Hạo Nhiên nhướng mày, giễu cợt: “Văn thái sư học rộng tài cao, ngay cả chuyện này cũng hiểu biết, sau khi tìm đủ vật cần thiết, Hạo Nhiên sẽ lập tức trở thành sắt vụn, đúng là đang tìm chết”
Văn Trọng ngây ngẩn cả người, trong phòng trở nên trầm mặc khó xử.
Hồi lâu sau, Văn Trọng mới nói: “Ai sai ngươi tới đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Hạo Nhiên mỉa mai: “Ngươi không tin? Không tin ta biết rõ sẽ chết mà còn tới đây khuấy hồ nước đục này?”
Văn Trọng thử dò xét, muốn bắt lấy sơ hở trong lời nói của Hạo Nhiên để tiến tới tra hỏi đầu têu sau màn, lời Hạo Nhiên quả thật không sao tin được.
Hạo Nhiên lại nói: “Nếu phàm nhân thế gian đều là những hạng tham sống sợ chết, thì lúc này đại quân của ngươi đã có thể khai nhập Tây Kỳ, tọa hưởng nhân đầu rồi”
“Tiên nhân Kim Ngao đảo, Côn Lôn sơn trường sinh bất lão, vĩnh bảo thanh xuân, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc này; nhưng Hạo Nhiên là phàm nhân, hoặc đã từng là phàm nhân…Hạo Nhiên không sợ chết” Hạo Nhiên chậm rãi nói, trong ánh mắt nhìn sang Văn Trọng đã nhiều hơn chút ý vị cười nhạo, đồng tình.
Văn Trọng trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên thầm rùng mình, cơn đau đớn thấu tim vừa rồi vẫn chưa qua, không biết Văn Trọng lại muốn hành hạ mình như thế nào, tức khắc sinh lòng lo lắng, nhưng không thấy Văn Trọng vung roi, Văn Trọng chỉ đưa tay cởi dây thừng cho Hạo Nhiên. Hạo Nhiên thở phào một cái, hoạt động tay chân nhức mỏi, biết Văn Trọng đã tin tưởng, không còn làm khó mình nữa.
Văn Trọng quay về vị trí rồi nói: “Ngươi từ nơi nào đến, cuối cùng phải quay về đâu; đồ đệ thiên tử ngang bướng đó của ta khăng khăng một mực đối với ngươi, phải làm sao đây? Tử Tân* từng nói, sau khi ngươi mang thần khí về nhà, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ trở về bên cạnh nó, lời này giải thích thế nào?” [*tên chữ của Trụ vương]
Hạo Nhiên nhớ tới lời hứa hẹn đầu tiên của chính mình trước long tháp, nửa ngày nói không ra lời, mũi đau xót, chỉ nói: “Ta chưa nói sự thật. Ta chỉ muốn hắn an an ổn ổn, ngồi trên long ỷ thôi. Chỉ muốn bảo trụ giang sơn của hắn, để hắn khoái nhạc trong chốc lát cũng đã tốt lắm rồi…” Hạo Nhiên đỏ vành mắt, mỉm cười nói: “Nếu rời đi thì ta sẽ không trở về nữa, kỳ thực từ đầu đến cuối, đều là ta sai, ta gạt hắn”
Văn Trọng trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, ngươi biết phải quyết định thế nào rồi chứ”
Hạo Nhiên nhìn Văn Trọng, cười lớn: “Ta…Ân, ta vốn đã tính trước trong lòng”
Văn Trọng lại nói: “Không thể quá khích”
Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Hắn mặc dù là nhất quốc chi quân, nhưng tâm tính rốt cuộc vẫn như tiểu hài” Nghĩ tới mấy lời nói trẻ con của Trụ vương, mỉm cười. Nhịn không được hỏi: “Ngươi và Đồng tiên sinh từng có một đoạn cố sự?”
Văn Trọng nhặt bình Luyện yêu, huyên ngọc lên, giao vào tay Hạo Nhiên, đáp: “Đến nay ngươi vẫn không biết hắn là ai?”
Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, nhớ tới Triệu Công Minh có được Mạch lộ, lại phụng mệnh hạ sơn giúp mình, đột nhiên linh quang chợt lóe, thất thanh nói: “Đồng tiên sinh chính là Thông Thiên…”
Văn Trọng nói: “Hắn chính là sư phụ ta”
Quả nhiên là Thông Thiên giáo chủ! Chỉ Tru tiên kiếm mới có thể nhất kiếm chém khai thiên địa, Hạo Nhiên nhớ tới sự chiếu cố của Thông Thiên giáo chủ dọc đường, rồi giúp mình tìm bình Luyện yêu, trong lòng cảm động và hối hận đan xen, lại nghe Văn Trọng nói: “Đồng bạn Côn Lôn sơn kia của ngươi, ta đã sai người trói giao cho Công Minh, nhớ kỹ không được gây sự nữa, giờ đi đi”
Hạo Nhiên ưng thuận, xoay người rời đi, Văn Trọng lại nói sau lưng: “Ta thả ngươi, không phải vì ngươi thân là Đông Hoàng chuông; xem cách ăn nói của ngươi chẳng phải phường trộm cắp nói năng bừa bãi, thiên hạ này kẻ có thể không chút sợ hãi trước mặt Văn Trọng ta, chỉ có mình ngươi mà thôi”
Hạo Nhiên cũng không quay đầu, đáp: “Hạo Nhiên cũng chẳng phải vì tư niệm mà đến, tự vấn hành sự xứng đáng thiên địa”
Nhìn chung Ngọc Hư, Bích Du, thậm chí thượng tam thiên càng cao tầng hơn; đại địa Thần Châu mênh mông, đây là lần đầu tiên Văn Trọng tao ngộ một người như Hạo Nhiên, Văn thái sư thở dài, nói: “Triệu Công Minh”
Tại một góc trướng bồng, người nọ tháo diện cụ xuống, yên lặng đứng.
Văn Trọng nói: “Giáo chủ đã đem bình Luyện yêu cấp cho hài tử đó, Hạo thiên tháp phải làm sao?”
Triệu Công Minh như đang đắm chìm trong một vài hồi ức, thật lâu sau mới nói: “Ta thất thủ rồi, chưa từng giành được”
Triệu Công Minh nghĩ tới chuyện gì đó, nói tiếp: “Nếu ngươi có thể kìm hãm sự chú ý của Côn Lôn, ta và Hạo Nhiên sẽ lên Côn Lôn lần nữa, không chừng có thể đắc thủ”
Văn Trọng hỏi: “Để ai thống lĩnh quân Ký Châu?”
Triệu Công Minh nói: “Đồ nhi si tình kia của ngươi rất xứng”
Văn Trọng thản nhiên nói: “Vậy hãy chuẩn bị đi, ngày mai ta suất quân nhập sơn, ba người các ngươi đi Côn Lôn. Hạo Nhiên làm phiền ngươi…”
Triệu Công Minh phì cười, pha trò nói: “Không ngờ Văn Trọng ngươi cũng có lúc phải nhờ vả người ta” Nói xong xoay người rời trướng, “Khi nào ngươi trở về Kim Ngao?”
“Chiến thắng trận này sẽ đi” Văn Trọng lạnh lùng nói: “Khoan, mang phế vật này theo luôn đi”
Triệu Công Minh không nhịn được cười, thò người ra một bên trướng bồng, xốc tấm thảm lên, chộp Hoàng Thiên Hóa xách ra khỏi trướng.
.
.
Hôm sau binh phân hai đường, Văn Trọng suất ba vạn người vào Kỳ Sơn, Trụ vương suất một vạn người vòng qua phía nam Đông Kỳ, thong thả tiến bước. Còn Triệu Công Minh và hai tên thân binh thì vô thanh vô tức biến mất.
Dương Tiễn ngồi nghiêng trên lưng Hao thiên khuyển, lơ lửng trên không, trông về đại quân đông nghịt trong sơn cốc. Nhíu mày không nói gì.
Văn Trọng lĩnh trọng binh dồn tại cốc khẩu, truyền lệnh xuống, quân Thương tản ra chiếm chỗ cao và khu vực hiểm yếu trước. Khương Tử Nha truyền lệnh, từng tiếng chuông vang lên, quân Chu rút về toàn bộ, giữa hai quân lưu lại một khoảng đất trống lớn.
Dấu vết đóng băng tại Kỳ Sơn vào mấy tháng trước đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trên bình nguyên kéo dài đến cốc khẩu lại không mọc nổi một ngọn cỏ. Dương Tiễn vịn Hao thiên khuyển xuống đất, hỏi: “Văn Trọng có ba vạn binh mã, Tử Nha sư thúc phải ứng đối thế nào?”
Thái Công Vọng cười cười, đáp: “Vô kế”
Dương Tiễn nghĩ rằng Khương Tử Nha đang nói đùa, bèn im lặng không lên tiếng. Hôm trước Na Tra thân thụ trọng thương, trở về Chu doanh, Tử Nha lập tức lệnh Lôi Chấn Tử cõng Na Tra về Côn Lôn sơn, chỉ có người chế tạo Thái Ất chân nhân mới trị được thương thế hắn. Hoàng Thiên Hóa lại tự ý rời chức thủ, lúc này quân Chu chỉ còn lại hai người Dương Tiễn và Thái Công Vọng, đối mặt với Văn Trọng thực lực cường hoành, làm sao có thể địch lại?
Chỉ thấy Văn Trọng dừng tại cốc khẩu, án binh bất động, truyền lệnh hạ trại ngay tại chỗ, Dương Tiễn đoán Khương Tử Nha sẽ hành kế tập kích, nên vui mừng hưởng thụ thời khắc thanh nhàn này, không hỏi tiếp nữa.
Ai ngờ đến tốt mịt mà Tử Nha vẫn làm thinh. Mây đen che khuất minh nguyệt, trên bình nguyên mơ hồ có tiếng tích tích tác tác truyền lại. Dương Tiễn bay vào soái doanh, báo: “Văn Trọng phái thích khách tới!”
Tử Nha chỉ cười nói: “Quả nhiên tới tập kích rồi à?”
Dương Tiễn nghi hoặc càng sâu, đứng trước soái trướng, Tử Nha lên tiếng chiêu hô, Dương Tiễn lần nữa bay vọt lên, lúc này quân Văn Trọng điều động đã áp sát đại doanh. Khương Tử Nha bố trí bẫy rập bắt ba ba trong vò ư? Tại sao mình hoàn toàn không biết?
Lát sau, một tiếng hét thảm làm Dương Tiễn kinh hãi suýt nữa té xuống đất.
Đó là từ quân sĩ phe mình, giãy dụa trước lúc chết, ngay sau đó, lửa từ một đầu đại doanh hừng hực dấy lên.
Cuộc tàn sát bắt đầu.
Không có biển kim tiên như dự liệu, thậm chí không thấy cả hào quang pháp bảo, gần ngàn người xông vào đại doanh quân Chu, giơ cao binh khí, liền bắt đầu trận đại đồ sát này. Vương Ma, Dương Sâm, Lý Hưng Phách, Trương Quế Phương, tu đạo chi sĩ không hề lộ diện, Văn Trọng muốn dùng binh đối binh triển khai cuộc phản công của Ân Thương. Khương Tử Nha đã sớm đoán được kết quả này?
Dương Tiễn vội hạ xuống đất, la lớn: “Tập họp đội! Không được hoảng loạn!”
Chớp mắt một luồng máu nóng phun giữa cổ, sau lưng ngã xuống một người phe ta, nơi tận cùng sơn cốc phát ra một tiếng pháo oanh lôi, gần vạn người tập kích vào.
Bình sinh Dương Tiễn lần đầu gặp phải tình cảnh vạn quân xung phong thế này, lập tức lúng ta lúng túng, chạy về hướng soái doanh: “Quân sư! Quân sư ở đâu!” Dương Tiễn giận dữ hất rèm soái doanh, ngây ngẩn cả người.
Trong doanh trướng đèn đuốc sáng trưng, vắng lặng như tờ, Khương Tử Nha đã không thấy bóng dáng.
Một khắc sau, quân Văn Trọng như cự thú hung dũng, chớp mắt đã nghiền nát trận địa đóng quân của Tây Kỳ ngoài bình nguyên, binh bại như núi đổ, quân Chu không cách nào chống cự được nữa, chạy tán loạn trên bình nguyên xa xa, Dương Tiễn như rơi vào hầm băng, nhìn từng màn huyết nhục tung tóe trước mặt, ngưỡng thiên thét dài, vung chiến kích lao vào quân Ân đang truy cùng đuổi tận.
.
.
Hạo Nhiên vô cùng mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi về đi”
Hai chân Thiên Hóa như đóng đinh trên mặt đất, đáp: “Không, ta phải đi cùng ngươi”
Hạo Nhiên đau đầu vô cùng, sao gia hỏa này cứ y chang con lừa vậy? Xoay người đi vài bước, Hạo Nhiên rốt cuộc chịu hết xiết, nói: “Ta van ngươi Thiên Hóa, ngươi trở về đi”
Hoàng Thiên Hóa hít sâu một hơi, thành khẩn nói: “Hạo Nhiên, ta tuyệt đối sẽ không cản trở chuyện của ngươi, để ta theo ngươi lên Côn Lôn sơn đi” Nói xong đưa mắt nhìn Triệu Công Minh đứng phía xa, Triệu Công Minh tiếu ý dạt dào, trêu ghẹo: “Yêu yêu yêu, đừng có giống hệt kẹo da trâu có được không?”
Hoàng Thiên Hóa và Hạo Nhiên đều xấu hổ vô cùng, chỉ nghe Thiên Hóa nói: “Hạo Nhiên, ngươi lên Côn Lôn với tên tặc tử đó, vậy ngươi biết đường đi chưa?”
“Động phủ tiên gia trên Côn Lôn sơn mấy trăm tòa, mắt Thiên tôn tứ tượng san sát khắp nơi, dù không biết hai người các ngươi muốn lên núi trộm bảo vật gì, nhưng có ta dẫn đường, ít nhất cũng an toàn chút”
Hạo Nhiên ngó Triệu Công Minh, rồi quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Hoàng Thiên Hóa, nói: “Ngươi mất trí rồi à, đây là hành vi phản bội sư môn, nếu bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phát hiện, chỉ sợ ngươi sẽ…”
Hoàng Thiên Hóa cười cười, kéo tay Hạo Nhiên: “Đi thôi”
Tiếu ý trong mắt Triệu Công Minh thu lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghĩ thông suốt rồi?”
Hoàng Thiên Hóa không đáp, tung mình lên chiến mã, ngồi sau lưng Hạo Nhiên, kéo dây cương, quát: “Giá!” Con ngựa rời khu vực Kỳ Sơn phi về hướng Tây Bắc.
Triệu Công Minh và Hạo Nhiên đều không ngờ rằng Hoàng Thiên Hóa lại cố chấp như vậy, trước mục đích chưa biết mà dám cam chịu bất chấp kết cục thân bại danh liệt, mang theo hai người lên Côn Lôn sơn. Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Công Minh rốt cuộc cảm thấy không ổn, giục ngựa theo sau Hoàng Thiên Hóa và Hạo Nhiên, nói: “Ai ngờ nhất mạch Côn Lôn tự xưng mình là danh môn chính phái, lại có kẻ si tình thế này, không bằng nhập Tiệt giáo ta…”
Hoàng Thiên Hóa phát cáu: “Cút!”
Triệu Công Minh cười dài, chuyển đầu ngựa, chạy tới trước mặt Thiên Hóa. Ba người hai mã phi như bay trên đồng không mông quạnh, vượt qua dòng chảy Hoàng Hà cuồn cuộn, sa mạc mênh mông vô bờ như bức họa trải dài trước mắt.
Hạo Nhiên thở dài, nói: “Trong lòng ta bất an, hành hiểm như vậy, chung quy sẽ hại ngươi”
Thiên Hóa ngắm nhìn hà lưu uốn lượn phương xa, loạn thạch khắp chốn, hô hấp khiêu khích bên vai Hạo Nhiên, bên tai toàn là khí vị ấm áp của nam tử, Hạo Nhiên vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim kiên định trong ***g ngực xích lõa sau lưng kia, nói: “Ngươi sao phải khổ như vậy…”
Thiên Hóa hỏi: “Ngươi rốt cuộc đi tìm vật gì?”
Hạo Nhiên ngẩn ra, bèn nói: “Đài phong thần”
Hạo Nhiên nhớ tới sách sử mình đọc trước khi tới đây, Tam Thanh ghi danh lên bảng Phong thần, sau lệnh Khương Tử Nha kiến tạo đài Phong thần, phàm là tiên đạo tử chiến, đều có tên trên bảng, đợi sau khi Cơ Phát công hãm Triều Ca, thiên hạ đã định, Khương Tử Nha sẽ đích thân sách phong cho ba trăm sáu mươi lăm lộ thần minh trên đài Phong thần.
“Tới rồi” Thiên Hóa vẫn ôm Hạo Nhiên như cũ, “Hạo Nhiên, ngươi xem, đó chính là Côn Lôn sơn, nơi ta tu đạo”
Đêm đó trong ánh trăng thoáng nhìn vội vã, vẫn chưa xem kỹ. Lúc này lại qua sa mạc, chỉ thấy cát trắng vạn lý, đại mạc tít mù, vươn đến điểm giao tiếp giữa trời và đất, hòa hợp một thể.
Trong thiên địa xa tắp đều là một phiến trắng ngà, bầu trời trên cao chuyển sang lam nhạt như một tấm màn tinh khiết. Côn Lôn sơn đang lơ lửng nơi chân trời, bốn phía giăng kín mây mù, ráng mây bảy sắc vờn quanh, thực sự là tiên gia kỳ cảnh được quỷ phủ tạo nên.
Trong đại mạc bao la thấp thoáng có tiếng ca lảnh lót truyền lại, dường như dân du mục đang lùa bầy la tạt qua chân núi.
“Thật xinh đẹp” Hạo Nhiên kìm lòng không đậu nói.
Thiên Hóa thờ ơ: “Địa phương có xinh đẹp tới đâu mà thanh tâm quả dục, ở hơn trăm năm, cũng vô vị”
Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi bất quá ở có mười năm chứ mấy”
Thiên Hóa cười thành tiếng: “Tu đạo mười năm, lúc này nghiêm túc ngẫm lại, như chưa từng được sống một lần…”
Đột nhiên nhìn thấy một luồng bạch quang từ chân trời phương đông bay tới, ba người đồng thanh kinh hô, bạch quang như thịnh dạ lưu tinh, lại như phồn hoa diễm hỏa, kéo theo cái đuôi sáng chói vượt qua hơn phân nửa màn trời lam, lao về phía Côn Lôn sơn, tiếp theo chìm vào phía đông sơn thể.
Hạo Nhiên ngơ ngác, vội hỏi: “Kia là vật gì?”
Lưu tinh đến từ chiến trường Kỳ Sơn ngoài ngàn dặm, là khỏa linh hồn thứ ba chạy trốn, tên lúc sinh tiền, là Lý Hưng Phách.
Lý Hưng Phách của tứ thánh Cửu Long đảo: pháp bảo Phan hoàng châu, chiết xạ tia sáng, tập họp ánh mặt trời thành phong mang*, cắt huyết nhục thân thể. [*mũi nhọn]
Dương Tiễn vô pháp trơ mắt nhìn binh sĩ phe mình gặp họa máu thế này, bèn gia nhập chiến đoàn, yểm hộ quân Chu rút lui, ai ngờ đối phương giống như chờ đã lâu, vừa thấy Dương Tiễn vào sân liền phái Lý Hưng Phách ra, muốn vây hãm chặt chẽ hắn tại đây.
Dương Tiễn dịch người tránh đi luồng sáng mảnh nọ, đạo bào bên chân lẫn lớp da bị cắt rách, tiên huyết phun trào giữa không trung.
Thân hình Lý Hưng Phách nhỏ gầy như hài đồng bảy tuổi, sau đầu để hai bím tóc dài, lười nhát ngồi trên quả cầu cự đại, mỉa mai: “Thanh Nguyên Diệu Đạo, nhịn không được xuất thủ rồi à?”
Dương Tiễn cầm tam tiêm kích, lạnh lùng nhìn Lý Hưng Phách.
Thái dương vừa ló dạng chiếu sáng lớp da lông nhiễm đỏ thắm của Hao thiên khuyển và chủ nhân nó. Lý Hưng Phách cười giễu: “Khương Tử Nha đã vứt hai vạn đại quân này mà đi rồi, nếu ngươi đầu hàng, Hưng Phách có thể cầu tình với Thái sư tha cho ngươi một mạng”
Dương Tiễn cười lạnh nói: “Hay cho một cái Kim Ngao đảo, khinh thường phẩm chất Côn Lôn sơn ta à! Cho dù chiến đấu tới người cuối cùng, Dương Tiễn cũng tuyệt không đầu hàng!”
Phương đông ánh nắng gay gắt vạn đạo, phong mang Phan hoàng châu khó có thể chống đỡ, thoáng chốc trên người Dương Tiễn rách toạc vô số thương khẩu mảnh dài, Dương Tiễn quát lớn, lảo đảo thối lui, Lý Hưng Phách truy tới cùng, chỉ thấy Dương Tiễn xoay người lại ra một kích, sau khi khó khăn lách qua, rớt xuống đất.
Lý Hưng Phách phỉ nhổ: “Khoe khoang miệng lưỡi, bất quá cũng chỉ là một cái miệng nát” Xua Phan hoàng châu xa xa đáp xuống mặt đất.
Chiến trường đang che kín thiên quân vạn mã, khói bụi ồ ạt, không còn phân rõ đâu là quân Chu tháo chạy, đâu là quân Thương truy kích nữa. Chiến mã hất tung vô số bụi mờ, che khuất thân hình Dương Tiễn, Lý Hưng Phách dán sát mặt đất tránh trái né phải, trong lòng bực dọc, hào quang Phan hoàng châu chợt lóe, xung quanh bỗng có vô số binh sĩ té xuống ngựa.
Chỉ thấy kỵ binh té ngựa hoảng hốt vô cùng, nhặt vũ khí lên tiếp tục chạy về phương xa, Lý Hưng Phách chấn động, tại sao Phan hoàng châu lại mất đi hiệu dụng?
Lý Hưng Phách chưa kịp nghĩ rõ ràng thì đã la hét ầm ĩ: “Dương Tiễn! Ra đây chịu chết!”
Nói xong quang mang cuồn cuộn bắn phá khắp nơi trong khói bụi dầy đặc, tìm không được người, muốn bay lên lần nữa thì thình lình sau lưng chợt lạnh.
Một thanh trường kích thấu tim mà qua, Dương Tiễn cầm tam tiêm kích trong tay, xuyên Lý Hưng Phách trước mũi kích, lạnh lùng nói: “Ngươi khinh địch quá”
Cho đến lúc chết Lý Hưng Phách mới nghĩ ra, trong khói bụi, ánh sáng của Phan hoàng châu sẽ suy yếu đi, không đả thương được Dương Tiễn chút nào. Chợt Dương Tiễn tiện tay giật, thân thể như hài đồng của Lý Hưng Phách bị ném văng ra ba trượng, chỗ hắn rơi xuống, một luồng bạch quang rời mặt đất bay lên, lao vút tận trời cao.
Dương Tiễn bay vọt lên, kéo theo một thân đẫm máu, đuổi theo quân Tây Kỳ đang tháo chạy, hướng xuống dưới quát: “Đi theo ta!”
Đang muốn đi vào quãng phía nam Tây Kỳ, tạm lánh phong mang, tổ chức trận thế phản kích lại thì thấy sau núi có một đội binh mã chuyển ra, trên vai phó tướng cầm đầu vác vương kỳ huyền sắc, có thêu kim tuyến chân long, là thân binh của Trụ vương!
Trước có thân binh thiên tử, sau có thiết kỵ Văn Trọng, tàn binh không còn lực chống cự nữa. Quân Chu chẳng có nơi nào để trốn, liên tiếp phóng hạ binh khí, giữa đồng trống, hàng binh quỳ đầy đất, chỉ còn Dương Tiễn lơ lửng trên không trung, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Quân Thương dạt sang hai bên, thiên tử thúc ngựa chậm rãi đi tới, đưa mắt nhìn những phàm nhân đông nghịt khắp núi đồi.
Trụ vương đầu đội cửu long kim khôi, người mặc hỏa vân chiến bào, chân đạp thiên điệp kim ngoa, cưỡi tứ mục Thanh thông, áo choàng bay phất phới trong buổi sớm mùa thu, cầm một thanh cự nhận phá thiên dài chừng một trượng.
Thiên tử như kim giáp chiến thần giáng thế, bại quân đều bị thu hút bởi khí phách chân long ấy, quỳ mọp xuống đất, cúi thấp đầu. Không ai dám lên tiếng, ngoài núi một mảnh tĩnh lặng như tờ.
Giọng nói trầm hậu của Trụ vương vang vọng đồng hoang: “Kẻ nào là tướng? Bước ra quy hàng, Cô sẽ tha cho hơn vạn người này một con đường sống”
Trụ vương đột nhiên trở tay, đao phá thiên chỉa lên không, ngẩng đầu nói: “Tướng tới xưng danh!”
Trong lòng Dương Tiễn biết cho dù mình có thoát khỏi chiến trường, thì hàng binh đầy đất này vẫn chẳng còn đường thoát, bèn đáp: “Ngọc Tuyền sơn Kim Hà động, đồ đệ của Ngọc Đỉnh chân nhân, Thanh Nguyên Diệu Đạo, Dương Tiễn”
Trụ vương trầm ngâm chốc lát, có vẻ nhận ra Dương Tiễn, ngày đó băng đông Kỳ Sơn, chính là Dương Tiễn suất binh vào núi truy đuổi, đã thả mình một lần, đắn đo vài bận, thiên tử mới chăm chú nhìn Dương Tiễn cả người đẫm máu giữa không trung, nói: “Ngươi đi đi, truyền lời cho Cơ Phát, nếu quan tâm tính mệnh lê dân, hãy tự hiến Tây Kỳ. Bốn vạn đại quân của Cô sắp tiến tới rồi”
Nhưng Dương Tiễn không rời đi, hồi lâu sau nói: “Dương Tiễn nguyện lấy bản thân đổi tính mạng một vạn người này”
Trụ vương quay đầu đi, liếc nhìn đám người đông nghịt trên đồng hoang, đáp: “Cô vốn thiếu ngươi một mạng, đã vậy, cứ thanh toán cho xong, người tới, bắt giữ phản quân, hậu chiến xử trí sau”
Hơn vạn quân Chu kia đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Dương Tiễn chưa quyết định được phải đi hay ở, Trụ vương lại nói: “Quân vô hí ngôn”
Nghe được lời này, Dương Tiễn rời Kỳ Sơn, quay đầu đi về Tây Kỳ.
Dương Tiễn vừa đi, phương xa lại có một viên tướng lĩnh_____Trương Quế Phương phóng ngựa phi gấp tới.
“Báo_____!”
Trụ vương ngồi trên lưng ngựa, Trương Quế Phương phủ phục xuống đất, nói: “Thái sư thỉnh đại vương tới nghị sự”
Trụ vương nói: “Trương Quế Phương, nơi này giao cho ngươi tiếp quản, tạm thời thu biên phản quân”
Trương Quế Phương cung kính nói: “Thần tuân chỉ” Thế là Trụ vương kẹp bụng ngựa, đơn thân độc mã đi về phía quân Văn Trọng. Sau khi thấy Trụ vương đã đi xa, Trương Quế Phương lau mồ hôi, truyền phó tướng Chư Chúc, nói:
“Thái sư có lệnh, toàn bộ phản quân, giết chết ngay tại chỗ, không được mai táng thi thể”
—————————————-
Rồi xong, anh Trụ lại tiếp tục bị hiểu lầm =.=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...