Đêm Chu Minh Châu qua đời, Hứa Tinh Trần nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Trong thoáng chốc, anh nhớ lại đây chính là ‘Thần’ mà anh đã gặp ở kiếp trước.
‘Thần’ tò mò hỏi:
“Vì một ân tình có thể nói là ‘tiện tay giúp đỡ’ từ Chu Minh Châu mà ngươi phải đánh đổi cả cuộc đời đáng lẽ phải là một ngôi sao nổi tiếng của mình.”
“Ngươi thật sự không hối hận sao?”
Ngoại trừ Hứa Tinh Trần và giọng nói kia, không ai biết về chuyện này.
So với hội họa, thiên phú ca hát của Hứa Tinh Trần mới thực sự xuất sắc.
Nhưng anh đã đánh đổi thiên phú này để lấy một cơ hội cho Chu Minh Châu.
Một cơ hội để cho cô sống lại, sống cuộc đời của chính mình, cuộc đời cô luôn khao khát.
Anh sẽ không bao giờ quên buổi chiều mà anh vốn phải xuống địa ngục, và đôi mắt so với ngọc trai còn rạng ngời chói mắt hơn kia.
Lần thứ hai gặp mặt, cô khích lệ anh: "Anh rất có tài năng, hãy trở thành một ngôi sao đi, em sẽ giúp anh."
Lần thứ ba gặp mặt, cô quan tâm anh: "Thế nào, nếu còn có người dám xúc phạm anh hãy nhắc đến tên em, sẽ rất có ích đó!”
Lần thứ tư gặp mặt, anh ở dưới sân khấu cách thật xa thật xa, nhìn thấy cô trong bộ váy cưới.
Lần thứ năm......
Lần thứ sáu......
Lần cuối cùng, cô say khướt và hỏi anh một cách cay đắng:
“Vì sao tất cả mọi người chỉ nhớ về Sở phu nhân mà không biết đến Chu Minh Châu chứ?”
“Tại sao?”
“Em có điểm nào kém hơn đàn ông chứ?”
“Nếu có kiếp sau, em nhất định phải trở thành người cầm quyền, để mọi người đều nhớ tên em, em là Chu... Minh Châu."
Cô yên lặng nằm trong lòng anh, nhưng trái tim anh lại hẫng đi một nhịp.
Trong phút mơ hồ, anh nghe thấy giọng nói kia:
“Ngươi là một người may mắn được thần chọn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba năm sau ngươi sẽ trở thành một ngôi sao chói mắt nhất hành tinh này.”
“Thì?”
"Ta có thể giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng."
"Cái giá phải trả là dùng thứ đáng giá nhất trên người ngươi làm vật trao đổi."
"Thứ...đáng giá nhất trên người tôi?"
“Tài năng ca hát trời ban của ngươi. Ta chưa từng gặp qua một tài năng ca hát nào lại có thể sánh ngang với nhân ngư nhất tộc.”
“Nó đã hấp dẫn ta.”
Hứa Tinh Trần nghĩ, đó là một vị thần rất thành thật.
"Thần" có chút tò mò, nhân loại trước mặt là tồn tại mà ngay cả ma quỷ cũng không thể dụ dỗ được.
Nó sẽ thành công chứ?
Hắn dùng giọng nói mê hoặc nói tiếp:
“Cái giá phải trả sau khi trao đổi chính là ngươi sẽ giống nàng tiên cá nhỏ, không thể phát ra âm thanh được nữa.”
“Thế nào, có muốn thử một lần không?”
“Ta có thể dùng vương miện bá chủ đổi cho ngươi, nó sẽ giúp ngươi đi lên đỉnh cao nhất của cuộc sống…”
“Ta đổi. Đổi cho Chu Minh Châu.”, Anh lập tức nói.
Giờ thì đến lượt ‘Thần’ rối rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên nó thực hiện loại giao dịch này.
Tuy nhiên, tất cả những người giao dịch với nó trước đó đều đặt lợi ích cá nhân của bọn họ lên hàng đầu, không có ngoại lệ, đều muốn biến mình thành người đứng trên đỉnh cao.”
Nhân loại trước mặt là nhân loại thuần túy nhất mà nó từng gặp.
Những người như vậy thường có hai thái cực.
Bị biến thái kéo vào địa ngục.
Hoặc…
Bị biến thái nâng lên thiên đường.
Tên keo kiệt như nó cuối cùng cũng quyết định lấy ra bảo bối giấu dưới đáy hòm, Vương miện bá chủ, sát phạt quyết đoán, đào hoa nở rộ, có thể nói là một bảo bối cực mạnh và đáng sợ, là vua của những vị vua, bá chủ của thế giới của những bá chủ!
(*) Bá chủ: Kẻ dùng sức mạnh để thống trị ( như H.í.t l.e), muốn làm bá chủ thế giới.
“Mà nói trước nhé, nếu cái vương miện này đội lên người nữ nhân…”
“Có tác dụng phụ gì ta không dám chịu trách nhiệm đâu.”
“Dù vậy thì ngươi còn muốn…”
“Em ấy là người xứng đáng nhất.”
Vòng ma pháp vàng kim sáng lên, chiếc vương miện lấp lánh rơi trên đầu Chu Minh Châu.
Dưới sự can thiệp của "Thần", bánh răng vận mệnh đã bị đảo ngược.
Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
Có một bí mật mà "Thần" không nói cho Hứa Tinh Trần.
Nếu chiếc vương miện bá chủ được đội lên người một người phụ nữ, khả năng thành công sẽ bị giảm đi đáng kể.
Dù sao thì quyền thống trị từ lâu chính là quyền độc quyền của đàn ông trong thế giới đó.
Trong quá trình này, chỉ cần Chu Minh Châu lộ ra chút khuynh hướng tình yêu thì muôn đời muôn kiếp sẽ không bao giờ quay lại được.
Điều may mắn là Chu Minh Châu đã thành công.
Bởi vì…
Chu Minh Châu là Chu Minh Châu, không phải là viên ngọc của bất cứ ai mà chính là viên ngọc của chính mình.
( Hết)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...