Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Ngày tiếp theo, bệnh viện nhân dân số một.

Lão Hà tới bệnh viện đi làm từ sớm, trừ chuyện biết được bệnh viện đã trải qua một đêm bình an vô sự, lão còn nhận được một đoạn video lão bảo vệ trưởng gửi cho.

Trước khi đi, lão bảo vệ trưởng dặn đi dặn lại, nhất định phải xem video, xem xong rồi nhất định phải cắt bỏ, sau đó lại phải đưa cho bảo vệ Vương Bình mới tới hai chục ngàn đồng.

Khi đó, vẻ mặt lão Hà tràn đầy ngơ ngác và mờ mịt.

Đùa cái gì kỳ vậy? Đưa cho bảo vệ Vương Bình mới tới hai chục ngàn?

Cho dù Vương Bình là hải quy, trình độ học vấn rất cao, nhưng đó cũng không phải lý do để bệnh viện bọn họ trả 20 ngàn cho một bảo vệ.

Lão Hà cảm thấy rất hoài nghi, Vương Bình là du học sinh Mỹ, nhưng chỉ sợ hắn không tới Mỹ học đại học, cũng không tới nước Mỹ làm bảo vệ.

Mà hắn tới Mỹ học bán hàng đa cấp?

Chỉ một đêm mà hắn đã có thể đầu độc một lão bảo vệ trưởng cần cù chăm chỉ đến khi về hưu, xui khiến hắn ta nói với lão Hà tăng tiền lương cho mình, mà còn tăng khủng tới mức hai chục ngàn!

Mang theo tâm lý muốn sa thải Vương Bình, lão Hà mở video lên nhìn xem.

Xem hết video, lão Hà ngốc trệ đủ một phút đồng hồ.

Sau khi hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên của hắn ta là.

Video này quay thật tốt quá, hình ảnh rất có cảm giác, đặc hiệu nổ tung hoàn toàn không phải đặc hiệu năm xu của các sản phẩm trong nước.

Thậm chí có thể nói, đặc hiệu này còn tốt hơn nhiều so với đặc hiệu trong phim khoa học viễn tưởng Hollywood, hơn hẳn Avengers 4, Avatar.

Liền hướng tới đặc hiệu này, hắn ta thật muốn trả Vương Bình hai chục ngàn tiền lương.

Sau khi xem video thêm một lần nữa, lão Hà hồi tưởng không thôi. Đặc hiệu này thật tốt, chỉ là video quá ngắn, không đáng chú ý.

Cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho lão bảo vệ trưởng.


"Chú Dương, video chú đưa cháu đã xem xong rồi, đúng là quay không tồi thật, đặc hiệu quá tuyệt. Thế nhưng đây không phải lý do khiến cháu cho Vương Bình hai chục ngàn tiền lương. Chỗ chúng ta là bệnh viện, không phải khu quay phim..."

"Tiểu Hà, cậu đang nói gì đấy? Video kia không phải đặc hiệu, là thật."

Nghe giọng điệu nghiêm túc của lão bảo vệ trưởng, lão Hà sửng sốt ba giây.

"Cái gì? Thực? Chú Dương, chú đừng đùa cháu, đó rõ ràng là thần quái..."

Đột nhiên, lão Hà im bặt.

Hắn ta nhớ tới một câu chuyện.

Từ sau khi bệnh viện có người liên tục đột tử, hắn ta đã nghe bệnh nhân nói, nửa đêm thường có người gõ cửa.

Vừa mới rồi trong video kia, Vương Bình mà một người nào đó trong phòng bệnh không ngừng gõ cửa qua lại.

Giữa ban ngày, mặt trời lên cao chiếu chói chang, thế nhưng lão Hà đang ngồi trong phòng làm việc lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Không phải video này là thật đấy chứ?

"Cậu đã thấy chú Dương nói láo bao giờ chưa? Đây là thật, chú cố ý quay lại để cháu xem. Hắn Vương Bình là đạo sĩ cao nhân, chú hoài nghi, mục đích hắn đi du học nước ngoài chỉ sợ là để truyền đạt đạo Nho Gia kinh điển. Việc này cậu đừng nói ra, tạm thời không nói nữa, chú còn phải đưa cháu gái đi học."

Điện thoại bị tắt máy.

Lão Hà cầm di động thật lâu không buông tay, đứng trơ ra đó như pho tượng.

Hắn ta tin tưởng chú Dương sẽ không lừa hắn ta, thái độ làm người của chú Dương là thế nào, hắn ta rõ ràng nhất. Cần cù chăm chỉ công tác vài chục năm, chú Dương chưa từng nói dối, thái độ làm người rất thành thật.

Quan trọng nhất là.

Loại chuyện thần quái quỷ quái này sao có thể lấy ra để đùa giỡn được.

Ngơ ngác một hồi lâu, lão Hà để điện thoại di động xuống, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.


"Trên đời này... thật sự có quỷ?!"

...

Phòng 510, sáng sớm, hai vợ chồng Trương Chính đã tới thăm Trương Dao.

Hôm qua vì chuyện làm ăn, hai vợ chồng Trương Chính không thể không rời đi, chỉ có điều bọn họ đã mời bảo mẫu đến trông nom Trương Dao. Hiện tại việc làm ăn đã xong xuôi, bọn họ ngựa không dừng vó đuổi tới.

Lúc đến, Vương Bình đã ở trong phòng bệnh của Trương Dao, đang gọt táo cho Trương Dao.

Hai vợ chồng Trương Chính nhìn nhau một lát, thỏa mãn cười cười.

"Lão Hà, lão cũng ở đây sao? Sắc mặt lão có vẻ tốt hơn nhiều rồi nhỉ? Có chuyện vui gì à?"

Trong phòng bệnh ngoài bảo mẫu và Vương Bình, lão Hà cũng ở đây.

"Lão Trương đến rồi sao, chuyện này cũng không thể tính là vui sướng gì, cảnh sát truyền tin tức tới, nói chuyện đột tử đã được giải quyết."

Trương Chính nghe vậy, vừa thấy vui vẻ thay lão Hà đồng thời cũng thấy nghi ngờ.

Ban nãy rõ ràng hắn ta nhìn thấy, sau khi lão Hà nói dứt lời còn liếc nhìn Vương Bình, thần sắc trên mặt lại hiện lên vẻ tôn kính!

Vương Bình và lão Hà đã phát sinh chuyện gì sao?

Phòng bệnh nhiều người hơn, có vẻ chen chúc. Lão Hà lôi kéo Trương Chính ra ngoài nói chuyện phiếm.

"Lão Hà, ông làm sao vậy?"

Trương Chính nghi ngờ, vì sao hôm nay lão Hà cứ thần thần bí bí thế nào ấy.

"Đúng rồi, chuyện đột tử là thế nào vậy? Không phải án giết người đấy chứ?"


Không trả lời, lão Hà không trả lời mà hỏi lại.

"Lão Trương, ông có tin tưởng trên thế giới này có quỷ không?"

"Quỷ? Tôi không quá tin tưởng, nhưng tôi tin tưởng trên đời này có kỳ tích." Trương Chính đang ám chỉ chuyện Trương Dao khởi tử hoàn sinh.

"Chuyện của Dao Dao thực sự là kỳ tích, chỉ có điều tôi muốn nói tới quỷ. Lão Trương, chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ, trên cơ bản có trắc trở gì chúng ta đều có thể giúp đỡ nhau. Hôm nay tôi đã gặp phải một chuyện, đối với tôi, chuyện ấy quá rung động lòng người, ông phân tích một hồi giúp tôi."

Lão Hà dẫn Trương Chính tới phòng làm việc của mình.

Bên kia, phòng 510 lại thêm một người, Sở Lỵ Lỵ đến.

Lưu Mỹ hồ nghi liếc nhìn Vương Bình, lại nhìn Sở Lỵ Lỵ.

Lúc này, Trương Dao nhận táo do Vương Bình đưa tới, lên tiếng nói.

"Mẹ, dì bảo mẫu, hai người có thể ra ngoài một lát không, con có chuyện muốn được tâm sự riêng với Vương Bình."

Vừa nói vậy, vẻ hoài nghi trong mắt Lưu Mỹ càng sâu, bà ấy bắt đầu nhìn lướt qua ba người Vương Bình, Trương Dao, Sở Lỵ Lỵ.

Bà ấy là mẹ của Trương Dao, nhưng con gái lại muốn bà ấy đi ra ngoài, muốn trò chuyện riêng.

Chẳng lẽ bọn họ có bí mật gì sao?

Vừa nhìn Sở Lỵ Lỵ và Vương Bình, Lưu Mỹ vừa hoài nghi suy đoán.

Con gái Dao Dao của mình sẽ không dính vào mối tình tay ba đấy chứ...

Lưu Mỹ và bảo mẫu rời khỏi phòng bệnh, Vương Bình và Trương Dao nhìn về phía Sở Lỵ Lỵ.

Sở Lỵ Lỵ tràn đầy phấn khởi, căn bản không có ý định rời khỏi.

Đối với chuyện này, Trương Dao dùng ánh mắt hỏi Vương Bình.

"Quên đi, không sao, cô ấy thích nghe thì cứ để cô ấy nghe đi, dù sao cô ấy cũng biết được không ít thứ."

Vương Bình bất đắc dĩ, vì sao nha đầu này cứ thích vô giúp vui như vậy.


Trương Dao hơi cứng đầu, nói nhỏ.

"Đêm qua hai người đã giết con quỷ kia?"

"Ừm, tiện tay giết, kiếm chút khoản thu nhập thêm. Mặt khác con quỷ kia nói cho tôi biết, cô là hồ quỷ."

Trương Dao giật mình, không nghĩ tới con quỷ kia còn có thể nói những thứ này.

Không để ý quá nhiều, Trương Dao khoan thai nói.

"Tôi biết anh rất muốn biết thân phận của tôi, cùng với nguyên nhân tại sao tôi muốn nhập vào thi thể Trương Dao. Tôi sẽ nói cho anh biết. Trước đó, hai người có nguyện ý nghe tôi kể một câu chuyện không?"

"A, còn có kể chuyện nữa?"

"..."

Trương Dao tức cười, Sở Lỵ Lỵ cạn lời.

Các cô ấy nhìn thấy Vương Bình tự mình lấy túi xách, móc ra một bao hạt dưa và khoai tây chiên, lôi ghế tới gần Trương Dao.

Bộ dáng kia rất giống với đám quần chúng ăn dưa thích xem náo nhiệt.

"Cô đánh tôi làm gì?" Vương Bình liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ vừa đấm mình một đấm.

"Người ta không phải tiên sinh kể chuyện."

"Không phải cô ta nói muốn kể chuyện xưa ấy ư, tôi chỉ làm một quần chúng lắng nghe hợp cách thôi, có được không? Học tập một chút."

Vương Bình nói xong lại ra hiệu cho Trương Dao nói.

"Chớ để ý tới nha đầu ngốc này, xin cô bắt đầu màn biểu diễn của cô, không phải, chuyện xưa của cô."

Trương Dao dở khóc dở cười.

Cô ta nhìn thấy Sở Lỵ Lỵ lúc trước còn nói giúp cho cô ta, lúc này cũng đã xách ghế nhích lại gần, còn cướp khoai tây chiên trong tay Vương Bình.

Hai người nghiễm nhiên hóa thân thành quần chúng ăn dưa trung thực... Ách, không, là quần chúng nghe chuyện xưa.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận