"Ba à, ba mau dẫn con đi gặp cô bé kia đi.
Nếu không phải cô bé cứu con, con hiện giờ nhất định không sống nổi nữa.."
Cô nói xong liền muốn rời giường.
Tưởng thị trưởng nhanh chóng ngăn cản cô: "Con đừng vội vàng, yêu cầu cái gì con cứ nói cho ba, ba đi an bài cho con."
Tô Nguyên Nguyên tỉnh lại thì thấy Hoắc Cần râu ria xồm xàm ngồi cạnh giường nhìn cô.
Cô rất muốn an ủi anh cô một chút, nghĩ nói bản thân không sao, nhưng vừa cử động thì phát hiện đầu mình rất đau.
Sau đó liền hô 'đau' một tiếng.
"Bé đừng nhúc nhích." Hoắc Cần đè vai cô: "Anh hai ở đây, bé không sợ.
Anh hai đi gọi bác sĩ cho ngươi."
"Tôi đi cho, để tôi đi." Một cô gái ở phía sau hắn nói, sau đó chạy ra ngoài.
Tô Nguyên Nguyên biết đó là con gái của Tưởng thị trưởng Tưởng An Nam, trước đó lúc Tô Nguyên Nguyên còn hôn mê thì Tưởng An Nam đến thăm sau đó không chịu đi cứ ở đây trông chừng cô.
Nhưng anh cô luôn sắc mặt không vui đối với người ta.
Rất nhanh bác sĩ liền đến, sau đó kiểm tra một lần.
Rồi cho biết là không có gì đáng ngại.
Rốt cuộc bị đâm cũng không có nhiều nguy hiểm.
Cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.
Hiện tại tỉnh lại, rất nhanh là có thể khôi phục.
Tô Nguyên Nguyên lo lắng nói: "Bác sĩ, trí lực của cháu có chịu ảnh hưởng gì không? Cháu có cảm giác bản thân hình như trở nên ngốc đi."
Bác sĩ: "..."
Hoắc Cần an ủi nói: "Bé không cần sợ, bé có trở nên như thế nào, thì anh hai cũng đều chăm sóc yêu thương bé."
"Chị cũng sẽ chiếu cố em." Tưởng An Nam thập phần nhiệt tình nói.
Cô đối với cô bé này thực cảm kích, cũng thực áy náy.
Hiện tại cô bé này biến thành như vậy, cô cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm.
Tô Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn cô.
Tưởng An Nam có mái tóc thật dài, đôi mắt to ngập nước, mày cong lá liễu, nhìn rất dịu dàng mỹ lệ.
Người này trong cốt truyện đã sớm hi sinh, rốt cuộc đã thay đổi vận mệnh.
Còn sống đứng trước mặt cô, thật tốt quá.
Cô thay đổi cốt truyện.
"Cô gái này, cô có thể đi rồi." Hoắc Cần lạnh lùng đuổi người.
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Tưởng An Nam xấu hổ nhưng vẫn kiên định: "Tôi nghĩ giúp một chút.
Tôi là nữ, chiếu cố cô bé cũng tiện hơn."
"Em gái của ta không cần người khác giúp, có ta chăm sóc cô bé là được."
"Chị nghỉ ngơi đi, chờ em tốt rồi, em tìm chị chơi." Tô Nguyên Nguyên cười nói với Tưởng An Nam.
Nghe thấy Tô Nguyên Nguyên nói như vậy, Tưởng An Nam cũng nở nụ cười nói: "Được, chị đây không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, chờ em khỏe rồi chị lại đến thăm em, mang cho em thức ăn ngon."
"Cảm ơn chị." Tưởng An Nam cảm động vô cùng.
Rõ ràng cô mới là người được cứu, vậy mà cô bé còn cảm ơn mình.
Như thế nào lại có một em gái tốt như vậy.
Giờ khắc này Tưởng An Nam có chút ghen ghét với Hoắc Cần.
"Anh hai, anh sao lại như vậy chứ."
Chờ Tưởng An Nam đi rồi, Tô Nguyên Nguyên liền bắt đầu chỉ trích Hoắc Cần: "Làm đàn ông thì không được đối với phụ nữ như vậy, sẽ khiến người ta ngượng lắm."
"Nếu không phải tại cô ta, em cũng không bị thương."
Hoắc Cần lạnh như băng nói.
Người phụ nữ kia đã kể ra chuyện lúc đó, trong lòng hắn liền nhịn không được mà giận chó đánh mèo.
Đối với hắn mà nói, người khác như thế nào hắn không để bụng, hắn chỉ để ý mỗi bé của hắn thôi.
Tô Nguyên Nguyên không ủng hộ nói: "Em đây là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, em là tự nguyện làm như vậy, lại không phải chị ấy hại em." Cô không thể nhìn một sinh mệnh cứ vậy biến mất trước mặt mình, cũng chịu nổi khi nhìn thấy một người phụ nữ bị vũ nhục.
Tô Nguyên Nguyên biết bản thân rất ngốc.
Người thông minh đều sẽ bảo hộ bản thân họ, nhưng cô làm không được.
Hoắc Cần cảm thấy em gái mình thật sự rất ngốc, nhưng cũng vì cô ngốc như vậy mới khiến tâm hắn cảm thấy ấm áp.
Khi còn nhỏ, cô chỉ bé xíu vậy mà đã biết nghĩ đến mua quần áo cho hắn, mua chăn cho hắn.
Có đồ ăn ngon cũng nhường hắn ăn.
Bé của hắn chính ngốc nghếch như vậy, cũng khiến người ta thích như vậy.
"Bé, đáp ứng anh hai, về sau không thể làm như vậy.
Phải bảo hộ tốt cho bản thân.
Em chính là tánh mạnh của anh hai.
Em nếu có chuyện gì, anh hai sẽ khó chịu đến chết."
Về sau? Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng xua tay, không không không, cô về sau không muốn lại gặp chuyện đáng sợ như vậy nữa.
Cô đầy sợ sệt nói với Hoắc Cần: "Anh hai, về sau anh phải bảo hộ em thật tốt nha.
Em không bao giờ muốn bị bắt cóc nữa.
Thật đáng sợ nha."
Hoắc Cần nhìn thấy cô ỷ lại vào hắn như vậy, nhịn không được mà mỉm cười: "Được, anh hai đáp ứng em, về sau không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến em."
Tô Nguyên Nguyên ở lại bệnh viện, Hoắc Cần cũng dứt khoát ở lại bệnh viện chăm sóc cô, công ty cũng không đi.
Dựa theo cách nói của Hoắc Cần, hắn vừa rời đi liền nhớ đến cảnh tượng em gái bị người ta ném vào tường, nhìn không thấy cô liền sẽ hoảng hốt.
Tô Nguyên Nguyên rất áy náy, cảm thấy bản thân gây phiền toái cho Hoắc Cần, thật là con chồng trước mà.
Thẳng đến Tưởng thị trưởng tự mình đến thăm cô.
Tưởng thị trưởng thoạt nhìn là người rất uy nghiêm.
Thập phần nghiêm túc.
Nhưng đối với Tô Nguyên Nguyên lại cười vô cùng hòa ái.
Hoàn toàn không thấy giống một lãnh đạo cấp cao.
Hắn quan tâm tình huống Tô Nguyên Nguyên, sau đó tự mình nói cảm tạ với Tô Nguyên Nguyên: "Cảm tạ cháu đã cứu con gái ta."
"Là anh hai cháu cứu!" Tô Nguyên Nguyên cường điệu nói.
Đời này, Tưởng thị trưởng sẽ không đi đả kích anh hai cô.
Thật tốt.
Tưởng thị trưởng cười nói: "Đều cảm tạ, trước ta cảm ơn cháu.
Sau lại cảm ơn cậu ấy."
Nói xong lại đối với Hoắc Cần nói: "Hoắc Cần, ta thập phần cảm tạ cậu.
Ta tìm hiểu qua công ty của cậu, công ty của các cậu vẫn luôn là xí nghiệp mẫu mực của thành phố chúng ta, vì rất nhiều công nhân cung cấp công tác.
Hiện giờ cậu lại thấy việc nghĩa hăng hái làm, là một thanh niên thập phần ưu tú.
Lần này đầu thầu dự án xây dựng tân thành nội, ta sẽ đề cử các cậu."
Hoắc Cần nhíu mày nói: "Không cần, ta bằng thực lực của bản thân đi cạnh tranh."
Tô Nguyên Nguyên lại cao hứng nói: "Cảm ơn bác thị trưởng, anh hai cháu khẳng định sẽ làm tốt, nhà ở anh hai cháu xây chất lượng là tốt nhất.
Anh hai cháu nói phải làm công trình có lương tâm."
"Ta tin tưởng cháu." Tưởng thị trưởng cười nói.
Hắn cũng đã điều tra qua, xác định Hoắc Cần làm công trình xác thực chất lượng rất tốt, cho nên mới ra quyết định như vậy.
Chờ Tưởng thị trưởng đi rồi, Tô Nguyên Nguyên nói: "Anh hai, anh sao lại cự tuyệt vậy, đây là chuyện tốt mà." Cô chỉ số thông minh không cao vẫn biết là nên ôm đùi mà.
Hoắc Cần áy náy nói: "Này đều do em đổi đến, anh tình nguyện bản thân vất vả, cũng không muốn bé chịu tội." Hắn đương nhiên biết đây là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến đây đều là lấy bé bị thương đổi lấy, hắn liền cảm thấy đau lòng.
Tô Nguyên Nguyên nói: "Anh hai, chính là bởi vì như vậy, chúng ta mới cần phải nhận nha.
Em cảm thấy bản thân hiện giờ ngốc đi rồi, về sau đi học khẳng định không giỏi.
Anh còn phải muốn mua bằng cấp cho em đâu, phải tốn rất nhiều tiền.
Vừa lúc anh tiếp công trình này có thể kiếm được rất nhiều tiền, đây cũng coi như bọn họ bồi thường cho em cũng được mà." Cô cuối cùng cũng không đuối lý rốt cuộc đây là cô dùng đầu óc đổi lấy.
Hoắc Cần nhưng không tin cô nói là thiệt tình, hắn cảm thấy bé là đang an ủi hắn thôi.
An ủi hắn, cái người anh hai vô dụng này.
Bản thân cô chịu tội mà vẫn muốn an ủi hắn.
Hoắc Cần cảm thấy đau lòng nói: "Anh hai đảm bảo, về sau sẽ mua cho bé bằng cấp quý nhất."
Tô Nguyên Nguyên ở trong bệnh viện hết nửa tháng, liền sinh long hoạt hổ trở về.
Anh cô hiện giờ coi cô như tròng mắt của mình vậy, cô ra ngoài đều mang theo bảo tiêu.
Lương Tiểu Quang liền thành bảo tiêu của cô.
Cũng nhờ Lương Tiểu Quang, Tô Nguyên Nguyên mới biết được kết cục của hai kẻ bắt cóc kia, bị phán rất nhiều năm tù.
Hơn nữa ở bên trong cũng đã có an bài, sẽ không chỉ bình thường ở tù thôi.
Tô Nguyên Nguyên an tâm, người xấu như vậy cần thiết phải có kết cục như vậy.
Thân thể khôi phục, Tô Nguyên Nguyên liền chính thức trở về đi học.
Trong trường ai cũng biết Tô Nguyên Nguyên xảy ra chuyện gì, đều hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Tô Nguyên Nguyên ở trước mặt những đứa trẻ nhỏ hơn mình đương nhiên không thể sợ được, vì thế cô liền miêu tả mình cỡ nào anh dũng vô địch, đấu trí với bọn bắt cóc, cuói cùng khiến bọn bắt cóc chịu trừng phạt của pháp luật.
Khiến các bạn họ đều sửng sốt, còn cô thì đạt được danh hiệu nữ hiệp thiên tài.
Tô Nguyên Nguyên đắc ý cười ha ha, hoàn toàn quên trước đó bản thân sợ như thế nào.
Bởi vì trước đã nói muốn đi học vũ đạo.
Cho nên Hoắc Cần liền tìm một giáo viên dạy vũ đạo cho cô, chuẩn bị ở nhà dạy học.
Dù sao là tận lực không cho Tô Nguyên Nguyên ra ngoài.
"Giáo viên dạy múa sao, chị biết nha.
Vũ đạo của chị nhưng rất tốt a." Tưởng An Nam tới thăm Tô Nguyên Nguyên, nghe được Tô Nguyên Nguyên đang muốn tìm giáo viên, lập tức đề cử bản thân.
Tô Nguyên Nguyên thực thích Tưởng An Nam, ai bảo cô gái này xinh đẹp đâu.
"Kia thật ngại quá."
"Không sao cả, chị vốn cũng dạy học mà.
Để chị dạy cho em đi." Tưởng An Nam cao hứng nói.
Trong nhà chỉ có mỗi cô cùng ba cô, hơn nữa ba cô luôn rất bận rộn, cô cũng không có anh chị em gì.
Cô hiện tại, thật sự coi cô bé đã bảo hộ cô thành em gái ruột mà đối đãi.
Cô thậm chí còn mời Tô Nguyên Nguyên qua nhà bọn họ ở một thời gian, vừa lúc ở trong nhà luyện vũ đạo.
Đương nhiên, yêu cầu này đã bị Hoắc Cần thập phần mãnh liệt cự tuyệt.
Hoắc Cần bởi vì đang bận xây dựng công trình tân thành nội, cũng không thể luôn ở bên cạnh Tô Nguyên Nguyên được, chỉ có thể làm Tưởng An Nam chăm sóc Tô Nguyên Nguyên.
Nhưng trong lòng hắn thật lo lắng bé sẽ thân với người khác hơn với hắn.
Trong lòng liền rối rắm.
Tô Nguyên Nguyên còn trấn an Hoắc Cần, làm hắn lo đi công tác đi.
Cô cùng chị An Nam cùng nhau luyện tập vũ đạo, không cần hắn lo lắng trong nhà.
Hoắc Cần: "..."
Tô Nguyên Nguyên cốt cách cùng dáng người đều thực thích hợp đều khiêu vũ.
Trước đó cô có học qua khiêu vũ ở trường, cho nên cốt cách đã trải qua rèn luyện, duy nhất tích nuối là bắt đầu học khá trễ.
Cho nên muốn có thàn tựu lớn sẽ rất khó khăn.
Tưởng An Nam đối với việc này còn tiếc nuối.
Tô Nguyên Nguyên lại thỏa mãn, làm một người không có sở trường đặc biệt gì mà nói, cô đối với bản thân như vậy đã thỏa mãn.
Chỉ cần thi đậu đại học là được.
Dù không có một người khiêu vũ đỉnh cấp, cô cũng không tiếc nuối gì.
Dưới sự dạy dỗ cẩn thận của Tưởng An Nam, Tô Nguyên Nguyên học cũng không tệ, tốt nghiệp tiểu học vào nghỉ hè liền bắt đầu tham gia các buổi biểu diễn lớn.
Bởi vì học khiêu vũ, hơn nữa muốn tham gia biểu diễn, Tô Nguyên Nguyên cùng Tưởng An Nam ở cạnh nhau cùng nhiều.
Cho nên ngược lại xem nhẹ Hoắc Cần.
Cô cũng không cố ý xem nhẹ Hoắc Cần, chỉ là cảm thấy bản thân cũng không giúp được gì, anh cô hiện tại đang bận sự nghiệp, không thể kéo chân sau hắn được.
Kết quả Hoắc Cần lại xem đó là em gái của mình bị người ta cướp rồi.
Vì thế lúc Tô Nguyên Nguyên tham gia biểu diễn công ích cho ngày quốc tế thiếu nhi, hắn liền đẩy hết công tác đi xem cô biểu diễn.
Tô Nguyên Nguyên khuyên nhủ: "Anh hai, không cần đâu, anh hiện giờ bận rộn như vậy đâu." Anh cô hiện giờ không còn ông chủ của công ty bất động sản trước kia.
Bởi vì Tưởng thị trưởng mở miệng đề cử Hoắc Cần tham gia dự án xây dựng tân thành nội, cho nên Hoắc Cần cũng coi như là có căn cơ ở thành phố này.
Đặc biệt là hắn vẫn luôn nhớ rõ Tô Nguyên Nguyên nói, phải xây nhà thật vững chắc, cho nên công trình chất lượng vượt thử thách, càng ngày càng nhiều công trình của chính phủ đều tìm đến hắn.
Tam Thủy Nguyên danh khí ngày càng lớn.
Chờ đến hiện tại, cô tốt nghiệp tiểu học, xí nghiệp của Hoắc Cần đã trở thành long đầu của thành phố này.
Hơn nữa trừ bỏ làm địa ốc, hắn còn đầu tư mấy hạng mục du lịch, còn cùng người khác bắt đầu kinh doanh khách sạn.
Công ty ngày càng lớn.
So với trong cốt truyện sau khi tẩy trắng thành lập vương quốc thương nghiệp cũng không thua kém bao nhiêu.
Tô Nguyên Nguyên đối với anh hai nhà mình năng lực làm việc thật vô cùng bội phục.
Cho nên càng không muốn kéo chân sau anh hai cô.
Rốt cuộc 888 nhắc nhở cô, Trần thị xí nghiệp cũng đã gia nhập vào thành phố này.
Trần gia là xí nghiệp từ nước ngoài về.
Của cải hùng hậu, chỉ vừa đến nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Cô không nghĩ anh của cô bị Trần thị khi dễ.
Hoắc Cần nhìn em gái nhỏ đã lớn lên duyên dáng yêu kiều, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, đứa trẻ đã trưởng thành, liền không cần hắn nữa.
"Bé, công ty của anh hai cũng tham gia quyên góp.
Anh hai đương nhiên phải đi rồi, đây cũng là công việc mà."
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên.
Anh cô hiện giờ thật đúng là thiện lương mà, còn biết quyên góp nữa.
Trước đó cô cũng nghĩ bảo anh cô làm vậy, nhưng tiền dù sao vẫn là do anh hai kiếm được, đương nhiên liền ngượng mở miệng nói.
Không nghĩ đến anh cô chủ động muốn quyên góp làm chuyện tốt.
Thật sự quá tốt.
Ai dám nói anh cô là vai ác nha, đây quả thực là anh hai chính nghĩa nha.
"Anh hai, anh thật là làm quá tốt rồi!" Cô cười mắt đều lấp lánh.
Tâm tình Hoắc Cần cũng tốt lên, chỉ cần bé thích chuyện này, hắn liền làm như vậy, tốn nhiều tiền cũng không sao cả.
"Lần này chúng ta quyên nhiều tiền một chút, anh hai chuẩn bị xây cho bọn họ mấy nơi để dạy học.
Được không?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...