến trước sạp giúp đỡ rao hàng: "Bán quần áo, quần áo đẹp đây, anh chị cô chú mua quần áo mới đi ạ."
Cô lớn lên phấn nộn đáng yêu, lại được Hoắc Cần sửa sang liền càng khiến người khác nhìn thấy là thích.
Hơn nữa giọng nói nhuyễn manh, thực mau liền hấp dẫn mọi người chú ý.
Nhìn thường ngày là du thủ du thực trên phố thế nhưng hôm nay còn mang theo một đứa trẻ, mọi người cũng bớt kiêng kị bọn họ, hơn nữa những bộ quần áo đó xác thực đẹp, vì thế có cũng từ từ có người đến xem.
Chờ xem xong bọn họ phát hiện những người này bán khác cũng không khác người khác, rất hòa khí.
Chính là giọng khá lớn, nhìn lại rất hung tợn.
Dần dần sạp quần áo liền càng ngày càng đông người.
Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy vậy liền cao hứng.
Thấy một cô gái trẻ tuổi đang ướm thử quần áo, cô liền ở bên cạnh liên tiếp khích lệ: "Chị thật đẹp.
Chị ơi, chị ăn mặc như vậy càng xinh đẹp a."
Chọc đến cô gái kia cao hứng đỏ cả mặt.
Chờ bán hết xong, mấy người trẻ tuổi liền vây quanh Tô Nguyên Nguyên.
Hoắc Cần liền ôm cô lên hôn một cái, sau đó xoa xoa đầu cô: "Bé của chúng ta thật thông minh."
Lưu Tiểu Quang cao hứng nói: "Ha ha ha, bé là tiểu phúc tinh của chúng ta."
"Bé thật hiểu chuyện mà, đây là đứa trẻ hiểu chuyện nhất ta từng thấy."
"Khó trách anh Hoắc coi bé như bảo bối vậy, ta nếu có em gái như vậy cũng xem như bảo bối mà yêu thương."
"..."
Bị nhiều người vây quanh khích lệ như vậy, Tô Nguyên Nguyên ưỡn thẳng ngực kiêu ngạo.
Vì mọi người có cuộc sống tốt hơn, cô thực là rầu thúi ruột a.
Theo đợt hàng này bán được nhiều, mấy người thực mau liền kiếm được một bút tiền lớn.
Bán hàng xong, Hoắc Cần liền chia tiền cho mọi người.
Dựa theo ước định trước đó, không phát tiền lương, chỉ chia hoa hồng.
Mấy người bọn họ lần đầu trong sạch mà kiếm tiền thì đều mừng như điên.
"Anh Hoắc, về sau cả đời của ta đều sẽ đi theo anh làm."
"Ta cũng đi theo anh Hoắc."
"Anh Hoắc, anh về sau làm gì, ta liền làm đó."
"..."
Hoắc Cần cười nói: "Về sau mọi người có tiền cùng nhau kiếm."
Lần đầu bán hàng xong, bọn họ còn nghĩ rằng cứ tiếp tục buôn bán quần áo như vậy.
Nhưng Hoắc Cần lại không chuẩn bị đi phương Nam.
Mà đi tìm người trong xưởng quần áo, dựa vào mấy bộ quần áo trước đó, liền đặt một đám trang phục giống vậy.
Sau đó lại an bài Lưu Tiểu Quang chạy qua bên phương Nam lấy mấy dạng quần áo.
Cứ như vậy hạ thấp nguy hiểm, còn có thể tiết kiệm được phí hao tổn.
Rốt cuộc phí đi lại còn có tiền sinh hoạt cũng là một bút tiền không nhỏ.
Tô Nguyên Nguyên nghe Hoắc Cần an bài trong lòng chột dạ hỏi 888: "Đây có tính là làm chuyện xấu không?"
Đây là lừa gạt khách hàng a.
888: "Thương tổn đến người khác sao?"
Tô Nguyên Nguyên sờ sờ đầu nhỏ của mình sau đó do dự trả lời: "Hình như không có."
"Vậy không phải chuyện xấu."
Tô Nguyên Nguyên tiếp tục suy xét một chút sau lại cảm thấy 888 nói cũng có đạo lý.
Buôn bán quần áo tấp nập vừa mới một năm buôn bán thôi Hoắc Cần đã kiếm lời được rất nhiều.
Lúc chuẩn bị xây nhà mới, hắn cũng vừa tròn 18 tuổi.
"Bé muốn ở phòng như thế nào, chùng ta liền làm một căn phòng lớn như vậy."
Buổi tối, Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên cùng nhau xem hình căn nhà chuẩn bị xây.
Đây là hình của những căn nhà kiểu tây mà Lưu Tiểu Quang mang về từ phương Nam.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...