Ta Cùng Vai Ác Sống Nương Tựa Lẫn Nhau



Chờ hai người từ thôn Lý Tử trở về, Trần phụ liền gọi điện thoại bảo Trần Cảnh Hoa trở về nhà, chờ hắn vừa vào cửa, Trần phụ liền trực tiếp ném một chén trà vào hắn.

- Con còn biết trở về.
Ba còn nghĩ rằng con bị cái Lý Thanh Diệp kia mê hoặc đến không nhớ đường về nhà rồi chứ.

Trần Cảnh Hoa nhăn mày nói:

- Ba, con với cô ấy là thiệt lòng yêu nhau.

- Một nữ nhân hai bàn tay trắng, có gì đáng giá để con yêu chứ?

Trần phụ trong lòng luôn coi thường loại nữ nhân như vậy.
Muốn gia thế không có gia thế, năng lực cũng không đặc biệt xuất chúng, đặc biệt là cô ta còn là bí thư bên cạnh con trai mình.
Thật quá làm người coi thường mà.

- Con nhìn xem Hoắc Cần người ta tìm nữ nhân, cô gái kia còn là thiên kim của thị trưởng.
Tưởng thị trưởng còn trẻ như vậy, tiền đồ tương lai còn rộng lớn đâu.
Còn con xem lại bản thân, xem con tìm chính là thứ gì.

Nghe thấy những lời này, trong lòng Trần Cảnh Hoa càng tức giận, hắn xấu hổ giận dữ nói:

- Ba có thứ ba còn không biết đâu, tên Hoắc Cần kia đã sớm thích Thanh Diệp, nhưng Thanh Diệp lại không thích hắn mà thôi.
Ba cho rằng ánh mắt người ta cao sao, hắn ta chỉ là cầu mà không được.

Trần phụ vẻ mặt không tin tưởng nói:

- Con là nghe được từ đâu?

Trần Cảnh Hoa nói:

- Là Thanh Diệp nói cho con.

Trần phụ tức giận cười nói:

- Cô ta nói con liền tin là thật?

- Ba, con không phải người hồ đồ, con có phán đoán của bản thân.
Con nhìn ra được.
Hơn nữa hôm nay lúc con về quê nhà của cô ấy, cũng thấy một số chuyện.
Tên Hoắc Cần kia xác thật là vì yêu mà sinh hận, nhằm vào Thanh Diệp.

Nhìn thấy bộ dạng chắc chắn của con trai, Trần phụ cũng có chút không chắc chắn.

Trần Cảnh Hoa thấy cha mình đang tự hỏi, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.

- Ba không phải vẫn luôn cảm thấy Hoắc Cần giỏi hơn con sao, hắn là đối với Thanh Diệp cầu mà không được, vậy ba còn vì cái gì mà ngăn cản con cùng Lý Thanh Diệp ở bên nhau.

Trần phụ nâng mí mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi lại vài vòng:

- Nếu điều con nói là thật, vậy ngày mai con bảo Lý Thanh Diệp đến gặp ba.

Trần Cảnh Hoa phòng bị nói:

- Ba định làm gì?

- Ba chỉ muốn xem một chút cô gái kia có phải đối với con là thật lòng hay không mà thôi.
Muốn làm con dâu Trần gia chúng ta, không có gia thế tốt đẹp, thì phải có năng lực lập công cho Trần gia chúng ta.
Nếu thật sự giống như con nghĩ, thì ba hy vọng cô ta có thể từ Hoắc Cần lấy được một số cơ mật thương nghiệp.
Đây là trợ giúp đối với sự phát triển của chúng ta.

- Ba!

Trần Cảnh Hoa kích động la lên:


- Cô ấy là vị hôn thê của con!

- Cũng chính vì như thế, ba mới muốn cho cô ta lập công vì tập đoàn Trần thị của chúng ta, bằng không các ngươi sau này làm sao phục chúng được.
Lần trước việc con mua mảnh đất kia đã khiến chúng ta tổn thất không ít.
Hoắc Cần đã sớm mua không ít đất ở thành đông, hắn chiếm được tiên cơ nhiều hơn chúng ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng bị đá văng ra ngoài.
Cảnh Hoa, chúng ta từ nước ngoài đến, có thể ở chỗ này đứng vững gót chân là không dễ dàng.
Con phải có quyết tâm trả giá vì Trần thị chúng ta bất cứ khi nào.
Ba đáp ứng với con, chỉ cần cô gái kia có thể lập công, ba sẽ đồng ý cho hôn sự của các ngươi.
Về sau ba sẽ là chủ hôn cho các ngươi.

Nghe được hứa hẹn của Trần phụ, nội tâm của Trần Cảnh Hoa cũng bắt đầu dao động.

Trầm mặc thật lâu, hắn mới gật đầu nói:

- Con đáp ứng với ba, nhưng chuyện này con sẽ nói chuyện cùng Thanh Diệp.

...

Tô Nguyên Nguyên được 888 nói cho biết ý đồ của hai cha con Trần Cảnh Hoa.

Lúc cô biết được chuyện này, cô đang đi học.

Đang nghe bài giảng đến mơ màng ngủ, thì cô đã bị tin tức này đánh thức.

- 888, thiệt hay giả, xong rồi xong rồi, những người này sao lại xấu xa như vậy chứ.
Anh của ta hiện giờ thiện lương như vậy mà.
Sao không thể thấy hắn được tốt chứ.
Không được, ta phải đi nhắc nhở anh ấy.

- Ngươi chuẩn bị nhắc nhở như thế nào rồi hả?

Tô Nguyên Nguyên:

- ---

Loại cảm giác rõ ràng biết chân tướng mà không thể nói ra này thật là nghẹn khuất quá mà.

Buổi tối lúc về nhà, Tô Nguyên Nguyên liền vô cùng quan tâm mà hỏi Hoắc Cần ở công ty dạo này có chuyện gì kỳ quái xảy ra không.

- Không có, đều khá tốt.

Hoắc Cần vừa xem bản tin thời sự vừa nói.

Tô Nguyên Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại khẩn trưởng trở lại.
Rốt cuộc cô nữ chính kia không biết lúc nào sẽ lại nhảy ra đâu.

- Anh ơi, em thật sự vô cùng chán ghét cái cô Lý Thanh Diệp kia.
Còn anh thì sao?

- Lý Thanh Diệp là ai?

Tô Nguyên Nguyên:

- ...Chính là cô con gái của nhà Lý thợ mộc đó, bạn gái của Trần Cảnh Hoa kia.

- À là cô ta.

Hoắc Cần trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Nhưng vì giữ hình tượng ôn hòa của mình, hắn lại ôn nhu cười nói:

- Anh đương nhiên cũng không thích.
Người mà bé nhà chúng ta ghét thì anh cũng chán ghét.


Tô Nguyên Nguyên liền cao hứng:

- Dù sao chúng ta thấy cô ta thì tránh xa một chút nha.
Em sợ cô ấy quấn lấy anh.

Hoắc Cần cười xoa tóc cô, đem mái tóc xoa đến rối bời.
Tô Nguyên Nguyên ghét bỏ trốn đi:

- Anh hai, anh còn chưa đồng ý với em.

- Được, anh đáp ứng em.
Chúng ta sẽ tránh xa một chút.

Ngày hôm sau, Lý Thanh Diệp với tâm tình thấy chết không sờn bước vào tập đoàn Tam Thủy Nguyên thì đã trực tiếp bị chặn không cho vào.

Lý Thanh Diệp kinh ngạc không kịp phản ứng.

- Nhờ cô giúp tôi hỏi một chút.
Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy thôi.

- Không cần thiết, tổng giám đốc của chúng tôi đã nói, không quen biết cô, không gặp.

Tiếp tân nhìn bộ dạng của Lý Thanh Diệp, trong mắt cô hiện lên tia khinh bỉ.

Bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, cô gái này lần trước cũng trực tiếp đi đến, kết quả vào nói với tổng giám đốc một đống lời không thể hiểu được.
Vừa thấy liền biết là muốn quấn lấy tổng giám đốc mà.

Hiện tại lại còn tới nữa đúng là da mặt dày.

Nhìn thấy ánh mắt của cô tiếp tân, trong lòng Lý Thanh Diệp lại ủy khuất.

Cô ủy khuất không có chỗ để nói ra, chỉ có thể nan kham mà rời khỏi đại sảnh.

Cô nghĩ trực tiếp về gặp Trần Cảnh Hoa để kể nỗi buồn khổ của mình, nhưng nghĩ đến tương lai của cô cùng Trần Cảnh Hoa, trong lòng cô lại có chút không cam lòng.

Cô là yêu Trần Cảnh Hoa mới nguyện ý vì hắn làm nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa cô cũng không phải là làm chuyện xấu, chẳng qua chỉ là tìm chứng cứ phạm tội của Hoắc Cần mà thôi.

Giống như Trần Cảnh Hoa nói, một kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sao có thể phát triển nhanh như vậy, còn làm tốt như vậy nữa.
Cho nên sau lưng khẳng định có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết.

Vì tiếp cận Hoắc Cần, Lý Thanh Diệp dứt khoát đứng ở cổng lớn chờ.

Thật vất vả mới chờ được đến buổi chiều tan tầm, kết quả Hoắc Cần vừa ra cửa liền lên xe, hơn nữa bên cạnh hắn còn có bảo tiêu cùng trợ lý, cô còn chưa đến gần thì Hoắc Cần đã rời đi rồi.

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Lý Thanh Diệp ủy khuất càng nhiều.

Vừa chuẩn bị rời đi thì thấy mấy nhân viên trẻ tuổi từ trong đi ra, vừa đi vừa trò chuyện.

- Ông chủ mỗi ngày đều đến làm thật sớm nha.

- Đó là đương nhiên rồi, tôi đến Tam Thủy Nguyên mấy năm rồi, chỉ cần không có chuyện gì lớn thì ông chủ chúng ta luôn đúng giờ về nhà.
Anh không biết đâu, ông chủ chúng ta có một người em gái, đối với cô bé vô cùng yêu thương.
Nghe nói ông chủ phải về cùng em gái ăn cơm chiều.

- Thật không nghĩ tới ông chủ lại yêu thương em gái nhiều như vậy!

- Tôi nếu có người anh như vậy thì tốt rồi...


Lý Thanh Diệp ở bên canh nghe, cũng nhớ đến Tô Nguyên Nguyên.

Vài lần trước gặp mặt, cô cũng chưa nhìn kỹ.
Lúc này nghĩ lại, lúc trước ở trong thôn cô bé kia đã thay anh trai Hoắc Cần của mình đưa cho cô một bao kẹo mạch nha.

...

Tô Nguyên Nguyên cầm quai cặp của mình, nhìn về phía Lý Thanh Diệp đang rối rắm đứng trước mặt cô.

Làm gì làm gì nữa, cô chỉ là người qua đường Giáp thôi mà, sao còn có thể hấp dẫn nữ chủ nữa chứ.

Tô Nguyên Nguyên xấu hổ cười cười nói:

- Có chuyện gì sao?

Lý Thanh Diệp thông qua tin tức được bên Trần thị đưa đến, đã biết Tô Nguyên Nguyên là học ở ngôi trường này, cho nên cô đến đây tìm gặp.

Cô hiện tại không có biện pháp gì, chính cô cũng chưa nghĩ đến có một ngày mình lại vì tiếp cận Hoắc Cần mà hao tổn tâm cơ như vậy.

Nhìn ánh mắt thanh triệt của Tô Nguyên Nguyên, trong lòng cô càng mất tự nhiên:

- Em gái à, em, còn nhớ chị không? Trước kia em còn giúp anh em cho chị một bao kẹp mạch nha đó.

Kẹo mạch nha,...Miễn kẹo mạch nha đi nha!

Tô Nguyên Nguyên mặt đều bắt đầu muốn rút gân rồi.

Chính là một bao kẹo mạch nha, cô đến bây giờ còn sinh ra bóng ma đối với kẹo mạch nha nữa kia, không bao giờ ăn thứ đó nữa.
Cô hiện giờ thật muốn quay lại quá khứ đánh tỉnh bản thân thiên chân như vậy.
Sao có thể cho rằng chỉ với một bao kẹo mạch nha là có thể trả hết ân tình của nữ chủ sạch sẽ đây.
Thật quá ngây thơ rồi, ân tình của nữ chủ có dễ trả như vậy sao?

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy dựa theo tình huống hiện tại, có thể vì cái bao kẹo mạch nha kia mà dẫn phát ra yêu hận tình thù.

- Chị ơi, cái kẹo kia không phải anh em cho chị.
Là chính em cho chị đó.

Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc giải thích.

Lý Thanh Diệp sửng sốt một chút, đương nhiên không tin:

- Em lúc trước còn nhỏ như vậy...

- Em trưởng thành sớm nha chị!

Tô Nguyên Nguyên kiên định nói:

- Em thật sự hiểu chuyện sớm nha, thật sự! Anh em cái gì cũng không biết, chị cho chúng ta thuốc cho nên em mới cho chị kẹo.
Đó là anh em mua cho em, em tiếc không ăn nhường cho chị ăn đó.

Lý Thanh Diệp có cứng đờ, nhưng thực mau liền khôi phục bình thường, không có khả năng.
Lúc trước tặng kẹo, Hoắc Cần cũng đi theo mà.

Lúc trước cô bé này còn nhỏ như vậy, sao có thể biết nhiều đạo lý đối nhân xử thế như vậy.

- Có phải anh em nói gì với em hay không?

Lý Thanh Diệp thử hỏi.
Cô cảm thấy có thể ngày thường Hoắc Cần ở nhà có nhắc qua cô, cho nên Tô Nguyên Nguyên mới có thể nói mấy lời này.

- Không không không, anh em đến chị là ai còn không nhớ rõ, còn phải nhờ em nhắc nhở đâu.

- ---

Lý Thanh Diệp cảm thấy tim mình giống như bị ai đó bóp chặt vài cái vậy, nó cứ phanh phanh phanh đập liên hồi.

Cô không muốn tin cảm giác mấy năm nay của cô là sai lầm.

Lời nói của con nít cũng có thể không đáng tin? Lý Thanh Diệp cảm thấy bản thân không nên vì lời nói của một đứa con nít mà hoài nghi cảm giác nhiều năm của mình như vậy.

Trên thực tế, lúc trước cô cảm thấy Hoắc Cần thích mình cũng là có căn cứ.
Hoắc Cần lớn như vậy rồi, mà ở trong thôn lại không có một người thích hắn, không ai tiếp xúc với hắn.
Mà Hoắc Cần cũng không có tiếp xúc với những người khác trong thôn.


Chỉ có mỗi cô là người đặc biệt nhất.
Lúc trước cô đã trợ giúp Hoắc Cần, mà Hoắc Cần cũng tặng quà cho cô.

Hiện tại sở dĩ nháo thành như vậy, khẳng định là do Hoắc Cần có bạn gái, đứa nhỏ này lại có cảm tình tốt với vị Tưởng tiểu thư kia, cho nên mới bài xích mình như vậy.

- Tam Bát ca, cô ta lại não bổ cái gì nữa vậy?

Tô Nguyên Nguyên thấy Lý Thanh Diệp trên mặt cứ thay đổi cảm xúc liên tục, trong lòng liền cảm thấy bất an.

- Ngươi khả năng không muốn biết đâu.

888 bất đắc dĩ nói.

Tô Nguyên Nguyên không quan tâm Lý Thanh Diệp nghĩ gì, dù sao cứ chạy nhanh khỏi cô ta là được, cô lập tức cõng cặp sách xoay người chạy đi.

Cô đã phát hiện có một số người dù có nói cỡ nào cũng sẽ không chịu hiểu.

Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên liền mồm to uống nước.

Sau khi uống nước xong, cô bình tĩnh trở lại, sau đó cảm thấy hôm nay Lý Thanh Diệp tới tìm cô cũng không phải chuyện xấu.
Cô có thể lấy cái cớ này để nhắc nhở anh cô đúng không?

Vì thế chờ Hoắc Cần trở về, cô liền vô cùng lo lắng lôi kéo Hoắc Cần ngồi xuống:

- Anh hai ơi, em có chuyện quan trọng muốn nói cho anh nghe.

Hoắc Cần đang cởi giày nghe vậy liền cười nói:

- Được rồi, anh nghe đây, em nói đi.

- Anh hai nghiêm túc đi!

- Được.

Mặt Hoắc Cần ngay lập tức nghiêm túc, một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Tô Nguyên Nguyên lập tức kể lại chuyện buổi chiều cho Hoắc Cần nghe:

- Anh ơi, em cảm thấy không thích hợp, cô ta sao lại đột nhiên đến tìm chúng ta chứ, lần trước em còn thấy cô ta ôm nhau với người khác nữa.

Hoắc Cần nghe vậy, mày liền nhăn lại.
Có chút tức giận Trần Cảnh Hoa cái loại người không biết liêm sỉ này, vậy mà dám trước mặt con nít làm ra loại hành động đó.
Nếu để bé nhà hắn chịu ảnh hưởng rồi học yêu sớm, hắn nhất định sẽ tính sổ với Trần Cảnh Hoa.

Tô Nguyên Nguyên không biết anh của cô lực chú ý đã chạy sang hướng em gái hắn yêu sớm rồi, cô tiếp tục nghiêm túc nói:

- Anh ơi, em hoài nghi bọn họ có thể có âm mưu gì đó không thể cho ai biết.
Anh phải chú ý nha.
Anh nói thử coi cô ấy sẽ không phải tiếp cận chúng ta rồi ăn cắp cơ mật gì đó chứ, trong TV đều chiếu như thế cả.

- Rất có đạo lý.

Hoắc Cần rất nghiêm túc gật đầu nói:

- Anh sẽ chú ý, bé không cần lo lắng.

....

Ở cổng lớn của tập đoàn Tam Thủy Nguyên, Lý Thanh Diệp đang bồi hồi.
Từ khi không thể nhờ vả bên Tô Nguyên Nguyên, cô chỉ có thể nghĩ cách ở bên cạnh xoát cảm giác tồn tại thôi, làm Hoắc Cần chú ý đến cô.
Từ hôm qua, trong lòng cô có chút thấp thỏm, cô có cảm giác có một số việc không hề như cô nghĩ.
Nhưng chuyện đã trở thành như bây giờ, cô chỉ có thể kiên định tiếp tục.
Bằng không cô với Trần Cảnh Hoa khó có thể ở bên nhau.

Cô đang rối rắm thì thấy xe của Hoắc Cần ngừng ở cửa lớn, trợ lý mở cửa xe ra, Hoắc Cần từ bên trong đi ra.

Cô đang chuẩn bị đi qua thì đột nhiên Hoắc Cần liếc nhìn qua đây, hình như thấy được cô, ánh mắt tạm dừng vài giây, hắn nói gì đó với trợ lý sau đó lại rời đi.

Lý Thanh Diệp khẩn trương đến tim đập thật nhanh, quả nhiên rất nhanh người trợ lý kia đến chỗ cô nói:

- Lý tiểu thư, cô tìm tổng giám đốc chúng tôi có chuyện gì sao?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui