- Tôi muốn nói chuyện với anh ấy...
- Tổng giám đốc của chúng tôi nói không muốn nói chuyện với cô, nhưng nếu cô muốn đi ăn máng khác thì ngài ấy nguyện ý đón chào cô đến làm việc.
Đôi mắt Lý Thanh Diệp liền sáng lên.
Tô Nguyên Nguyên rất nhanh đã phát hiện một sự kiện khiến cô đứng ngồi không yên.
Nữ chủ vậy mà chạy tới công ty của anh cô làm việc.
Trời biết lúc cô tan học đến đưa điểm tâm tình yêu cho anh cô, lúc nhìn thấy nữ chủ, trái tim nhỏ bé của cô đã chịu bao nhiêu kinh hách.
Cô chạy nhanh đến văn phòng anh mình, thấy anh trai nhà mình đang an tĩnh ngồi đó làm việc, cô chạy đến ghé lên bàn hỏi:
- Anh hai, không phải anh đã đáp ứng em sẽ chú ý rồi sao?
Hoắc Cần thấy cô đến, hắn liền cười ôn nhu nói:
- Bé nói chuyện gì?
- Cái cô con gái nhà Lý thợ mộc đó, không phải em đã nhắc nhở anh phải chú sao anh hai?
Tô Nguyên Nguyên có chút tức giận nói.
Cô luôn đề phòng sự cường đại của cốt truyện, dù sao có hào quang nữ chủ mạnh như vậy mà, kết quả anh của cô lại thật sự phá hỏng hết.
- À, em là nói cô ta a, anh thấy đều là người cùng một quê đến cho nên cho cô ta một công việc thôi.
Bé không cần lo lắng.
Không lo lắng mới lạ! Tô Nguyên Nguyên thật nhức đầu mà, nữ chủ chính là một quả bom không biết khi nào thì phát nổ, ai biết cốt truyện còn vặn vẹo gì hay không:
- Anh à, lỡ đâu cô ta thật sự dò hỏi được quân tình gì rồi sao?
Hoắc Cần thấy gương mặt nhỏ của cô nhăn nhó thì ha ha cười:
- Nếu bé chúng ta không thích, vậy cứ đuổi đi là được.
Những vừa mới vào làm đuổi đi như vậy không tốt lắm.
Chờ thêm mấy ngày nữa đi, được không? Đến quốc khánh anh hai nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
- Anh hai, anh phải nói chuyện giữ lời nha!
Tô Nguyên Nguyên vươn ngón tay ra ngoéo tay cùng hắn.
Hoắc Cần cũng vươn ngón tay ra ngoéo tay cô.
Tô Nguyên Nguyên vô cùng cao hứng mà đem điểm tâm tình yêu của mình ra ăn.
Vừa lúc này thì trợ lý Tiểu Thái vào để hội báo lại công việc.
Tô Nguyên Nguyên nhiệt tình chào đón hắn:
- Anh Tiểu Thái, tới dùng chút trà chiều đi.
Trợ lý Tiểu Thái cười nói:
- Được, cảm ơn tiểu thư Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên cũng không quấy rầy bọn họ làm việc, cô xách cặp ra về, trước khi còn nhắc nhở Hoắc Cần nhớ kỹ ước hẹn.
Chờ cô đi rồi, trợ lý Tiểu Thái mới nói:
- Ông chủ, hai ngày này Lý Thanh Diệp đúng là vẫn luôn tìm cách tiếp cận mấy hạng mục lớn của công ty chúng ta.
Đặc biệt là hạng mục đấu thầu xây dựng nội thành đông lần này.
Mấy ngày nay cô ta cứ lôi kéo làm quen với tôi, muốn biết được giá quy định lần này.
Từ sau khi Lý Thanh Diệp 'đi ăn máng khác' đến đây, Hoắc Cần đã an bài cho cô ta chức vị bí thư.
Làm bí thư của tổng giám đốc, tự nhiên cô ta có thể tiếp xúc với rất nhiều 'cơ mật'.
Hoắc Cần đã lường trước được Lý Thanh Diệp sẽ không thành thật gì, mục đích cô ta đến đây cũng là vì những cơ mật này mà thôi.
Vốn dĩ hắn không chuẩn bị so đo với một người phụ nữ làm gì.
Vài lần trước đó Lý Thanh Diệp đến làm phiền hắn, thì hắn cũng chỉ bảo người đuổi cô ta đi thôi, không nghĩ đối phó cô ta.
Rốt cuộc lòng dạ của hắn đâu có hẹp hòi tới vậy.
Nhưng lần này sau lưng Lý Thanh Diệp đại biểu cho Trần thị, cho nên đã không giống như trước nữa.
Hoắc Cần luôn luôn đề xướng cạnh tranh thương nghiệp bình thường, phía sau hắn còn có bé, cho nên không quá thích đắc tội người khác tới chết, trước nay hắn làm việc luôn chừa lại một con đường cho họ.
Mặc dù đối đãi với Trần thị, cũng là bình thường đối đãi, nhưng chiêu thức lúc này của Trần thị chơi với hắn, hắn có chút ghê tởm.
Đặc biệt là nữ nhân này còn đi tìm bé.
Chuyện công việc lại liên lụy đến người nhà, đây chính là đã xúc phạm điểm mấu chốt của hắn rồi.
Cho nên hắn thấy nên đáp lễ tập đoàn Trần thị mới được.
- Cho cô ta một ít tư liệu, làm cô ta tin tưởng những tư liệu đó là thật.
- Tôi đã biết ông chủ.
Mới đi làm ở tập đoàn Tam Thủy Nguyên mấy ngày, Lý Thanh Diệp cũng đã thăm dò được rất nhiều thứ.
Ví dụ như, cô thiên kim của Tưởng thị trưởng cũng không phải bạn gái của Hoắc Cần.
Hơn nữa Hoắc Cần những năm nay bên cạnh đều không có người phụ nữ nào.
Thậm chí bí thư bên cạnh hắn cũng đàm luận nói chuyện, đều suy đoán là Hoắc Cần khẳng định đã có người mình thích.
Bằng không một ông chủ lớn trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, sao có thể không có nữ nhân nào đâu.
Thậm chí còn có người biết cô là do Hoắc Cần an bài vào làm, cho nên họ trực tiếp liên tưởng đó là cô.
Lý Thanh Diệp cũng thực rối rắm, nhưng điều đó lại càng khiến trong lòng cô thêm nắm chắc.
Có một tầng quan hệ như vậy, cô có cơ hội tiếp xúc nhiều cơ mật hơn.
Chứng cứ phạm tội đương nhiên không dễ lấy, rốt cuộc mấy thứ đó nhân viên bình thường không được tiếp xúc, cho nên chủ tịch Trần bên kia hiện giờ cũng không thúc giục cô, mà là làm cô lấy một ít tư liệu về một số hạng mục lớn của tập đoàn Tam Thủy Nguyên.
Chẳng qua cô chỉ vừa mới tới công ty, rất nhiều thứ cô không có cơ hội tiếp xúc.
Hơn nữa Hoắc Cần vẫn luôn rất bận rộn, cô muốn tiếp xúc hắn còn không có cơ hội.
Đang buồn bực thì trợ lý Tiểu Thái từ văn phòng tổng giám đốc ra tới.
Hắn tươi cười đi đến cạnh cô nói:
- Bí thư Lý, hạng mục thành đông lần này sẽ do cô phụ trách một chút.
Lý Thanh Diệp nghe thấy vậy, tức khắc ngạc nhiên đến trừng mắt:
- Tôi?
Mấy bí thư khác cũng nhìn về phía cô ta, trong mắt họ đều có ghen ghét cùng với không phục.
Trợ lý Tiểu Thái cười nói:
- Đúng vậy, cô là ông chủ đặc biệt mời vào, ông chủ xem người rất chuẩn, hắn chỉ định cô đương nhiên là không thành vấn đề.
Về sau không chừng còn cần bí thư Lý chiếu cố nhiều hơn.
Lý Thanh Diệp nghe ra ý trong lời nói của hắn, mặt cô đỏ lên:
- Tôi sẽ cố gắn làm thật tốt.
Bởi vì chính phủ muốn phát triển bên thành đông, cho nên lần này lượng công trình cũng rất lớn.
Lúc trước công ty Tam Thủy Nguyên bởi vì tiếp được công trình xây dựng nội thành, mà phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ đến khiến người khác đều kinh sợ không thôi.
Hiện giờ lại lần nữa có cơ hội, rất nhiều xí nghiệp cũng bắt đầu tham dự cạnh tranh.
Hơn nữa mấy năm nay cải cách mở ra thành công, chính phủ cũng đã giàu có hơn trước kia, công trình lần này cũng sẽ lớn hơn công trình nội thành kia.
Rất nhiều người đều theo dõi cái công trình này.
Trước đó Tam Thủy Nguyên từng hợp tác với chính phủ, cho nên họ có phần thắng rất lớn.
Tập đoàn Trần thị là gia tộc lớn mới đến, nhân mạch cũng rộng.
Hai nhà này có thể nói là có lực cạnh tranh lớn nhất.
Nhưng mấy ngày nay cạnh tranh mấy công trình nhỏ liên tục là Tam Thủy Nguyên chiếm thượng phong.
Lý Thanh Diệp người phụ trách công tác ở Tam Thủy Nguyên cũng càng thêm được củng cố địa vị.
Tiếp xúc với hạng mục cũng càng lúc càng lớn.
Mãi cho đến trước đêm trước ngày đấu thầu thành đông, toàn bộ xí nghiệp Trần thị đều không có nghĩ ngơi, mà đang làm gấp gáp làm gói thầu.
Cả Trần phụ cũng tham dự.
Trước đó vài lần cố ý nhường Hoắc Cần mấy công trình nhỏ kia để gạt lòng tin của hắn, tất cả cũng là vì công trình lớn lần này.
Trần phụ thật ra không nghĩ tới Hoắc Cần thật đúng là đói với một nữ nhân như vậy nhớ mãi không quên.
Nhưng hắn cũng còn chuẩn bị mấy tay, Tam Thủy Nguyên bên trong không chỉ có mỗi Lý Thanh Diệp.
Bất quá còn tốt, Lý Thanh Diệp truyền tư liệu lần này về cùng nội gián của hắn truyền đến số liệu giống nhau.
Cái này khiến trong lòng hắn lại thêm nhiều tự tin.
Lần này đối với hai cha con Trần Cảnh Hoa mà nói đều rất quan trọng.
Chỉ cần lần này thành công, chuyện lần trước mua mảnh đất ở thành Tây của Trần Cảnh Hoa nháo đến lớn như vậy sẽ có thể xem nhẹ.
Mà trong tương lai phát triển, Trần thị khiến Tam Thuỷ Nguyên tụt rất xa về phía sau.
Trong lòng Trần Cảnh Hoa lúc này có vài phần tự đắc.
Lần này có thể đùa bỡn Hoắc Cần trong lòng bàn tay, khiến hắn hả giận vô cùng.
Hắn muốn biết, chờ đến khi Hoắc Cần biết Lý Thanh Diệp yêu chính là hắn, hơn nữa ở lúc sau khi biết bọn họ kết hôn thì Hoắc Cần sẽ biểu tình như thế nào.
- Ba chuyện trước đó đã đáp ứng con...
Trần phụ nhíu mày nói:
- Yên tâm đi, ba nói chuyện giữ lời.
Sau chuyện này con có thể mang cô ta về nhà ăn bữa cơm.
Trần Cảnh Hoa vui sướng không thôi.
Lần này đấu thầu là tự Trần Cảnh Hoa phụ trách.
Bên Tam Thủy Nguyên là Hoắc Cần tự mình tham dự.
Hai người ở cửa hội trường liền đụng mặt.
Lúc nhìn thấy Hoắc Cần, trên mặt Trần Cảnh Hoa lộ ra nụ cười không rõ ý vị:
- Hoắc tổng, anh nói hôm nay hươu sẽ chết về tay ai?
Hoắc Cần hơi mỉm cười:
- Tôi chưa bao giờ sẽ suy đoán kết quả, mà chỉ dựa vào thực lực nói chuyện.
Trần Cảnh Hoa âm thầm cười lạnh một tiếng rồi xoay người vào hội trường.
Lần này người đến tham dự đấu thầu rất nhiều.
Nhưng đa số đều là cạnh tranh một số hạng mục nhỏ.
Chỉ có mấy xí nghiệp lớn cùng xí nghiệp Trần thị, còn có công ty Tam Thủy Nguyên tiến hành cạnh tranh.
Trong lén lút còn có người đàm luận lần này rốt cuộc sẽ bị ai đấu thầu trúng.
Tuy rằng mọi người càng coi trọng Tam Thủy Nguyên, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Trần Cảnh Hoa, lại có người đoán tập đoàn Trần thị đây là có hậu chiêu.
Rốt cuộc đều cạnh tranh thương nghiệp, rất nhiều thủ đoạn mọi người cũng đều biết.
Đều sôi nổi suy đoán tập đoàn Trần thị dùng thủ đoạn gì.
Đấu thầu vẫn luôn diễn ra một ngày một đêm.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, kết quả đấu thầu mới ra tới.
Chính phủ công bố tên công ty đã trúng thầu.
Nhìn thấy kết quả trúng thầu, nụ cười trên mặt Trần Cảnh Hoa lập tức tiêu tán, hắn ngây người ra:
- Sao có thể chứ, không có khả năng.
Hoắc Cần sau khi xem xong, xoay người cười bắt tay với nhân viên phụ trách bên chính phủ, sau đó quay đầu nhìn Trần Cảnh Hoa:
- Trần tổng, đa tạ.
Mặt Trần Cảnh Hoa xanh trắng nhìn hắn, mở miệng vài lần nhưng không nói nên lời.
Hoắc Cần lễ phép cười với hắn, sau đó xoay người chuẩn bị đi.
Trước khi đi nghĩ tới cái gì đó, lại xoay người bên tai Trần Cảnh Hoa nói:
- Trước kia tôi vẫn luôn nghi hoặc sao Trần tổng lại coi trọng một nữ nhân đầu óc không bình thường kia, hôm nay tôi mới hiểu được.
Mặt khác, tôi đã chuẩn bị chính thức khởi tố cô ta tội tiết lộ cơ mật thương nghiệp.
Sau khi Trần tổng trở về nhớ mới một luật sư tốt cho cô ta nha.
Nói xong hắn cười cười với Trần Cảnh Hoa rồi xoay người rời đi.
Lý Thanh Diệp vẫn luôn ở trong công ty thấp thỏm chờ đợi.
Lần này bởi vì Trần Cảnh Hoa cũng tham gia đấu thầu, trợ lý Tiểu Thái nói lo lắng cô gặp ông chủ trước kia mà xấu hổ cho nên không cho cô đi theo.
Tuy rằng cô cảm thấy mọi chuyện đã chắc chắn rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an.
Trong lòng lại có chút áy náy, cảm thấy bản thân thực xin lỗi sự tín nhiệm của Hoắc Cần, nhưng vì tình yêu, cô vẫn chỉ có thể làm như vậy.
Cô cứ như vậy cho đến khi đồng nghiệp tham dự buổi đấu thầu trở về.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của trợ lý Tiểu Thái, Lý Thanh Diệp trong lòng nghĩ lấy cớ.
Chờ đến chỗ trợ lý Tiểu Thái, cô cắn môi đang chuẩn bị giải thích, thì đột nhiên bị trợ lý Tiểu Thái vỗ bả vai vài cái.
Sau đó nghe hắn ta sung sướng cười vài tiếng:
- Bí thư Lý, chúng ta trúng thầu rồi.
Ha ha ha ha.
Ông chủ có nói, tiền lương tháng này tăng gấp đôi.
Tối nay cùng ra ngoài chúc mừng đi.
Những lời Lý Thanh Diệp đang chuẩn bị giải thích đều bị chặn lại, cô ta trợn mắt há mồm nói:
- Trúng, trúng thầu, chúng ta?
- Đúng vậy, cô không thấy được sắc mặt của mấy đối thủ của chúng ta đâu, đặc biệt là Trần thị, ha ha ha ha.
Bí thư Lý, không thể không có công lao của cô nha, hôm nay cùng mọi người ra ngoài ăn mừng một chút đi.
Ngón tay Lý Thanh Diệp bắt đầu run rẩy.
- Sao, có thể...
Cô lẩm bẩm nói:
- Những số liệu đó...
- À đúng rồi, đã quên nói với cô, ông chủ nói, chúng ta phải nghe theo lời Đảng, phải có tinh thần phụng hiến, cho nên giá cả gói thầu lần này, đều thống nhất hạ thầp một phần.
Mặt Lý Thanh Diệp trắng bệt.
Không muốn nhiều lời với trợ lý Tiểu Tháii, cô chạy nhanh đi tìm Trần Cảnh Hoa.
Lúc này toàn bộ xí nghiệp Trần thị đang chìm trong một cảm giác đầy âm trầm.
Liên tục thất bại, đã khiến Trần thị ở cái thị trường này lâm vào hoàn cảnh vô cùng xấu.
Lần này mất đi cơ hội, về sau Trần thị muốn mở rộng thị trường sẽ vô cùng khó khăn.
Sau khi biết tin tức, các cổ đông khác đến muốn Trần phụ cho lời giải thích.
Rốt cuộc toàn bộ Trần thị cũng không phải chỉ có bọn họ một nhà, những người khác cũng là có cổ phần trong đó.
Chẳng qua chiếm tỉ lệ ít, cho nên ngày thường cũng chưa lên tiếng.
Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ hoài nghi tương lai phát triển toàn bộ Trần thị.
Sau khi đuổi được những người đó đi, Trần phụ phảng phất già đi rất nhiều tuổi, hắn hận sắt không thành thép nhìn con trai mình.
- Con là đứa con trai ba kiêu ngạo nhất, không nghĩ tới con lại có một ngày bị một người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Buồn cười chính là, ba thế nhưng còn tin tưởng con.
Trần phụ cảm thấy chính mình hật sự già rồi.
Lúc làm quyết định đó, hắn thế nhưng thật sự tin những lời nói đó của con trai mình, cảm giác bản thân như bị mê chướng vậy.
Nếu lúc này Tô Nguyên Nguyên nghe được tiếng lòng của Trần phụ, sẽ nói cho hắn, đó là sức ảnh hưởng của hào quang nam chủ nha.
Trần Cảnh Hoa vẫn luôn cúi đầu nghe giáo huấn, trong đầu nhớ đến lúc ở thời gian ở bên Lý Thanh Diệp.
Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lý Thanh Diệp thế nhưng là lừa hắn.
Nguyên lai cái gọi là tình yêu, đều là một hồi âm mưu.
Lý Thanh Diệp ở trước mặt hắn nói dối hết lần này đến lần khác.
Cái gì Hoắc Cần đối nàng cô ta cầu mà không được.
Tất cả đều là lừa hắn!
- Trần tổng, Lý Thanh Diệp tới.
Ngoài cửa, bí thư Vương nơm nớp lo sợ hội báo nói.
Trần phụ hừ một tiếng, phủi tay nói:
- Tự con giải quyết những việc này đi.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Lần này nếu trấn an không được những người khác trong Trần thị, con hắn sẽ không bao giờ có thể tiếp nhận công ty.
Chờ hắn đi rồi, Trần Cảnh Hoa mới nói giọng khàn khàn nói:
- Để cô ta vào đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...